Bữa cơm với 6 món đặc biệt trước ngày ra tòa cứu vãn cuộc hôn nhân đổ vỡ
Bữa cơm này thật đặc biệt, bữa cơm của những kỷ niệm, của cảm xúc ngập tràn, của vẹn tròn yêu thương.
Hân đưa tay kìm chặt những tiếng nấc.
01
Một ngày mệt mỏi, Hân trở về nhà từ tòa án. Cô buông mình xuống sofa, uể oải và chán nản. Hôm nay là ngày Hân nộp đơn ly hôn – kết thúc cuộc hôn nhân 10 năm đằng đẵng.
Nhìn dòng người đông đúc qua khung cửa sổ, bỗng dưng Hân chạnh lòng. Cũng vào một ngày mưa xuân thế này của 10 năm về trước, vợ chồng cô cầm ô đi dạo, cười nói hạnh phúc, có bất cứ chướng ngại vật nào trên đường anh cũng nhanh tay kéo cô vào lòng mình. Nhớ lại khoảnh khắc vừa xảy ra, vẫn chỉ có 1 cái ô, vẫn trên con phố huyên náo nhưng chỉ vướng một tảng đá, họ tự tách nhau ra như một phản xạ tự nhiên. Hóa ra sự khác biệt giữa yêu và hết yêu là như thế.
Vợ chồng Hân đã bên nhau từ những ngày sinh viên, sáng chia nửa cái bánh mì, tối về lại gói mì tôm, hỗ trợ nhau đi lên từ nghèo khó. Cho tới khi cả hai đều có sự nghiệp trên thành phố, họ mới dám về chung một nhà. Ngỡ tưởng giấc mơ tổ ấm hạnh phúc đã thành hiện thực nhưng không, mọi thứ cứ dần rạn nứt qua mỗi cuộc cãi vã.
Không phải vì sự xuất hiện của kẻ thứ 3, cũng không phải do 1 trong 2 đã hết yêu mà đơn giản chỉ vì họ không còn muốn bước chung trên một con đường nữa. Cuộc sống đôi khi thật lạ kỳ, lúc khó khăn, đôi lứa dùng tình yêu để vượt qua tất cả nhưng đến khi vật chất đủ đầy họ lại quên mất lúc giông bão đã cùng nhau cố gắng nhiều thế nào.
Tranh minh họa
Hân nhìn quanh căn nhà trống, chắc cũng chỉ 1 tháng nữa thôi ngôi nhà vợ chồng cô tích góp bao năm mới mua được sẽ thuộc về chủ mới. Căn nhà vắng một người bỗng trở nên mênh mang quá. Chuông tin nhắn làm Hân bừng tỉnh, là của Hòa – chồng cô.
“Chiều nay tan sở em về nhà luôn nhé. Anh muốn ăn cơm cùng em, bữa cơm cuối cùng”. Cổ họng Hân bỗng nghẹn đắng, sao tự nhiên tim cô lại đau thế này? Đây không phải thứ tự do mà bấy lâu Hân mong có sao?
Nhìn đồng hồ gần 1h chiều, Hân vội vã thu dọn mọi thứ, lòng cô xuất hiện một cảm giác hân hoan khó tả. Cô đến công ty dù chưa tới giờ làm. Hân dự định hoàn thành xong công việc nhanh chóng để xin về sớm một chút.
Video đang HOT
4h Hân lại có cuộc họp đột xuất nên 6 rưỡi chiều cô mới về được đến nhà. Không ngờ Hòa đã nấu cơm xong xuôi. Lâu lắm rồi Hân mới thấy khung cảnh gia đình thật sự trong ngôi nhà này.
02
Trên bàn ăn là lọ hoa hồng vàng, loại hoa mà Hân thích nhất cùng ánh đèn neon dịu nhẹ. Không quá lãng mạn nhưng cũng đủ sưởi ấm lòng người phụ nữ đang chất chứa bao nỗi niềm.
