Bức màn hoàn hảo của cuộc hôn nhân lý tưởng cũng đã bị những giọt nước mắt kéo rách
Hết yêu đồng nghĩa với hết quan tâm, hết trân trọng. Vậy cớ sao phụ nữ cứ gồng mình cố giữ lấy vỏ bọc hạnh phúc trong khi trái tim đang rỉ m.áu hàng ngày?
Giải thoát là cách ta tự đem lại hạnh phúc cho chính mình khi đã hết yêu (Ảnh minh họa)
Tối hôm nay, tôi được gặp lại cô bạn lớp trưởng đại học sau cả chục năm. Bạn ấy vào Nam công tác và hẹn gặp tôi để trò chuyện. Đơn giản vì tôi là nhân viên tư vấn hôn nhân. Khi cô bạn gọi điện để hẹn tôi vì muốn tôi cho lời khuyên về cuộc hôn nhân hiện tại, tôi đã sốc. Trước giờ tôi rất hâm mộ cô bạn ấy. Xinh đẹp, thành đạt, giàu có, đi nước ngoài như đi chợ. Đặc biệt, gia đình của cô bạn ấy đúng là hình mẫu của hạnh phúc.
Trên trang cá nhân của cô bạn tôi luôn tràn ngập những dòng yêu thương, nhớ nhung, quan tâm của chồng. Tràn ngập những khoảng khắc hạnh phúc cả nhà họ đi du lịch cùng nhau. Cả những món quà đắt t.iền chồng bạn ấy mua tặng mỗi khi đi công tác về. Những ngày lễ, ngày nghỉ bao giờ chồng bạn ấy cũng đưa lên hàng loạt những lời mật ngọt kèm theo những tấm ảnh họ hạnh phúc rạng rỡ bên nhau. Vậy thì hà cớ gì bạn ấy lại hẹn gặp tôi để nhận lời khuyên về hôn nhân?
Sau cả chục năm gặp lại, ấn tượng đầu tiên của tôi về bạn ấy là vẻ ngoài sang trọng nhưng đôi mắt u buồn hẳn. Trước đây mắt bạn ấy luôn được khen ngợi đẹp nhất khoa vì đôi mi cong vút, vì ánh nhìn lanh lẹ, sáng trong. Còn giờ, nó u buồn, ủ rũ khó tả.
Họ không còn quan tâm nhau, không còn ngủ chung giường ăn chung mâm nhưng vẫn phải tỏ ra hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trò chuyện được vài câu, bạn ấy bắt đầu khóc. Đây là điều nằm ngoài dự đoán của tôi. Hóa ra, bạn ấy đang đứng giữa quyết định rất khó khăn: đi hay ở. Đi là kết thúc, là cắt đứt và đồng nghĩa với mất tất cả. Ở là tiếp tục chịu nhục nhã, tiếp tục bị đày đọa. “Hết yêu rồi sao anh ta cứ làm khổ mình thế chứ?” Lời của bạn ấy cứ ám ảnh tôi mãi.
Và qua câu chuyện thật trần trụi sau những hào nhoáng bên ngoài, tôi đã hiểu ra tất cả. Thì ra những gì trên trang cá nhân của vợ chồng họ chỉ là vỏ bọc của một cuộc hôn nhân. Đó cũng là điều giúp chồng cô ấy trở thành soái ca chuẩn mực trong mắt nhân viên, bạn bè. Đó cũng là điều giúp anh ta thăng tiến nhanh như diều gặp gió. Đi đâu họ cũng ôm eo nhau tình tứ. Ở đâu anh ta cũng dễ dàng trao cho vợ những nụ hôn nồng nàn, những cử chỉ đáng phát ghen hờn. Thế nhưng bên trong đó lại là một sự thật phũ phàng.
Sau mỗi chuyến đi công tác, những món quà trên mạng chỉ là hình ảnh mang tính minh họa. Bởi người sử dụng chúng không phải bạn ấy mà là những cô tình nhân bé bỏng của chồng bạn ấy. Lần đầu biết tin chồng cặp bồ, bạn ấy từng nghỉ làm cả tuần chỉ để nhốt mình trong phòng. Không ăn không uống, chỉ có thất vọng, nước mắt, đau khổ và sự dày vò.
Nhưng rồi chồng bạn ấy chẳng hề xin lỗi, chỉ nói ngắn gọn: nhà cửa, đất đai, xe ô tô, cả hai tiệm vàng hiện tại đều chỉ do anh ta đứng tên. Và với khả năng hiện tại, anh ta đủ sức chứng minh đó là tài sản trước hôn nhân để vợ không được hưởng bất cứ gì nếu li hôn. Nếu vợ chấp nhận chuyện anh ta bồ bịch thì phải cố diễn cho tròn vai hạnh phúc. Nếu không thì chia tay. Nhẹ nhàng vậy thôi cũng đủ giáng cho bạn ấy một đòn chí mạng.
