Bữa tối 1,8 triệu đồng và cuộc tình dang dở của tôi
Bữa tối 1,8 triệu đồng đó và những bữa tối sau này nữa khiến tôi cảm thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi…
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi… (Ảnh minh họa)
Vẫn thường nghe bạn bè nói về những anh chàng kém ga lăng trong tình yêu, tôi tự nhủ những anh chàng đó sẽ không bao giờ lọt vào mắt mình. Nhưng gặp anh có lẽ là duyên số mà tôi muốn tránh cũng không được. Là sinh viên năm ba, tôi vẫn vừa đi học vừa xin làm bán thời gian ở một tiệm café có nhiều khách nước ngoài lui tới để trau dồi vốn ngoại ngữ.
Tôi gặp anh ở đó và thực sự tôi thích anh không phải ở vẻ bề ngoài khá điển trai mà do sự dịu dàng và thông minh ở anh. Anh là từng đi du học và sống nhiều năm ở nước ngoài, anh thành thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh nên giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập.
Từ những lần trao đổi kiến thức như vậy, tôi và anh yêu nhau dù tôi vẫn còn ngập ngừng vì gia cảnh nhà anh khá giàu có. Nhưng anh luôn động viên tôi rằng bố mẹ anh dễ tính lắm, cũng vươn lên từ hai bàn tay trắng nên không có chuyện phân biệt. Vì thế mà tôi đã dũng cảm mở trái tim đến với anh.
Chính thức là một đôi nên ngoài việc gặp nhau ở quán, chúng tôi dành thời gian đi ăn, đi xem phim cùng nhau. Đến giờ tôi vẫn còn nguyên cảm giác bối rối mỗi lần nhắc tới buổi hẹn hò đầu tiên ấy.
Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. (Ảnh minh họa)
Anh và tôi cùng học tiếng Pháp nên anh đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng chuyên món Pháp để dùng bữa tối. Thú thực, từ bé tới lớn, tôi chưa bao giờ bước chân vào một nhà hàng nào sang trọng như thế. Lúc đó, tôi có cảm giác mình như cô bé lọ lem, đặt chân tới mảnh đất của hoàng tử vậy.
Video đang HOT
Chúng tôi đã trò chuyện rất vui, cùng thưởng thức bữa tối. Anh cũng không quên kéo ghế và cắt thức ăn giúp tôi. Tới khi thanh toán, hành động của anh làm tôi thực sự giật mình. Anh xem hóa đơn rồi đưa tôi và nói cùng chia tiề.n bữa tối, mỗi đứa 900 ngàn. Mặt tôi lúc ấy không giấu nổi sự hoảng hốt nhưng vẫn vô thức nói vâng và loay hoay lấy ví.
Tôi không có thói quen mang nhiều tiề.n và thực tình cũng không có nhiều để mang theo. May mắn là hôm đó tôi mới lĩnh lương nên vẫn đủ để trả bữa ăn chia đôi. Vào giờ phút lẽ ra phải tràn ngập sự lãng mạn ấy, tôi bất giác nghĩ tới khoản tiề.n thuê trọ đầu tháng. Nhưng tôi cũng trấn an chính mình rằng việc chia đôi tiề.n ăn đó là đúng. Mình yêu người ta chứ có phải yêu tiề.n của người ta đâu mà phải băn khoăn.
Nhưng sau hôm đó, chúng tôi vẫn chia tiề.n ăn như thế nên tôi tìm thêm việc biên dịch để có thêm thu nhập và cũng là một cách luyện kỹ năng. Tuy nhiên, số tiề.n tôi kiếm được không đủ để chi trả cho những lần đi vào quán ăn nhà hàng sang trọng. Thế là, dù muốn gặp anh, tôi buộc phải viện lý do học hành để từ chối.
Thời gian gặp gỡ giữa chúng tôi ít đi khiến anh nghĩ rằng tôi thay đổi. Anh thường gọi điện hỏi tôi không hài lòng về anh điều gì à? Vì sao trở nên lạnh nhạt với anh như vậy? Tôi không dám trả lời thẳng anh rằng, tại em không thích những nơi sang trọng, tại em không đủ tiề.n để chia tiề.n khi đi với anh.
Thấy anh có vẻ buồn, tôi liền hẹn gặp anh và nói rằng, mấy hôm trước tôi bận thi, hôm nay tôi sẽ bù lại cho anh bằng cách đưa anh đi chơi một ngày. Tôi đưa anh đi công viên, anh chê chỉ có trẻ con và người nhà quê mới vào đó. Đến bữa trưa, tôi đưa anh tới quán ăn vỉa hè, anh không chịu ngồi xuống, anh bảo quá bẩn và ồn ào.
