“Bóp miệng” ăn tiêu vì làm… dâu trưởng
Ăn nhịn, để dành quanh năm chỉ để lo chuyện giỗ họ, giỗ nhà. Trách nhiệm dâu trưởng của chị càng nặng khi bố mẹ chồng càng có tuổi.
Hơn 15 năm về nhà chồng, chị Thu (Hưng Yên) chưa tháng, năm nào được nhẹ nhõm, ung dung nhàn tản vì làm dâu trưởng. Chị Thu cho biết gia đình nhà chồng vốn là trưởng tộc, vì thế từ ngày về làm dâu chị đã phải chung vai với bố mẹ chồng gồng gánh việc giỗ chạp. “Đám giỗ nhỏ trong nhà thì cũng phải lo toan thực phẩm cho mười mấy mâm cơm. Còn giỗ cả dòng họ thì mệt thôi rồi” – chị Thu nói.
Chính vì thế mà đối với chị Thu, có được trọn vẹn một ngày vô lo vô nghĩ để lang thang dông dài hoặc nhởn nhơ ở cửa hàng thời trang như nhiều chị em khác là điều rất khó khăn. Cả năm không tháng nào là chị không phải lo cỗ bàn linh đình. Có tháng, thậm chí có tới 3, 4 đám giỗ chồng chéo nhau khiến chị chỉ cần nghĩ đến đã thấy mệt mỏi, chán nản. Chị nói: “Việc lo toan thì phải lo rồi. Có khi giỗ lớn phải viện cớ xin nghỉ làm ở cơ quan. Gia đình chồng tôi vốn quen với lối sống tryền thống nên mình là dâu trưởng nên trách nhiệm càng nặng nề.
Nhà có công việc kiểu gì cũng không được vắng mặt. Ốm cũng phải gượng dậy mà làm. Mặt khác vì chúng tôi là lớn, là trưởng trong nhà vậy nên mọi khoản đóng góp cỗ bàn bao giờ cũng phải chủ động và gánh phần nhiều nhất. Vợ chồng vốn kinh tế cũng không dư dả gì vậy nên cứ nghĩ đến giỗ chạp là xanh xám cả mặt. Cả tháng được vài đồng lương, lo chuyện học hành cho con, còn lại là dồn vào mấy đám giỗ đó. Vì thế quanh năm cứ phải chắt bóp, không bao giờ dám mạnh tay chi tiêu. Đến cái tivi trong nhà dùng hơn 10 năm trời, hỏng lên hỏng xuống cũng không dám thay”.
Ăn nhịn, để dành quanh năm chỉ để lo chuyện giỗ họ, giỗ nhà, trách nhiệm dâu trưởng của chị càng nặng khi bố mẹ chồng càng có tuổi. Vợ chồng vốn đã khó vì chăm nuôi bố mẹ chồng giờ lại phải gồng gánh luôn trách nhiệm “trả nợ lễ” cho hai ông bà khi có đám cưới, đám hiếu… Nhiều khi chị Thu nói dỗi bằng cách bóng gió với đứa con gái “Sau này lấy chồng nhớ đừng bao giờ lấy con trai cả, lợi lộc chẳng thấy đâu chỉ thấy trách nhiệm và nghĩa vụ”. “Nói là nói thế nhưng việc mình làm vẫn phải làm, không thể trốn tránh được. Cứ cầu mong có hôm nào đó bố mẹ chồng thay đổi thái độ, quan điểm, cắt bớt thủ tục rườm rà để nàng dâu trưởng như tôi khỏi phải lao đao khốn đốn. Nhưng 15 năm làm dâu rồi, trách nhiệm cứ chồng trách nhiệm” – chị Thu than thở.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Không phức tạp và mệt nhoài như chị Thu nhưng chị Lan (Hà Đông – Hà Nội) mới sau 3 năm kết hôn cũng đã thấm thía thế nào là dâu trưởng. Chị cho biết, mọi việc lớn nhỏ trong nhà làm không chu đáo thể nào chị và chồng cũng bị cả nhà “lôi ra hội nghị” để trách móc, yêu cầu rút kinh nghiệm. “Nhà chồng tôi mang tiếng là sống ở thời hiện đại nhưng tư tưởng thì hủ cựu không ai bằng. Nói chuyện với bề trên phải khúm núm thưa gửi, đứng ngay ngắn mới được đáp dạ – vâng. Không có chuyện vừa đi vừa nói hoặc gọi với ai đó như thói quen thường thấy ở các gia đình hiện nay” – chị Lan cho biết.