Sự tò mò thôi thúc Hân lại gần bàn ăn. Mỗi món được đặt trong đĩa với một chiếc bát đậy lên trên. Không ngờ chồng cô khéo tay và chu đáo đến thế. Hân mở chiếc đĩa đầu tiên, cô ngạc nhiên tột độ. Đó là món ăn mang tên “định mệnh”. Trong đĩa là ảnh một cô gái dựa đầu vào một chàng trai và ngủ say sưa trên xe bus. Đó là ngày anh gặp Hân. Bức ảnh nhòe nhoẹt được chụp vội bằng chiếc điện thoại đời cũ.
Hân hào hứng mở sang đĩa thứ 2 có tên “hạnh phúc”. Là bức ảnh ngày Hân đồng ý làm bạn gái Hòa dưới ánh nến lung linh và ngàn cỏ hoa lấp lánh. Bao ký ức ngọt ngào ùa về trong cô.
Tranh minh họa
Hân nôn nóng mở những đĩa thức ăn còn lại. Món “đồng cam cộng khổ” với những ngày đi ôn thi, đi làm thêm, lúc nào họ cũng bên nhau không rời. Món “vượt qua sóng gió” lại làm Hân nhớ lại những lần đấu tranh sôi sục vì bị phụ huynh ngăn cấm.
Rồi nụ cười rạng rỡ trên môi cô gái trẻ khi khoác trên mình chiếc váy cô dâu trong bức ảnh có tên “ngày chung đôi”. Cô lật tiếp đĩa thứ 6, món “ôm trọn thế giới”. Trong đó là 2 khuôn mặt tươi tắn của vợ chồng Hân bên cô công chúa đầu lòng.
Bữa cơm này thật đặc biệt, bữa cơm của những kỷ niệm, của cảm xúc ngập tràn, của vẹn tròn yêu thương. Hân đưa tay kìm chặt những tiếng nấc.
03
Giữa mâm cơm là mảnh giấy có nét chữ của Hòa: “Vợ à! Anh xin lỗi. Sau khi có con anh đã không còn thời gian, tâm trí chụp ảnh em mỗi ngày. Anh chỉ biết ghi lại những nụ cười của em mà không biết em đã phải giấu đi bao nhiêu giọt nước mắt. Những bộn bề lo toan của cuộc sống đã khiến anh trở nên thô ráp và khô cứng. Đã bao lâu rồi chúng ta quên cách yêu thương? Cùng làm lại từ đầu em nhé. Anh yêu 2 mẹ con”.
Tay Hân run rẩy, cô nhắm chặt mắt để dòng nước cứ thế tuôn trào. Bỗng một bàn tay to lớn đặt lên vai Hân. Cô quay lại, là Hòa. Anh đứng đó, ngay trước mặt Hân với nụ cười ấm áp và cái ôm thật chặt. Cô thút thít trong vòng tay anh như một đứa trẻ lâu ngày được gặp mẹ. Hóa ra tình yêu trong cô vẫn đong đầy.
Sau biến cố lần này, cả Hân và Hòa đều hiểu ra: Hôn nhân có khả năng bào mòn tình yêu bằng những nghĩa vụ và trách nhiệm. Nếu chúng ta cứ để mình bị cuốn vào vòng xoáy ấy sẽ dần quên mất có một người bên cạnh cần được yêu thương mỗi ngày.
Tranh minh họa
Như ông bà ta ngày xưa, chuyện hôn nhân hầu như do cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Họ không có cơ hội tìm hiểu trước nhưng lấy về họ mới học cách yêu nhau. Có thể thế hệ trước giữ được hôn nhân bền chặt vì trong thế giới quan của họ không có khái niệm “buông bỏ để tự do”. Cứ hỏng là sửa, hỏng là ngẫm nghĩ, xem xét bằng mọi cách để khôi phục.
Thực ra hôn nhân không hề phức tạp như chúng ta nghĩ, nói dễ là dễ mà nói khó sẽ thành khó. Xây hay phá, sửa chữa hay vứt đi là lựa chọn của mỗi người. Nhưng nếu chúng ta cứ giải quyết mọi rắc rối bằng cách buông thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục mắc sai lầm trong hành trình kế tiếp.
