Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Video đang HOT
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh “phát tướng”. Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại… nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Lạc đường
Bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết".
Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được sống là chính mình. Không như bà"...
1. Bà hối thúc con gái: "Đi lẹ. Phải tới để bắt tại trận". Con gái lật đật rồ ga, miệng làu bàu: "Chuyến này ba chết chắc". Hai mẹ con hùng hổ phóng xe đi, nửa tiếng sau mới đến đúng địa chỉ mà người được bà thuê theo dõi thông báo lại. Chưa kịp dừng xe, bà sững người thấy chồng đang khoác vai người tình rời khách sạn. Bà điên tiết lao vào, tay giật phăng túi xách trên tay người phụ nữ, miệng la lớn: "Tiền đâu? Ông ấy cho cô bao nhiêu?". Sau phút ngỡ ngàng, người phụ nữ điềm tĩnh đáp: "Không tiền bạc gì ở đây hết". Chồng bà giật lại túi xách, gằn giọng: "Tôi không có gì để cho cô ấy. Chỉ cô ấy mới cho tôi tình yêu, sự quan tâm, được là chính mình. Không như bà"... Đây là lần thứ hai bà đi "bắt ghen", nhưng bà không nhằm lấy đó làm bằng chứng ly hôn mà để tìm một bằng chứng khác.
Từ bạn làm ăn đến con gái đều tham mưu với bà, người phụ nữ kia thật ra chẳng yêu thương gì ông, đến với ông vì lòng thực dụng, mưu cầu tiền bạc. Lẽ đó, bà phải quản chặt, vét túi ông đến đồng bạc cuối cùng, để ông không thể "nuôi" cuộc tình đó mà sớm quay trở lại bên bà. Một ngày, hay tin người tình của ông từ giã phận công nhân về làm chủ một quán cà phê, bà đinh ninh nguồn kinh phí do ông đài thọ. Bà tìm gặp luật sư, được hướng dẫn với số tiền lớn ông mang cho kẻ khác, nếu bà chứng minh được bằng chứng cứ cụ thể, vẫn có thể thu hồi, bởi đó là tài sản chung của vợ chồng trong quá trình hôn nhân, chưa được bà đồng ý trong cách ông chi dùng. Bà quyết định theo dõi ông.
2. Tôi gặp hai người trong một buổi trưa đầy nắng dưới sân Tòa án nhân dân. Ở tuổi xấp xỉ 50, trông bà quý phái, thanh lịch khi khoác lên người bộ vest màu rêu, tóc búi cao. Ông lại là hình ảnh đối nghịch, vóc dáng gầy gò, tóc hoa râm, đi chiếc dream cũ kỹ, nhìn vào thấy ngay sự khắc khổ. Ông cười cười: "Ai có nhu cầu, tiện đường tôi làm mấy cuốc xe ôm". Hai người là đương sự của vụ ly hôn mà ông là người đứng đơn yêu cầu. Tòa sơ thẩm tuyên bác đơn, ông kháng cáo. Đến phiên xử này, bà tiếp tục sụt sùi: "Tôi bận túi bụi làm ăn nuôi con, lo cho chồng. Không giúp tôi thì thôi, ông ấy còn mèo mỡ. Tòa mà cho ly hôn, khác nào tạo điều kiện để ổng phụ tôi đến với người ta". Ông giơ tay, trút cạn lòng: "Chúng tôi ly thân đã một năm nay. Tòa không cho ly hôn, tôi cũng bỏ nhà đi thôi. Tôi không ở được với bà ấy nữa".
Đôi mắt xa xăm, hồi ức của 30 năm vợ chồng trong ông sống dậy. Ngày ấy, hai người gặp gỡ, yêu thương nhau rồi kết hôn khi cùng làm thuê cho một xưởng mộc. Sau đám cưới, có chút vốn liếng, cả hai đứng ra mở xưởng mộc riêng. Làm ăn phát đạt, cơ sở mở rộng đòi hỏi nhiều máy móc, nhân công có tay nghề cao, tinh xảo trong thiết kế, trang trí cho từng món nội thất khiến ông dần... mất việc. Không có kỹ năng quản lý, tính toán, thuận theo ý bà, ông bàn giao hết để lui về giữ vai trò hậu phương, thay vợ quán xuyến chuyện chăm con, cơm nước. Tiếng nói của ông từ đó nhỏ dần rồi tắt lịm khi mỗi lời bà nói ra theo thời gian càng có thêm sức nặng. Giữ hầu bao, bà... gửi tiền tháng cho ông đi chợ, mua sắm, chi tiêu, rồi không ít lần hoạnh họe cơm canh không ngon, cửa nhà dơ bẩn. Ông giấu sự tổn thương, tự ái trong lòng, cộng với vợ chồng không có thời gian gần gũi, sẻ chia khiến cả hai ngày càng xa cách. Rồi hai người ly thân, bà thường xuyên "dùng bữa" cùng đối tác hoặc có khi với cô con gái nơi nhà hàng, quán xá sang trọng, bỏ mặc ông ngày ba bữa chơ vơ.
3. Ngày biết tin ông có nhân tình, bà đâu nghĩ đến cái sai của mình để từ đó thay đổi, khéo léo kéo ông về, ít nhất là trao trả lại quyền làm chồng, làm cha ông phải có. Ngược lại, ý nghĩ người đàn bà kia đến với ông vì tiền, hết tiền tình sẽ tan choán hết tâm trí, khiến bà hành động nông nổi: tìm cách chiếm lại vốn liếng ông mang cho nhân tình. Trong quãng thời gian sống ly thân, viện cớ ly người nên ly cả... vật dụng, bà đẩy ông đến bước đường tự mua bếp núc, xoong nồi về nấu ăn, chuyện chi tiêu mạnh ai nấy gánh.
Bà trình bày lý do cuối cùng hòng buộc ông từ bỏ ý định ly hôn: "Tôi chỉ chấp nhận ly hôn nếu ông ấy bằng lòng ra đi tay trắng. Phần tài sản ông ấy để lại hết cho con gái tôi". Sau cái nhíu mày, ông gật đầu cái rụp, rồi hồn nhiên tuyên bố: "Tôi "vô sản" lâu rồi mà!". Bà chết sững. Tòa tuyên ly hôn...
Nửa tháng sau ngày tòa xét xử, bà gọi cho tôi kể, trong lúc vô tình đi ngang quán cà phê, giờ là "tổ ấm" của ông với nhân tình, thấy ông hì hụi... trổ nghề mộc sửa lại những chiếc ghế lỏng chân, lòng bà thắt lại. "Tôi đi mà không biết mình đang lạc đường. Lạc đường nên đã mất ông ấy" - bà khóc.
Theo VNE
Tôi phải làm sao cho trọn vẹn cả đôi đường? Thật sự là lòng tôi đang nghiêng ngã trước những giông bão đang đổ xuống cuộc đời mình. Tôi đang cảm nhận từng ngày cái mầm sống đang lớn dần trong cơ thể mình. Đó là kết tinh tình yêu của Minh. Nhưng với Hưng, tôi còn có tình cảm sâu đậm của nghĩa vợ chồng. Tôi nhớ cái ngày Hưng hí hửng...