Bớt ảo tưởng đi, đừng nghĩ mình là cái gì đó to tát!
Ta thất tình thì sao chứ? Ta thất bại thì sao chứ? Ai quan tâm đến nỗi buồn của ta? Bạn bè và người thân có để dành chút thời gian để đỡ nâng và chia sẻ. Họ có thể ngồi nghe ta tâm sự, kể lể, chuyện trò.
Ta thường hay ảo tưởng về chính mình. Có đôi khi ta cứ ngỡ rằng mình là người quan trọng lắm, như thể mọi thứ trong vũ trụ này phải quy hướng về ta, để ý đến ta. Cả khi buồn lẫn khi vui, lúc thành công cũng như khi thất bại, ta luôn mãi bận tâm đến chuyện người ta sẽ nhìn đến mình, có suy nghĩ về mình, đánh giá mình, hướng ánh mắt về mình.
Ta quên mất rằng giữa khoảng không bao la của vũ trụ này, khách quan mà nói, ta chẳng là cái gì to tát cả. So với cái thế giới có hàng tỷ sinh linh, ta còn nhỏ bé hơn cả từ “nhỏ bé”. Thế giới mà ta nghĩ là rộng lớn vô biên này, so với vũ trụ bao là ngoài không gian, cũng chẳng đáng là chi. Bởi thế, sự hiện diện của ta, tiếng nói của ta chỉ hệt như một chấm nhỏ li ti chẳng đáng kể đến, bất chấp ta có tài năng đến đâu, giỏi giang đến đâu, trẻ khoẻ thế nào!
Ta thành công thì sao chứ? Ta sở hữu nhiều vàng bạc châu báu thì sao chứ? Ta nổi tiếng thì sao chứ? Đâu phải tất cả mọi người trên thế giới này đều biết đến ta. Tài sản của ta cũng đâu có vượt quá được các tầng trời. Ta có quyền sai khiến người này, điều khiển người kia, nhưng ta có chuyển đổi được tinh tú không, có khiến mình trường sinh bất tử được không, có làm cho ta trở nên Chúa tể vũ trụ được không? Thành công đến từ những nỗ lực của bản thân là điều đáng vui, đáng trân trọng và ai ai cũng phải cố gắng để đạt được. Nhưng nó không phải là cùng đích của đời ta. Huênh hoang làm gì với những của hư nát ấy!
Người ta có thể khen và sợ một người giỏi giang và lắm tiền, nhưng người ta chỉ thực sự yêu mến và nể trọng một người có nhân đức. Người bám vào vật chất thì bất an vì sợ mất nó; còn người có nhân đức thì luôn an vui vì họ có tự do trong lòng. Bởi thế, khi gặp thành công và có trong tay thật nhiều tiền của, ta đừng nên cho rằng mình đã là nhất giữa vũ trụ này. Bởi vì, thật sự có rất nhiều người chẳng bận tâm mấy đến chuyện ta giàu hay nghèo đâu.
Ta tài hoa thì sao chứ? Ta đẹp thì sao chứ? Ta “không được đẹp” thì sao chứ? Có thể có nhiều người ngưỡng mộ vẻ bề ngoài của ta, nhưng cũng có không ít người chẳng xem đó là điều gì quá quan trọng. Nếu ta thực sự đẹp, tự khắc sẽ có người nhìn ta; còn nếu ta tự mang tư tưởng trong đầu là mình đẹp, thì ta chỉ mất giờ để ý đến người khác để biết xem có ai nhìn đến mình, khen mình, thần tượng mình không thôi. Sắc đẹp hay tất cả những thứ khác trên trái đất này đều là cái chóng qua.
Video đang HOT
Tạo Hoá ban cho thì được hưởng, Tạo Hoá lấy đi thì cũng chẳng thể trách gì được Ngài. Níu kéo làm gì một nét đẹp bên ngoài, trong khi nét đẹp bên trong thì lơ là, chẳng để ý. Hiện tại, có thể ta có nhiều người theo đuổi, ta vui vì điều đó. Nhưng vài năm sau, ai quan tâm đến chuyện ta đẹp hay xấu, đang làm gì, sống ra sao nữa đâu. Thay vì đặt mình lên trên người khác, sao ta không hoà mình vào với đồng loại, cố gắng kết dệt nên những tấm chân tình đơn sơ nhưng hoà nhã, bền chặt? Điều đó không giúp ta trở nên tươi trẻ và thoái mái hơn sao?
Ta thất tình thì sao chứ? Ta thất bại thì sao chứ? Ai quan tâm đến nỗi buồn của ta? Bạn bè và người thân có để dành chút thời gian để đỡ nâng và chia sẻ. Họ có thể ngồi nghe ta tâm sự , kể lể, chuyện trò. Họ có thể vì tình yêu mến mà dành cho ta những lời khuyên. Nhưng họ còn có cuộc sống của riêng họ. Họ đâu thể cứ luôn mãi bên ta để “chịu đựng” nỗi buồn gì đó của ta. Ta cho rằng chuyện tình của mình là đẹp nhất trên đời, giờ mất đi thật là tiếc.