Tôi tủi thân nói vậy thì đi về, coi như tôi không mời anh nữa. Anh miễn cưỡng ngồi xuống, tùy tôi gọi món nhưng không hề động đũa và cũng chẳng vui vẻ trò chuyện như những lần khác khiến tôi hiểu rằng anh không phù hợp với những nơi thế này.
Tôi bỗng thấy buồn vì sự khác biệt giữa anh và tôi nhưng điều làm tôi thất vọng nhất là anh vẫn cứ chia đôi dù số tiề.n hôm đó chưa tới 50 ngàn chứ không phải 1,8 triệu đồng và tôi cũng đã nói mình mời.
Tôi không hiểu văn hóa chia tiề.n đó ở nước nào nữa nhưng đây là Việt Nam và anh là người yêu của tôi. Tôi không gắn sự ga lăng với tiề.n nhưng tôi cảm thấy không thể thích nghi nổi kiểu đi ăn là phải sòng phẳng. Hôm đó tôi đã rất xấu hổ với chị bán hàng vì cầm 22 ngàn của anh để trả tiề.n ăn.
Liệu tình yêu của chúng tôi có tiến xa được nữa không? Nếu chúng tôi kết hôn với nhau, anh có suốt ngày tiề.n anh tiề.n em – lý do khiến biết bao cặp vợ chồng tan vỡ không đây?
Tôi yêu anh không phải nhà anh giàu có hay đẹp trai và cũng chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành cô nàng đà.o m.ỏ. Tôi cũng không biết anh có hiểu tôi không, có biết được hoàn cảnh của bạn gái mình không nữa!
Theo Afamily
Lương của chồng em không bằng 1/100 lương anh, sao anh ta lại có giá trị hơn anh?
Anh về nhà suy nghĩ về lời cô gái nói, anh cảm thấy một người đàn ông như anh không có tiề.n, không địa vị thật là đáng bị khin.h thườn.g. Anh không muốn tiếp tục cuộc sống nghèo khổ này nữa.
Anh ta sinh ra trong một gia đình nông thôn chân lắm tay bùn. Mẹ thì đi cắt lúa mướn, cha lại tần tảo nuôi bò. Cuộc sống anh ấy lẩn quẩn trong những bữa cơm thiu cá mặn, lúc đói, lúc no. Từ nhỏ bản chất anh ham chơi chỉ thích cặp kè với bạn bè chung xóm đi bắ.n đi, đẽo dép, xếp hình. Dù là cậu bé thông minh thầy cô đều khen ngợi về tư chất lẫn sự nhạy bén, nhưng anh lại không chuyên tâm học hành. Năm 12 anh tốt nghiệp trung học phổ thông và quyết định không thi đại học. Anh xin bố mẹ lên thành phố tìm việc làm cũng như muốn khám phá sự mới lạ, hào nhoáng của Sài thành qua lời kể của đàn anh đi học lâu ngày về.
Lên thành phố vì không vó bằng cấp, anh xin vào làm tại 1 công ty bảo vệ tháng kiếm đc vài triệu, cảnh đói nghèo vẫn đeo bám anh. Dù vậy anh vẫn cảm thấy hài lòng về những gì đang có, sáng đi làm, tối đi chơi với bạn bè quán cóc vỉa hè làm vui, cuộc sống không lo nghĩ, sống nay chế.t mai.
Cho đến khi anh gặp được một cô gái xinh đẹp, anh đem lòng yêu thương cô từ cái nhìn đầu tiên. Cô là sinh viên 1 trường đại học danh tiếng, sau giờ học lại làm thêm của công ty anh làm bảo vệ. Làm việc chung hàng ngày, anh luôn lén nhìn theo cô ấy, cô gái là người nghiêm túc, siêng năng và không bao h lơ là công việc của mình. Cô hay cười và nói cám ơn anh mỗi khi ra về vì anh dắt hộ xe. Thỉnh thoàng anh có hỏi tên, chỗ ở, hay là người yêu có chưa? Cô đều vui vẻ thành thật trả lời.
Nghĩ rằng cô chưa có người yêu và luôn thân thiện với mình, có lẽ có tình ý với anh. Anh lấy hết can đảm tỏ tình với cô. Hôm đó sau khi tan ca, anh đứng chờ cô trước cổng và quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Đáp lại sự mong chờ của anh là thái độ khinh khỉnh của cô. "Mức lương hàng tháng của anh chỉ bằng chi phí sinh hoạt hàng ngày của tôi. Anh mơ khi nghĩ rằng tôi đồng ý yêu anh? Chả hiểu điều gì khiến anh hành động như thế này? Tôi không bao giờ yêu anh đâu. Anh hãy đi tìm một cô gái có cùng hoàn cảnh và cuộc sống như anh nhé!". Cô gái nói rồi bỏ đi để lại chàng trai đứng đó một mình.