Để có được hạnh phúc đơn giản lắm, cứ sống chậm lại mà vun trồng, mà ngắm nghía. Quên hết thảy những lo âu, bon chen phiền muộn khiến mình mệt mỏi để rồi có những phút lắng lòng, rồi ta sẽ thấy yêu thương luôn bên mình.
Tôi chịu đựng 11 năm hôn nhân chua xót mới quyết định ly hôn để... trả đũa chồng và mẹ chồng
Tôi năm nay 37 tuổi, đã kết hôn được 11 năm nhưng cuộc hôn nhân này đối với tôi không hạnh phúc và không như ý muốn, tôi chưa ly hôn vì thời điểm chưa đến.
Tôi tiếp tục duy trì hôn nhân cho đến khi mẹ chồng bị bệnh cách đây một thời gian, lúc đó tôi mới quyết định ly hôn để chọc giận chồng và mẹ chồng tôi. Chỉ khi tôi thấy họ đã có một khoảng thời gian tồi tệ tôi mới hả lòng hả dạ.
Vợ chồng tôi quen nhau trong một buổi dã ngoại, vẻ ngoài đẹp trai của anh đã cuốn hút tôi nên tôi chủ động làm quen trước. Sau này qua một người bạn, tôi lấy được số điện thoại của anh và thường nhắn tin, dần dần anh cũng không thờ ơ với tôi nữa. Qua tìm hiểu, tôi biết gia đình anh không được khá giả cho lắm và hàng tháng anh vẫn phải gửi tiền về nhà.
Lúc đó tôi nghĩ anh là một người rất tốt, có trách nhiệm và quan tâm đến gia đình, lại là người tự thân vận động thì sớm muộn gì cũng làm nên sự nghiệp, nếu tôi có thể ở bên anh ấy thì tương lai chắc chắn sẽ không tồi. Vì vậy tôi đã chủ động tỏ tình với anh, ban đầu anh từ chối vì không thích điều kiện gia đình nghèo khó của tôi, nhưng sau cùng khi đã 30 tuổi và không thể tiếp tục trì hoãn hôn nhân, anh đã ngỏ lời với tôi. Tôi rất bất ngờ và phấn khích nên đã đồng ý ở bên anh không chút do dự.
Tuy nhiên khi yêu nhau, anh không mấy quan tâm đến tôi, thậm chí còn cư xử vô tâm khiến tôi nhiều phen chạnh lòng. Nhưng tôi nghĩ do anh không giỏi thể hiện bản thân nên đều bỏ qua tất cả và quyết định kết hôn với anh sau 1 năm chung sống.
Sau đám cưới, tôi mới biết anh là người đàn ông vô cùng tham vọng, anh từng phớt lờ tôi vì luôn muốn tìm một người phụ nữ giàu có để đổi đời, mãi khi không tìm được người như ý, anh mới miễn cưỡng đến với tôi.
Kết hôn xong, anh không bao giờ đưa tiền cho tôi, thay vào đó, tất cả thu nhập cứng anh đều đưa cho mẹ chồng tôi. Bố mất sớm từ khi anh còn bé, một mình mẹ nuôi dưỡng anh khôn lớn nên anh cũng rất nghe lời mẹ, dù mẹ có nói gì thì anh cũng tuân theo tất cả. Mỗi khi có xích mích giữa vợ với mẹ thì anh luôn đứng về phía mẹ, chỉ trích tôi.
Khi tôi có bầu, tôi muốn mẹ chồng đến giúp đỡ mình nhưng chồng tôi nói: " Em có thể nhờ mẹ anh qua nhưng không được để mẹ phục vụ em, trong mắt anh mẹ anh là người vĩ đại nhất, sau khi mẹ anh chuyển đến, em phải chăm sóc bà thật tốt, đừng để mẹ anh phải phiền lòng về bất cứ điều gì". Thành ra tôi lại là người chăm sóc gia đình với cái bụng bự. Mỗi lần đi khám thai, anh cũng không bao giờ trả phí khám sản khoa, trong mắt anh ấy, đứa trẻ là do tôi mang thai nên tất cả những việc này đều do tôi gánh vác chứ không liên quan gì đến anh ấy.