Từ đó, họ không còn nói chuyện với nhau nữa. Họ cũng không ngủ cùng giường hay ăn cùng mâm nữa. Họ đưa con đi chơi riêng rẽ, chẳng ai liên quan tới ai. Nhưng bên ngoài vẫn phải thật hạnh phúc. Có đêm anh ta đem cả bồ về nhà. Bạn ấy chấp nhận tất cả cay đắng chỉ vì tương lai của con.
Vậy mà tuần trước chồng bạn ấy lại đón luôn hai người phụ nữ khác về nhà và yêu cầu bạn ấy không được hé lộ thông tin ra ngoài. Đặc biệt hơn, cả hai đều đã mang thai. Bạn ấy suy sụp thật sự, cảm thấy giới hạn chịu đựng đã cạn kiệt. Sự xúc phạm dâng lên tột đỉnh.
Bức màn hoàn hảo bị những giọt nước mắt kéo xuống, phơi bày thực trạng mà tôi nghĩ không chỉ diễn ra trong cuộc hôn nhân của chỉ bạn tôi. Nhưng đa phần phụ nữ đều chọn cách cam chịu. Họ hoặc như bạn tôi sợ mất tất cả, mất cả quyền nuôi con. Hoặc họ không muốn con mình mất ba. Hoặc họ sợ phải làm lại từ đầu khi đã đi gần hết một nửa đời người… Quá đủ cái sợ khiến họ chấp nhận gồng mình chịu đựng.
Cuối cùng, sau những lời khuyên của tôi, bạn ấy đủ can đảm để nói một câu: “Thôi thì hết yêu cũng chẳng cần làm khổ nhau nữa”. Tôi không biết bạn ấy có đủ can đảm để cắt đứt thật không? Nhưng tôi biết bạn ấy đã phần nào hiểu được vấn đề.
Phụ nữ ơi, một khi đã hết yêu là hết trân trọng, hết quan tâm, hết nhớ nhung, hết cả cảm xúc. Vậy tại sao phải kìm hãm mình trong bóng tối hôn nhân mà không thể mạnh mẽ dứt khoát để làm lại từ đầu.
Phụ nữ hãy nhớ: Giải thoát cho nhau khi hết yêu là cách chúng ta mang lại hạnh phúc cho chính chúng ta.
Theo Afamily
Vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy!
Vợ lấy về để thương yêu, săn sóc chứ không phải để h.ành h.ạ. Làm vợ khóc thì đừng cưới vợ làm gì!
Vâng! Tôi bám váy vợ nhưng vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy các ông ạ. (Ảnh minh họa)
Trước khi đưa ra quan điểm này, xin nói trước, tôi là một người đàn ông, hiện tại dù đã sống với vợ hơn 7 năm, tôi vẫn tự tin ngẩng mặt nói rằng mình đã làm đúng với quan điểm bản thân.
Là đàn ông nhưng tôi có rất ít bạn bè. Nếu có bạn, tôi chủ yếu cũng là những bà nội trợ. Mọi người đừng nghĩ tôi thuộc giới tính thứ ba, có lý do để tôi phát ngôn như thế.
Thật tình tôi viết bài này khi trong tâm trạng rất bực tức mấy tên đồng môn ngày xưa của mình. Chẳng là hơn hai mươi năm mới gặp nhau nên tôi phá lệ xin vợ đi nhậu một hôm. Lúc tôi gọi điện nỉ nôi em thì một tên đã nói: "Vợ mày chứ có phải bà la sát đâu mà mày sợ quá thế?".
Rồi đang nhậu, vợ tôi gọi điện. Mấy ông bảo "Mày tắt điện thoại đi, sợ vợ hơn sợ cọp, có đáng mặt đàn ông không?". Lúc mấy ông còn chén chú chén anh thì tôi xin phép về (sau khi đã trả t.iền). Lại thêm một ông lớn tiếng: "Bạn bè mấy chục năm gặp lại, mày cứ bám váy vợ thế thì khi nào lớn được?". Vâng! Tôi bám váy vợ nhưng vợ tôi chưa từng rơi một giọt nước mắt vì tôi đấy các ông ạ.
