Bữa cơm chan nước mắt hàng ngày của tôi từ ngày sinh con gái
Nhưng đến hôm tôi vào phòng sinh, bế trên tay đứa con gái đỏ hỏn thì mẹ chồng tôi hoàn toàn thay đổi thái độ. Tôi thấy bà khóc lóc, to tiếng, đòi bác sỹ và các nữ hộ sinh xem lại, có khi lại nhầm con rồi không chừng.
Bước chân về làm dâu n hà anh , những tưởng cuộc sống của tôi sẽ êm đẹp vì nhà chồng cũng có điều kiện, bố mẹ chồng hiền lành. Nào ngờ, bi kịch của tôi lại bắt đầu từ ngày tôi bước chân vào căn nhà ấy.
Mẹ chồng tôi xuất thân trong gia đình gia giáo, có điều kiện. Mới nhìn cung cách của bà là tôi đã thấy sợ, bởi mẹ chồng tôi cái gì cũng chỉn chu, từ những cái nhỏ nhặt nhất. Thế nên ngày nào tôi cũng phải căng óc ra nghĩ làm gì, nấu món gì cho vừa lòng bố mẹ chồng. Có vẻ như chồng tôi cũng được thừa hưởng tính cách ấy từ mẹ nên anh rất khó tính trong chuyện ăn uống.
Thế nên ngày nào tôi cũng phải căng óc ra nghĩ làm gì, nấu món gì cho vừa lòng bố mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Mới cưới được 4 tháng, mẹ chồng tôi đã giục tôi đi khám xem chuyện con cái thế nào. Bà suốt ngày buồn rầu rồi nói gần nói xa, bà bảo rằng nhà bà vô phúc nên vớ phải cô con dâu không biết đẻ. Tôi nghe những lời mẹ chồng nói mà nước mắt tuôn trào. Chúng tôi nào dám kế hoạch gì, chẳng qua con cái là cái duyên, chưa tới thì biết làm sao được, tôi cũng có nói với mẹ chồng như vậy nhưng bà chỉ thở dài thườn thượt rồi lôi ra hàng chục “tấm gương” khác quanh khu phố để cho tôi học hỏi theo.
Đến tháng thứ 5, tôi đã khiến mẹ chồng tôi mỉm cười. Cầm cái que thử thai 2 vạch ra đưa cho mẹ chồng xem mà tôi cũng cảm thấy lâng lâng. Kể từ hôm đó, mẹ chồng tôi đối xử với tôi khác hẳn. Bà khi nào cũng cười nói. Tôi cũng vui lắm, tôi nghĩ, có lẽ vì quá mong ngóng chuyện có cháu bế nên mẹ chồng tôi mới có thái độ như vậy.
Video đang HOT
Tôi có đi siêu âm và biết giới tính của con nhưng nhìn bụng tôi, mẹ chồng tôi bảo bác sỹ siêu âm sai bét rồi, rõ ràng là con trai mà tờ giấy lại ghi con gái là sao. Bà còn động viên tôi ăn nhiều đồ bổ vào cho thằng cháu đích tôn của bà được mạnh khỏe. Mẹ chồng tôi còn bảo, thiếu gì vụ bác sỹ siêu âm sai, tôi không phải lo gì cả.
Nhưng đến hôm tôi vào phòng sinh, bế trên tay đứa con gái đỏ hỏn thì mẹ chồng tôi hoàn toàn thay đổi thái độ. Tôi thấy bà khóc lóc, to tiếng, đòi bác sỹ và các nữ hộ sinh xem lại, có khi lại nhầm con rồi không chừng. Tôi nằm trên giường, cơn đau đẻ vẫn còn âm ỉ, nhưng thấy thái độ của mẹ chồng tôi còn đau đớn hơn.
Tôi thấy bà khóc lóc, to tiếng, đòi bác sỹ và các nữ hộ sinh xem lại, có khi lại nhầm con rồi không chừng. (Ảnh minh họa)
Tôi nằm viện 3 ngày thì được về nhà. Kể từ hôm đó, mẹ chồng tôi đối xử với tôi như người xa lạ. Vì gia đình tôi ở xa nên chồng tôi bảo tôi cứ ở lại đây, mẹ chồng tôi sẽ đảm nhận việc chăm sóc tôi và con gái.