Cảm thấy đau lòng vì câu trả lời của cô gái đầu tiên mình yêu thương đã trả lời 1 câu trả lời làm mình tổn thương như vậy. Anh xin nghỉ việc ờ chỗ làm hiện tại để tránh gặp cô làm mình đau lòng hơn.
Anh về nhà suy nghĩ về lời cô gái nói, anh cảm thấy một người đàn ông như anh không có tiề.n, không địa vị thật là đáng bị khin.h thườn.g. Nghĩ vậy anh ôn thi lại vào đại học, tối làm sáng học, anh dùng 10 năm để tho đuổi tiề.n, quyền và địa vị. Lúc này anh đã có đủ những gì mà cô gái ấy muốn.
Anh tìm cô gái khi xưa giờ đây cô đã có gia đình và những đứa con kháu khỉnh. Thời gian vẫn không làm cho người con gái ham mê danh lợi khi xưa vẫn mất đi chút khí chất ngày nào khi nói lời từ chối anh.
Anh nói với cô "Giờ anh có đủ tiề.n và địa vị, lương 1 tháng của anh có thể cho em xài vài năm, em có cảm thấy hối hận khi đã từ chối anh không?".
Cô mĩm cười và trả lời "Nếu cho em biết trước kết quả thì em vẫn không chọn anh, anh ấy vẫn cần em hơn anh". Cô hướng mắt triều mến về người đàn ông lúng túng đang dỗ đứ.a b.é con 5 tuổ.i kháu khỉnh đang khóc nhè gần đó. Anh ta rõ ràng có khuôn mặt rất hiền từ và nhân hậu. Anh phát hiện ra anh ta là tổng giám đốc công ty X một công ty nhỏ không đáng kể trong thương trường. Anh nói "Lương của anh ta chỉ bằng 1/ 100 của anh, thì làm sao anh ta lại có giá trị hơn anh?" .
Cô gái vẫn mĩm cườii "Anh ấy cũng từng cầu hôn và bị em từ chối như anh, thay vì mất tích trong vòng 10 năm. Anh ấy dùng cả tình yêu và nghị lực đề chứng tỏ cho em thấy anh ấy yêu em và vì em mà cố gắng như thế nào. Cho dù 10 năm cố gắng của anh ấy không thể bằng 1 phần 100 của anh, nhưng tình yêu 8 năm của anh ấy hơn anh vạn lần. Ít nhất anh ấy không bao giờ mất tích trước mặt em, dùng tình yêu để thay đổi em. Dù không giàu có như em từng đòi hỏi ở anh, nhưng em có một gia đình trọn vẹn".
Nghe đến đây anh lai cười "Anh lại thất bại trước em một lần nữa"
Cô gái móc bóp lấy ra cho anh 1 tờ 5000 đc xếp thành hình trái tim. Anh cầm đó và nhớ lại, đó món quà duy nhất anh tặng cô 10 năm trước khi cô bảo anh dạy cô xếp. Anh cầm lấy nó và mỉm cười ra về.
"Nếu sau này anh yêu 1 cô gái khác, đừng biến mất quá lâu bỏ lại cô ấy nhé, như vậy cô ấy sẽ không biết phải chờ đợi anh đến bao giờ?".... Cô nói theo bước chân anh: "Và em rất vui, vì lời từ chối của em đã làm anh có nhiều động lực như vậy".
Bóng anh mất hút, cô đến bên chồng mình và khoác tay anh. Người đàn ông hiền từ đó nhẹ mĩm cười "Đó là người đàn ông năm đồng mà em đã chờ suốt 2 năm"
Cô gái nói " Là do em yêu đơn phương thôi, đã qua lâu lắm rồi"
Người đàn ông ấy siết chặt lấy tay cô và mỉm cười.
Câu chuyện là vậy đó. Mình viết tặng những ai không còn tin vào tình yêu thật sự có trên trời này, dù là Hàn quốc hay cổ tích, thì mình cũng từng tìm được 1 người đàn ông sinh ra dành riêng cho mình, Bạn cũng vậy, Và chàng trai nhân vật chính cũng vậy. hãy tin và tôn trọng tình yêu cũng như người mình đã từng yêu, đang yêu, sẽ yêu! Không có sự toan tính nào trong tình yêu nếu bạn thật sự cho nó đủ nhiều!
Theo blogtamsu
Yêu lắm những lúc gối đầu lên tay anh Em thèm những phút được gác chân lên bụng chồng nằm xem tivi, cảm thấy vợ chồng hạnh phúc bên nhau. ảnh minh họa Hôm nay là ngày bình thường của nhà mình và của các nhà khác nhưng em thích viết cho chồng đến nỗi không thể chờ một dịp nào đặc biệt. Tối qua em bực bội bảo chồng: "Này, sao...