Thời gian đầu về làm dâu, chị Lan sốc lắm: “Tôi tròn mắt, há miệng khi hè năm đó, cô em chồng lên gõ cửa phòng thông báo xuống họp gia đình. Và buổi họp ngày hôm đó, tôi được chỉnh đốn tư tưởng, yêu cầu thay đổi cung cách hành xử. Bố mẹ chồng tôi yêu cầu tôi loại bỏ những chiếc váy ngắn quá đầu gối. Và hơn cả là tôi được giao trọng trách gánh vác toàn bộ công việc của nhà chồng kể từ giờ phút ấy. Nghe xong tôi thấy toát mồ hôi hột…” – chị Lan tâm sự.
Và trách nhiệm mà chị Lan phải gánh đó là thay mẹ chồng chi tiêu trong gia đình. Vợ chồng chị cũng kiêm luôn trách nhiệm nuôi đứa em chồng đang đang du học dở năm thứ 2 đại học. “Bố mẹ chồng tôi nói rằng giờ vợ chồng không phải lo nhà ở vì có nhà của ông bà. Cho nên thay vì đầu tư nhà thì đầu tư cho cô em chồng tôi. Ông bà bảo giờ già cả, không làm gì ra tiền nữa, ông bà đành phải nhờ vợ chồng tôi gánh vác, “nâng đỡ” cô em thêm mấy năm nữa. Nghe bố mẹ chồng nói, tôi chỉ biết á khẩu. Tiền du học đâu phải là khoản nhỏ nhặn gì…” – chị Lan chia sẻ.
“Người ta cũng đi làm dâu, tôi cũng đi làm dâu, nhưng tôi phải gánh gồng nhiều trách nhiệm… không đâu như thế. Bố mẹ chồng tôi có lương hưu nhưng ông bà không đóng góp tiền ăn. Hai ông bà để cho vợ chồng tôi gánh vác trách nhiệm lo toan trong nhà. Từ công lớn việc nhỏ, ông bà đứng ra quyết định, còn chúng tôi là người phải thực hiện. Nếu làm không đến nơi đến chốn thì lập tức cuộc họp gia đình sẽ được triệu tập. Thường thì bị cảnh cáo trước gia đình, còn lớn hơn thì bị mang ra cuộc họp đại gia đình bao gồm cả các bác, các chú…” – chị Lan than thở.
Lương hai vợ chồng cộng lại được hơn 60 triệu nhưng chị Lan cho hay không tháng nào có đủ để chi tiêu. “Hàng tháng, chúng tôi phải lo tiền sinh hoạt, ăn uống cho cả nhà chồng, thêm một khoản thuốc men cho bố mẹ chồng. Rồi khoản tiền cho em gái chồng học đang đi du học. Nói thật giờ đây đến việc thèm mua một thỏi son, một chiếc váy mới tôi cũng không dám mua vì có quá nhiều khoản khác phải chi tiêu” – chị Lan cho hay.
Theo VNE
Lấy con trưởng khổ thế này sao?
Lấy chồng được gần chục năm nay, gia tài của vợ chồng tôi không có gì ngoài căn nhà cấp 4 siêu vẹo, đến cái nhà tắm cũng không được đường hoàng.
Lấy chồng được gần chục năm nay, gia tài của vợ chồng tôi không có gì ngoài căn nhà cấp 4 siêu vẹo, đến cái nhà tắm cũng không được đường hoàng. Nhưng tôi không dám nói nửa lời, cũng không dám than vãn gì, vì chồng tôi thực sự là một người con trai có trách nhiệm. Tôi cũng không muốn làm anh phiền lòng, nhưng thú thực, anh luôn nghĩ cho gia đình mình, không biết, anh có bao giờ hiểu được sự hi sinh dành cho gia đình anh.