Nhưng nó chỉ đẹp với ta thôi, chứ cả thế giới này đâu có giờ mà để ý đến. Ta xấu hổ khi gặp thất bại, ta sợ người ta dị nghị, đánh giá mình này kia. Giả như có những dị nghị và đánh giá thật, thì nó cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Rồi người ta cũng phải đi làm để mưu sinh kiếm sống, chứ đâu mãi bận tâm đến ta làm gì. Ta đâu có quan trọng đến mức độ luôn được người ta để ý? Có thể hơi phũ phàng, nhưng đó là sự thật, rằng thế giới này có đông người lắm, và chính vì có quá nhiều người cùng hiện hữu, nên hình bóng của ta cũng trở nên mờ nhạt và chẳng đáng gì.
Ta không tự lo cho chính mình, thì chẳng có ai lo cho ta được. Ta không tự đứng lên, quên đi quá khứ để đắp xây hạnh phúc cho mình thì cuộc đời của ta cứ mãi vật vờ, chênh vênh mà thôi. Cuộc sống này là của ta. Sự sống này là do Tạo Hoá ban cho ta. Nó trở nên bầu trời quang đãng, hay giông tố bão bùng là do chính ta quyết định, chứ chẳng phải do ai cả.
Hãy thức dậy đi, bớt ảo tưởng đi. Đừng nghĩ mình là cái gì đó to tát. Đừng tưởng và cũng đừng nỗ lực để lấy lòng hết tất cả mọi con người hiện diện trên trái đất này. Họ có tôn sùng ta, có tôn thờ ta, thì cũng không thể biến ta thành Thượng Đế. Cuộc đời này, xem vậy chứ đôi khi cũng phũ phàng lắm. Thật vậy, có thể là ta quan trọng đấy, nhưng ta không quá quan trọng như nhiều khi ta tưởng nghĩ đâu. Rốt cuộc thì cũng chỉ còn lại ta với ta, với nỗicô đơn của kiếp con người.
Chẳng ai vui được niềm vui của ta, chẳng ai buồn được nỗi buồn của ta. Họ chỉ có thể san sẻ chút ít và cảm thông phần nào mà thôi. Chính ta là người phải trải nghiệm tất cả, chịu đựng tất cả và ôm trọn tất cả. Hãy là chính mình và làm chủ chính mình, đừng xây dựng bình an đời mình trên người khác hay bất cứ điều gì hư nát của cuộc đời mau qua. Hãy đi vào lòng mình để cảm nghiệm niềm vui khi thành công, tìm kiếm giải pháp khi bế tắt và múc lấy sức mạnh lúc mệt nhoài. Tìm gặp chính mình cũng chính là tìm thấy hạnh phúc!
Theo Guu
Cũng có gì to tát đâu khi chúng ta chỉ là bạn...
Là bạn.. tôi sẽ chờ, sẽ không giận hờn, không gò bó và không bao giờ tạo cho bạn cảm giác khó xử. Hãy tìm cho mình một niềm vui mới, một vùng trời mới và một mối quan hệ có tên gọi đúng nghĩa nhé!
Ta là gì của nhau trong cái hỗn tạp này nhỉ? Là bạn. Vậy tại sao quay lung lại với nhau? Bạn chê tôi xấu? hay bởi vì tôi không phải là mẫu người bạn thích, như bạn vẫn thường hay nói với tôi trong trạng thái nửa thật nửa đùa?
Nhưng tôi lại thường hay thắc mắc với bản thân rằng: " Là bạn cũng quan trọng ngoại hình hay sao?". Chính bạn là người bắt tôi phải hứa là không được nói " không quan tâm" với bạn, lời hứa tôi vẫn giữ, vẫn nhớ nhưng sao bạn đã vội quên thế? Ờ thì...mình không có mối ràng buộc nào cả, nhưng tình bạn mau vơi cạn vậy sao? Hay bạn chỉ xem tôi là người thay thế, một nơi tạm trú trong lúc bạn cô đơn và lạc lõng? Rồi khi bạn đã hòa nhập được cuộc sống muôn màu của thành phố náo nhiệt này, bạn đã quên bẳn đi tôi, quên đi người luôn âm thầm bên bạn.
Tôi gìn giữ, trân trọng mối quan hệ này bao nhiêu, thì bạn lại đạp đổ không thương tiếc. Là bạn, tôi không có lý do hỏi bạn nguyên nhân vì sao bạn lại im lặng với tôi, vì tôi biết sẽ có hàng ngàn lời nói dối biện minh, hoàn hảo một cách tế nhị, đằng sau một sự thật phũ phàng đến mức làm người ta phải hụt hẫng, đau lòng.
Ờ thì...là bạn...nên tôi không đòi hỏi ở bạn sự quan tâm nào cả, tôi đã thông suốt và không bao giờ cho phép mình vượt mức tình cảm với bạn. Trước đây, tôi đã từng trải qua cái mối quan hệ " Có lúc thật gần, có lúc thật xa, có lúc thật quan tâm, có lúc như không quen biết. Có lúc tựa tình yêu, có lúc nhạt hơn người thường. Có lúc rất hạnh phúc. Có lúc hụt hẫng đến đau lòng." Đó là mối quan hệ không được đặt tên, tôi đã bị nó gieo rất nhiều hy vọng và bị đạp xuống một cách tàn nhẫn dưới cái hố hiện tại chua chát và phũ phàng.