Nhưng những gì mà tôi nhận được từ mẹ chồng những ngày tôi còn ở cữ chỉ là thái độ lạnh nhạt của bà. Mỗi bữa, bà mang vào cho tôi một bát cơm trắng nén chặt rải một lớp muối vừng ở trên. Có hôm thi có thêm bát nước rau luộc hay thay muối vừng bằng bột canh. Bà bảo: “Đẻ con gái thì chỉ ăn thế thôi, ăn nhiều chỉ tổ tốn công giảm béo”. Tôi ước tính, bữa ăn hàng ngày của tôi có giá chỉ 5 ngàn đồng là cùng. Vậy mà có hôm mẹ chồng tôi chỉ cho tôi ăn 2 bữa. Tôi đói, mon men ra bếp tìm đồ ăn thì bà quát: “Gái đẻ mà cứ đi lại lung tung trong nhà, cô có biết như thế là gieo rắc điềm xui cho cả nhà không hả?”.
Mỗi lần ăn cơm, tôi nghe tiếng mẹ chồng mắng nhiếc ở ngoài mà nước mắt rơi lã chã. Người ta ở cữ được tẩm bổ đủ thứ, còn tôi thì luôn lâm vào tình trạng đói. Người tôi xanh xao, thiếu chất, con gái thì khóc cả ngày vì tôi không có đủ sữa để cho con bú. Chồng tôi nghe lời mẹ, bỏ mặc vợ con không thèm đoái hoài gì cả.
Người ta ở cữ được tẩm bổ đủ thứ, còn tôi thì luôn lâm vào tình trạng đói. Người tôi xanh xao, thiếu chất, con gái thì khóc cả ngày vì tôi không có đủ sữa để cho con bú. (Ảnh minh họa)
Có hôm mẹ tôi lên thăm con gái, thấy tôi chỉ ăn cơm với muối vừng, bà chạy ra xúc thêm bát sườn rim cho tôi vì thấy trên bếp còn rất nhiều. Nào ngờ mẹ chồng tôi giật lại bảo: “Khẩu phần ăn của cháu chỉ thế thôi chị, tôi sợ nó béo chồng lại bỏ”.
Tôi tủi thân vô cùng. Chẳng hiểu sao thời đại này rồi mà mẹ chồng tôi vẫn giữ cái tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà không nhìn cháu gái lấy một lần và đối xử với tôi như con sen trong nhà. Tôi không biết phải làm gì khi cứ mỗi ngày lại trải qua bữa cơm chan đầy nước mắt. Liệu tôi có nên ôm con bỏ nhà đi hay không?
Theo Một Thế Giới
Sắp đến ngày sinh tôi lại lo sợ khi làm mẹ đơn thân
Trong giấc ngủ chập chờn tôi thường thấy mình chênh vênh, như bị rơi từ trên cao xuống một nơi vô định, muốn vùng vẫy thoát ra mà không được.
Ngoài 30 mà tôi vẫn chưa ổn định gia đình nên bố mẹ và người thân rất lo lắng. Bản thân cũng hiểu điều đó nhưng có lẽ do vía mình quá nặng nên không lấy được chồng. Đôi lúc chạnh lòng, tủi thân dù tôi cũng là đứa vui vẻ, hòa đồng không quá kén chọn hay lắm tiêu chuẩn. Muốn cũng không được, cố gắng cũng chẳng xong nên cứ kệ thả nổi mình theo số phận. Có nhiều người bảo: Không cần lấy chồng nữa mà làm mẹ đơn thân đi, kiếm một đứa con để vui lúc về già chứ lấy chồng chắc gì đã sướng.
Tôi hiểu, "mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh", không phải ai cũng may mắn lấy được người chồng tốt, biết yêu thương chăm lo cho vợ con nhưng tôi không muốn đi ngược lẽ tự nhiên. Với lại một mình nuôi con sẽ rất vất vả và con thiệt thòi khi không có gia đình trọn vẹn. Lúc ốm đau sinh nở chỉ vượt cạn một mình, con khỏe mạnh không sao chứ lúc nó quấy khóc chẳng ai giúp lại tủi. Rồi một ngày tôi quen người đó, họ bảo đã ly hôn vợ, vừa bị phá sản vì làm ăn thua lỗ, cuộc sống hiện tại khó khăn rất nhiều. Tôi không quan tâm nhiều tới điều đó nên luôn bên cạnh chia sẻ và quan tâm.