10 năm qua, tôi đã quá mệt mỏi mới thốt ra những lời này. Tôi đã cố gắng nhịn, cố gắng sống thật tốt với gia đình chồng. Nhưng họ chỉ biết nhận lòng tốt của tôi mà không biết cho tôi một thứ gì. Hiện tại, tôi đã có hai con, cả hai đứa con trai đều ngoan ngoãn, vâng lời bố mẹ. Thật may, đó cũng là niềm an ủi cho tôi vui vẻ mà sống.
Nhà chồng tôi có 4 người con, 3 trai và một cô em út là gái. Ngày tôi lấy anh, vợ chồng tôi cũng có chút của cải, coi như là của hồi môn. Nhưng đúng là làm dâu trưởng không dễ như mình nghĩ. Trách nhiệm gia đình nhà chồng đè hết lên vai vợ chồng tôi. Chồng lại là người có trách nhiệm, luôn nghĩ cho người nhà trước tiên, còn vợ con chỉ là thứ yếu. Ngày em trai dưới anh ra trường, xin việc, vì không có tiền chạy chọt nên anh đã nói tôi đưa hết của hồi môn cho anh. Tôi không muốn nhưng cũng không thể từ chối chồng mà khư khư giữ lại, tôi đưa cho anh mang đi bán.
Tôi không muốn nhưng cũng không thể từ chối chồng mà khư khư giữ lại, tôi đưa cho anh mang đi bán. (Ảnh minh họa)
Thế là, được ít tiền anh gom cho bố mẹ chạy việc cho cậu em. Giờ cậu ấy đã có công ăn việc làm ổn định và lấy vợ. Sau đó, tiền hai vợ chồng làm được, tôi cũng đưa cho chồng cất. Tháng tôi chỉ giữ lại cho mình 500 nghì để tiêu. Vì ở quê, tiền tiêu pha cũng không nhiều. Cơm ăn thì cây nhà la vườn. Mấy năm tiết kiệm được ít tiền, khi cậu em chồng lấy vợ, mẹ tôi lại bảo vay, đưa cho em mua mảnh đất, cả tiền bố mẹ vay thêm góp vào, cho hai vợ chồng chú ấy ra ở riêng. Thế là, tiền của tôi lại không cánh mà bay. Nói là vay nhưng biết bao giờ mẹ trả, cứ nói vậy cho yên tâm mà thôi.
Tôi buồn lòng nhưng có làm gì được. Chống lại chồng thì không xong, không giúp nhà chồng thì chồng phật ý, cho là tôi thế này thế nọ, rồi ảnh hưởng chuyện gia đình, con cái.
Sau khi cậu em chồng kia ổn định, lại đến cậu em kế tiếp đi học. Suốt thời gian dài, chồng tôi phải lo tiền học phí cho em. Hai vợ chồng nai lưng kiếm tiền, làm công nhận, nhận xây dựng thêm, làm gì có nhiều, nhưng vẫn phải dành ra hơn triệu mỗi tháng để cho em, thay bố mẹ nuôi em. Vì bố mẹ tôi còn lo cho cô út, đó là lý do chồng đưa ra khi tôi có ý càu nhàu, khó chịu. Tôi còn có con, còn chưa lo được cho con, vậy mà cứ phải lo cho hết nhà chồng, các em chồng. Tôi mệt mỏi vô cùng. Đến tiền tiêu hàng tháng còn không có, đôi khi tôi phải vay mượn mà chồng nào hay biết, cũng chẳng hỏi han tôi lấy tiền đâu mà tiêu. Lương của tôi được bao nhiêu thì chồng nắm được cả, cần gì tôi phải nói ra.