Nhờ vậy, nên bây giờ tôi không còn cái cảm giác trông đợi bạn rồi thất vọng, không nhớ bạn đến phát điên, không hậm hực giận bạn đến mức muốn xóa tất cả những gì thuộc về bạn, rồi khi bình tâm trở lại, thấy mình ngốc nghếch vì đã làm những trò trẻ con ấy. Không còn nghe những bản nhạc buồn đến nao lòng về tình đơn phương, rồi khóc ngon lành như một đứa trẻ.
Qua rồi cảm giác ấy, tôi đã từng...nên giờ tôi đã rút được bài học cho chính mình. Giờ chỉ còn cảm giác: Ờ thì...bạn gọi điện, nhắn tin cũng được, không thích cũng không quan trọng, ờ thì... chuông điện thoại reo hiện lên số bạn thì tôi vui, mà không phải cũng chỉ thoáng buồn, ờ thì...trách bạn chứ không giận bạn, nếu bạn tìm đến tôi thì tôi vẫn vui vẻ tươi cười như trước đây, mà nếu không tìm thì cứ như " chuyện như chưa bắt đầu". Và nếu bạn đã tìm được một nửa cho mình thì tôi thành tâm chúc bạn hạnh phúc. Cũng có gì to tát lắm đâu khi hai ta chỉ là bạn.
Cảm giác hiện tại của tôi là tiếc nuối thay vì đau khổ. Tôi thích bạn. Nhưng đó không phải là cái thích của một cô gái đối với một chàng trai, gần thì vui xa thì nhớ, chỉ muốn gặp nhau hằng ngày, cùng nắm tay nhau thật chặt đi đến con đường hạnh phúc. Mà đó là cái thích của hai người cùng quan điểm, cùng đam mê và đang tìm cho mình một người bạn khác giới. Ta đi chung với nhau rất ư là thoải mái, buồn thì tìm nhautâm sự , giận thì cãi nhau kịch liệt, là cái thích khi tôi không hề mắc cỡ khi bạn trêu ghẹo tôi, không e ngại, thẹn thùng khi ta vô tình chạm vào nhau, là thân thiết, là sẽ chia, là sòng phẳng.
Cái tình cảm đơn thuần này, nhiều khi nó còn đẹp hơn, lãng mạn hơn cả tình yêu nữa đấy! Tôi nâng niu, tôi trân trọng như một thứ thủy tinh mỏng manh dễ vỡ vậy. Nhưng mối quan hệ đâu tồn tại nếu chỉ từ một phía, bạn đạp đổ nó bằng sự im lặng, tôi tiếp tay bạn khi không hỏi bạn lý do. Bạn im lặng vì bạn không cần cái mối quan hệ này nữa, tôi không hỏi nguyên nhân vì tôi đã tự cảm nhận được câu trả lời.
Chúng ta đang cùng nhau lẩn tránh phải không? Bạn lẫn tránh sự nhàm chán và phiền phức, tôi lẫn tránh sự tổn thương và hụt hẫng. Thế là... ta im lặng... cái im lặng đến đáng sợ.
Có lẽ vì thế mà mối quan hệ này quay lại vạch xuất phát khi chúng ta đã cố gắng vun đắp bao ngày. Dù sao đi nữa, tôi vẫn trân trọng tình cảm vốn không ai tin có thật giữa nam và nữ. Tôi đã tin khi gặp được bạn, dù bạn xuất hiện chỉ trong một khoảnh khắc ngắn. Nó sẽ là một ký ức đẹp trong quãng thời gian sinh viên của tôi.
Là bạn.. tôi sẽ chờ, sẽ không giận hờn, không gò bó và không bao giờ tạo cho bạn cảm giác khó xử. Hãy tìm cho mình một niềm vui mới, một vùng trời mới và một mối quan hệ có tên gọi đúng nghĩa nhé! Nhưng nếu một lúc nào đó, bạn cảm thấy buồn, thấy cô đơn lạc lõng, không còn ai bên cạnh, thì hãy cố lôi ra trong đầu một cái tên đã từng quen thuộc với bạn - là tôi. Tôi vẫn cười, vẫn sẳn sàng sẽ chia với bạn, bên cạnh bạn và không bao giời quên lời đã từng hứa. Ờ thì...giữa chúng ta chỉ là bạn, thoáng nhớ - thoáng quên, nhưng sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, đúng không?
Theo Guu
Chàng sẽ 'chạy mất dép' nếu bạn giữ tính cách sau Ngoài ngoại hình thì tính cách cũng là một điểm giúp phụ nữ thu hút nam giới. Nhưng nếu có những tính cách dưới đây thì nhiều khả năng bạn sẽ phải sống trong sự cô đơn. Ngoại hình xinh đẹp giúp phụ nữ thu hút nam giới nhưng đó không phải chìa khóa duy nhất dẫn đến trái tim đàn ông. Điều...