Được một thời gian chúng tôi đến với nhau vì cũng muốn tính chuyện lâu dài cho tương lai dù biết sẽ vất vả ở cái nơi phồn hoa đô hội này. Nhưng có lẽ mọi thứ đến với tôi không đơn giản như tôi tưởng, ngày thấy mình chậm tháng hơn một tuần, người mệt mỏi hơn trước tôi đã đi khám. Vui lắm khi biết mình có bầu, hạnh phúc biết bao khi được nghe tiếng tim thai đang vang lên trong máy siêu âm. Tôi được làm mẹ. Mang tâm trạng đó về nói với anh, tôi nghĩ anh sẽ hân hoan như tôi vậy. Thế mà không, người ta im lặng, sự im lặng kéo dài mấy ngày thì tôi nhận được hồi âm với câu đơn giản: Hãy bỏ đi và đợi anh thêm thời gian nữa. Tôi hỏi tại sao phải chờ đợi khi bản thân không còn trẻ, khó khăn thì mình cùng cố gắng, bỏ sao được cơ chứ. Đến lúc này tôi mới nghe được sự thật: Anh chỉ ly thân vợ thôi chứ chưa ly hôn, khoản nợ ngân hàng của anh gần 3 tỷ chưa thể trả được nên làm sao có con lúc này nổi.
Tôi đã giải thích tuổi đã lớn nếu bỏ sợ ảnh hưởng về sau, khi đó tôi không làm mẹ được nữa liệu anh hay người đàn ông nào khác có chấp nhận không? Dẫu tôi biết nếu tôi bỏ con đi thì cơ hội lấy chồng sẽ dễ hơn nhiều nhưng không làm được. Sau vài lần thuyết phục không thành, anh đã im lặng và ra đi như chưa hề tồn tại. Tôi không cố liên lạc hay níu kéo vì khi người ta đã muốn rũ bỏ và những ràng buộc mà họ đang vướng thì có làm gì đi nữa cũng vô ích. Thời gian đấy tôi thấy mình thật bản lĩnh, vui vì đứa con đang lớn từng ngày. Nghĩ đơn giản là kệ mọi thứ, tôi sẽ vượt qua được và cố gắng tất cả vì con. Tôi tự mày mò trên mạng để tìm hiểu thêm kinh nghiệm của các mẹ bỉm sữa về cách chăm sóc bản thân và thai nhi trong bụng. Vui hay buồn tôi cũng chỉ nói với mấy đứa bạn, chúng nó khuyên nên nói với gia đình nhưng tôi chỉ cười.
Giờ đây con càng ngày càng lớn thì tôi mới thấy sợ, bao nhiêu liều lĩnh trước đây tan biến. Những tháng ngày bầu bí mệt mỏi và tủi thân tôi đã thấm thía đến phát chán cảnh lọ mọ một mình, nghĩ tới lúc sinh con không ai chăm sóc, dẫu cầu mong con luôn khỏe nhưng ai dám chắc nhỡ có điều gì thì biết nhờ cậy làm sao. Tết rồi tôi viện lý do không dám về quê dù bố mẹ có nói thế nào đi nữa. Tôi sợ làm họ buồn, bố mẹ thương con sẽ không trách mắng gì nhưng với họ hàng làng xóm thì đối diện ra sao cho qua chuyện?
Mỗi lần gọi điện thoại về nhà tôi rất muốn nói, muốn được chia sẻ cùng mẹ, muốn hỏi mẹ nhiều lắm mà không biết phải bắt đầu như thế nào. Tôi từng nghĩ hay thuê ai đó làm một đám cưới giả để giải quyết tư tưởng và bố mẹ yên tâm hơn nhưng kinh tế không cho phép và không dám lừa bố mẹ thêm lần nữa. Hàng đêm, con lớn nên khi nằm cũng khó, trong giấc ngủ chập chờn tôi thường thấy mình chênh vênh, bị rơi từ trên cao xuống một nơi vô định, muốn vùng vẫy thoát ra mà không được rồi tỉnh giấc trong mệt mỏi. Tôi muốn đi đâu đó thật xa, rời khỏi đây và quên hết mọi thứ mà mình đang phải đối diện. Cuộc đời chẳng thể ngờ nổi, tại sao điều tôi không mong muốn lại đến như này. Các bạn chia sẻ cùng tôi với.
Theo VNE
Phát hiện vợ ngoại tình qua những tấm ảnh "check in" hàng ngày Thế nhưng, khi bấm xem từng ảnh, ngắm vợ xinh đẹp trong bộ váy ngủ gợi cảm, đến cái thứ 5, tôi thấy ở dưới gối có 1 phần góc ví lộ ra. Nhìn vào ai cũng nghĩ tôi hạnh phúc lắm, vợ đẹp, con khôn đủ nếp đủ tẻ, công việc kinh tế đều ổn định, 2 nhà nội ngoại lại gần...