Khi đứa em thứ hai của chồng có gia đình, chồng lại bảo tôi lo mua cho cô em gái cái xe máy làm của hồi môn khi cô ấy đi làm, và xây dựng gia đình. Tôi phiền não muốn chết, thật sự không muốn tiếp tục cảnh tượng ấy nữa. Sao cái thân tôi khổ thế, cứ phải kiếm tiền nuôi cả nhà chồng. Cái gì cũng vừa phải thôi chứ. Trong khi bố mẹ tôi nghèo, tiền không có mà tiêu pha ăn uống. Biết là lấy chồng phải theo nhà chồng nhưng thế có quá đáng lắm không?
Tôi cắn răn chịu đựng vì nghĩ, còn nốt cô em gái này là xong. Ai ngờ, khi cô ấy đi lấy chồng, tặng xong em cái xe máy, bố mẹ chồng tôi lại bảo, bán cái mảnh vườn rộng rộng ở bên nhà chúng tôi đang ở, lấy vài chục triệu, lo cất cái nhà tử tế cho bố mẹ. Vì bây giờ con cái đi hết rồi, chỉ còn có ông bà nên cũng không muốn sống quá thiếu thốn. Vả lại, cái vườn trong của chúng tôi còn rộng, hai em cũng không lấy, nên là chúng tôi phải có trách nhiệm. Thú thực, hai em không lấy nhưng mà đó là do bố mẹ đã mua nhà cho các em, chứ làm gì có chuyện không lấy tí tài sản nào. Mà tiền góp vào mua nhà cũng là do chồng tôi, có phải là chỉ bố mẹ tôi lo đâu. Giờ lại chuyện xây nhà của bố mẹ, tôi phát ngán cái gia đình này rồi.
Khi đứa em thứ hai của chồng có gia đình, chồng lại bảo tôi lo mua cho cô em gái cái xe máy làm của hồi môn khi cô ấy đi làm, và xây dựng gia đình. (ảnh minh họa)
Tôi ức chế, chỉ muốn phá nát tất cả. Thật sự, tôi không tài nào chịu được nữa, tôi không muốn tiếp tục cảnh này. Bố mẹ còn nói, sau này cái nhà này có xây lên cũng là nhà của hai vợ chồng tôi. Tôi có mong gì chứ, chỉ mong cá con tôi trưởng thành, học hành tốt, bằng người ta, chứ đâu có mơ cái nhà ấy sau này bố mẹ nhường cho mình. Người ta bảo., có làm có hưởng, nhưng đến ngay cả tiền của mình tôi cũng không biết tới một xu thì nói gì là chuyện hưởng.
Nhìn hai đứa con thơ, tôi càng thương chúng biết bao. Vẫn sống trong căn nhà cấp 4 cũ rích cùng bố mẹ, không có quần áo đẹp mà trưng diện, thế mà ông bà còn tính chuyện xây nhà cho khang trang. Ông bà còn muốn bóc lột tôi đến bao giờ nữa. Nghĩ lại ngày chưa chồng, ở bên bố mẹ, tôi vui biết nhường nào. Khi về nhà chồng thì thân tàn ma dại. Tôi chỉ muốn sống đời với bố mẹ, chẳng phải lo nghĩ gì. Giờ thì không thể quay lại. Dù chồng tôi có tốt, có không quát mắng tôi bao giờ, tôi cũng chán ngấy cảnh này. Với lại, tôi có làm gì sai để chồng phải trách, có trách thì tôi chỉ trách mình đã làm dâu nhầm nhà, lầy nhầm người chồng chỉ biết nghĩ cho nhà mình, mà không hề quan tâm vợ con mình. Thật sự, tôi muốn từ bỏ tất cả, muốn tự làm, tự nuôi thân và con...
Theo VNE
Có con gái nhất định không gả cho trai trưởng "Trưởng tôn, trưởng đinh" là câu cửa miệng đầy trọng vọng của dân gian khi nói đến "chức phận" con cái trong nhà. Đặc biệt là khi trưởng tôn đó lấy vợ, kéo theo những nàng dâu... "bỗng dưng cũng thành trưởng...". Và những chuyện buồn vui theo từng nhịp "trưởng" cũng từ đó mà ra. Được tiếng khen, ho hen cả người...