Sau này, khi tôi sinh con xong, anh đưa mẹ chồng đi du lịch nước ngoài một thời gian, mặc cho tôi ở nhà tự phục vụ bản thân. Cũng may lúc đó mẹ tôi đến chăm sóc tôi, nếu không thì tôi không biết phải làm sao, những cũng kể từ đó, tôi rất thất vọng với mẹ con họ và đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Tuy nhiên vì thương cho đứa con bé bỏng, tôi lại có chịu đựng để đợi đến thời điểm thích hợp, hơn nữa tôi cũng muốn cho họ biết cản giác khi cần người khác giúp đỡ mà không được thì khó khăn đến nhường nào.
Thấm thoắt con tôi cũng lớn lên, trong suốt bao năm qua chồng và mẹ chồng không giúp đỡ tôi việc gì, trong mắt họ tôi vẫn như là người dưng. Thực lòng tôi thực sự không hiểu mình đã làm gì sai? Tại sao mẹ chồng và chồng tôi lại đối xử với tôi như vậy, tôi đã lao tâm khổ tứ rất nhiều cho gia đình này, sao họ không thấy?
Sau này đến năm thứ 11 của cuộc hôn nhân thì sự nghiệp của chồng tôi gặp trục trặc, lúc này mẹ chồng cũng bị liệt vì ngã. Sau khi mẹ chồng tôi bị liệt, tôi tuyên bố sẽ không phục vụ bà vì bà chưa từng chăm sóc tôi bao giờ, kể cả thời điểm sinh nở mà tôi cần bà nhất. Không những thế, tôi còn chuẩn bị đơn ly hôn, tôi muốn mẹ con họ biết cảm giác như thế nào khi cô độc và không có ai phục vụ.
Khi tôi chuẩn bị nộp đơn ly hôn, chồng bắt tôi phải chăm sóc mẹ anh, nếu không thì sẽ kiện tôi ra tòa. Lúc đó tôi thẳng thắn đáp trả rằng tôi không phục mẹ chồng nên tôi không chăm sóc, tôi đã phải chịu đựng hơn 10 năm nay rồi, tôi không muốn sống như thế này nữa, tôi muốn ly hôn. Chồng tôi nói đúng lúc anh cần nhất thì em muốn ly hôn là sao, tôi nói tôi làm vậy để cho mẹ con anh biết cảm giác bất lực khi không có người giúp đỡ là như thế nào, cảm giác mà tôi đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Nói xong tôi thu dọn đồ đạc và dắt con về nhà bố mẹ đẻ, sau đó chúng tôi ly hôn. Chồng tôi sau đó còn bị đuổi việc vì nghỉ làm quá nhiều để chăm sóc mẹ. Anh ta không có việc làm mà cũng không có thu nhập, cuộc sống hàng ngày rất khó khăn, anh muốn tìm việc làm lại nhưng lại phải chăm mẹ ốm nên anh không thể đi được, anh chỉ có thể làm một số công việc chân tay mỗi ngày. Thấy anh ấy khổ sở tôi cũng thấy xót xa trong lòng, cuối cùng họ cũng bị quả báo.
Độc giả giấu tên
Tuổi nào cũng cần hôn thú Sau 11 năm ly hôn, chị Hà gặp và yêu anh Hải. Họ làm tình nhân của nhau khi bước vào "mùa thu" đời người. Cuộc sống của họ không quá ràng buộc nhau, tự chủ tài chính, không vướng bận, khiến bao người ngưỡng mộ. Cả hai sống cuộc sống giản dị, hướng thiện; ở đâu có họ, ở đó có niềm...