Đàn ông làm vợ khóc thì chỉ là thằng đàn ông hèn. Vì sao ư? Nhiều người đàn ông cứ thấy vợ sẵn sàng ở nhà đợi cơm, sẵn sàng dọn dẹp nhà cửa là nghĩ rằng đó là nhiệm vụ của cô ấy. Các ông cứ khăng khăng gia trưởng rằng "đàn ông phải làm việc lớn". Việc lớn của các ông là ra ngoài k.iếm t.iền về vứt cho vợ vài đồng theo kiểu &'bố thí' mà cứ tưởng mình tài giỏi. Sau đó các ông tự cho mình cái quyền được giải stress bằng việc nhậu nhẹt, chơi bời quán xá. Vợ các ông lúc ấy đang nghĩ gì, đang làm gì đố các ông biết được.
Nhưng tôi - một thằng mà các ông gọi là bám váy vợ - thì tôi quá hiểu. Vợ tôi và vợ các ông cũng đều phải đi làm ngày 8 tiếng, có khi còn hơn thế. Nhưng khi về đến nhà, các cô ấy còn chẳng kịp cởi bộ váy trên người, chẳng kịp tẩy lớp trang điểm mà lao thẳng vào bếp đeo tạp dề hoặc chẳng ngại ngần bế con của các ông. Rồi mấy tiếng sau là một cuộc vật lộn với lũ trẻ, với cơm nước, với nhà cửa và với cả các ông. Tôi không đành lòng nhìn vợ tất tả khổ sở như thế. Vợ lấy về để thương yêu, săn sóc chứ không phải để h.ành h.ạ.
Rồi có ông sẽ biện hộ: "Vợ tao không đi làm, vợ tao ở nhà ăn bám t.iền tao đấy? Vậy tao nhậu thì nó có quyền gì mà lớn tiếng?" Vậy xin hỏi ai chịu đau đớn sinh con, chăm sóc con cho các ông? Ai chăm sóc cha mẹ các ông? Ai hầu hạ các ông mỗi khi các ông say chẳng biết đường về? Ai khóc cạn nước mắt mỗi đêm đợi chồng về trong thấp thỏm lo âu? Đáp lại, các ông tự cho mình cái quyền được đi chơi, cái quyền làm "bá chủ thiên hạ". Và cả cái quyền được làm vợ khóc. Các ông có biết, lấy vợ về là để làm cô ấy cười, cô ấy hạnh phúc chứ không phải làm cô ấy khóc cạn nước mắt trong đau khổ, chịu đựng.
Lấy vợ về là để làm cô ấy cười chứ không phải làm cô ấy khóc cạn nước mắt trong đau khổ, chịu đựng. (Ảnh minh họa)
Mấy ông bạn tôi còn nói rằng lâu lâu đi nhậu, về vợ cằn nhằn cứ cho thẳng vài bạt tai là câm miệng. Khóc thì cứ khóc. Sáng hôm sau tỉnh rượu tính sau. Tôi nghe phát chán, phát ngán đến mức phải lên tiếng. Các ông ôm ai ngủ mỗi đêm? Các ông mặc quần áo sạch sẽ là nhờ ai? Sau này các ông bệnh hoạn, ai gồng gánh chăm sóc? Mấy thằng bạn nhậu ấy à, nó đến liếc nhìn, hỏi vài câu, tặng cho cân đường hộp sữa rồi về. Ai sẽ ở lại cạnh bên để chăm mấy ông? Chỉ có vợ con các ông thôi. Giờ khỏe mạnh cứ chiến hữu này chiến hữu nọ đi nhé, đến lúc hoạn nạn mới biết ai thương mình nhiều nhất nhé.
Xin chốt, trên đây chỉ là vài lời của một "tên đàn ông bám váy vợ". Nhưng vợ tôi, cô ấy luôn xinh đẹp rạng ngời, nụ cười tươi rói. Ai khen cô ấy trẻ đẹp, cô ấy đều nói: "Nhờ anh xã em ấy ạ". Thế đấy, mấy ông bạn thân yêu, mấy tên đàn ông tự cho mình cái quyền làm vợ khóc thì nên suy nghĩ lại nhé. Làm vợ khóc thì đừng cưới vợ làm gì!
Theo Afamily
Khi lòng không còn đau và nước mắt không còn rơi bởi những điều không hạnh phúc... Khi con người ta đã quen với sự cô đơn bởi vì tuyệt vọng và tổn thương quá sâu sắc, thì người ta không cần tình yêu thương nữa. Và khi anh quay trở về, thì em đã quen với sự cô đơn mất rồi. Nắng mai soi nhè nhẹ bên những cánh hoa trước sân nhà, sương con vươn đâu đó, long...