Bóng tối cuộc đời
Cuộc đời tôi đã rơi vào bóng tối chỉ vì 6 cuốn băng phim tôi tìm thấy trong tủ quần áo của bố mẹ
Khi còn nhỏ, tôi có một tật xấu là thích lục lọi đồ đạc của người khác. Tôi bới tung hòm quần áo của chị gái, bẻ gẫy những thỏi son của mẹ trát chi chít lên mặt, tìm cách móc ví của bố, chôm chỉa một vài đồng lẻ chơi bi. Vào tất cả các buổi tối trong ngày, mọi người luôn họp nhau lại bên bàn ăn để kể tội tôi và đưa ra những hình phạt trừng trị. Chị gái tôi nói:
- Hãy nhốt nó vào nhà kho, bóng tối sẽ dạy nó một bài học ra trò.
Mẹ tôi phản đối:
- Không được, trong đó có rất nhiều đồ, thằng bé sẽ phá tanh bành mất.
- Theo ý bố thì cho nó ra cổng, tắt điện đi và khóa cửa lại. Thằng bé nhát ma lắm!
- Cách ấy quá nguy hiểm ngộ nhỡ thằng bé bị bắt cóc thì sao? – Mẹ tôi nhăn nhó.
Cuối cùng hình phạt luôn được đưa ra là úp mặt vào tường và viết bản kiểm điểm. Xong, vào ngày hôm sau mọi thứ đâu lại vào đấy.
Tôi luôn cho rằng, một vài tật xấu của tuổi nhỏ chẳng có hại gì cho lắm nhưng rồi tôi đã phải trả giá. Vào một ngày chủ nhật năm tôi học lớp tám, hôm ấy cả nhà tôi đi vắng hết, sau khi đã vần vò đủ mọi loại trò chơi đến chán ngán, tôi nảy ra ý định lục phòng của bố mẹ. Tôi bắt đầu bới móc mọi “hang cùng ngõ hẻm” và điều kỳ diệu cuối cùng cũng đến, tôi tìm thấy phía sâu trong hộc tủ một kho tàng các cuộn băng phim. Có tất cả là 6 cuốn. Tôi nhấc cuốn gần nhất với tay mình: “Chọi trâu”. Tôi rất thích xem thế giới động vật đặc biệt là cảnh đồng loại sát phạt nhau.
- Tại sao bố mẹ lại có thể giấu băng phim và xem một mình được nhỉ?
Tôi lẩm bẩm và nhấc máy gọi cho hai chiến hữu, tham vọng biến chiếc tivi 16 inch thành một rạp chiếu phim hoành tráng hứa hẹn nhiều pha hành động gay cấn.
Khi ấy, tôi vẫn nghĩ đơn giản rằng, thứ mà chúng tôi đang chuẩn bị xem là cảnh những con trâu điên loạn lao vào húc nhau.
Chúng tôi ngồi xếp bằng trên nền nhà, dán mắt vào màn hình tivi, chờ đợi…
Một căn phòng nhỏ tối đen như một cái hộp vuông dần hiện ra. Có ai đó bật công tắc đèn, thứ ánh sáng đỏ lờ nhờ hắt lại bóng dáng một chiếc giường trải ga trắng tinh…
- Sao vẫn chưa thấy con trâu nào nhỉ?
Thằng Tùng sốt ruột hỏi:
- Bụng tao ngứa ngáy lắm rồi.
- Hẵng từ từ đã đồ con heo! -Tôi cáu um lên.
Video đang HOT
- Hay mày tời nhanh đi, phim kịch là chúa hay giới thiệu lằng nhằng. - Thắng híp đề xuất ý kiến.
Nhưng khi cả ba chúng tôi quay đầu lại và chú ý lên màn hình thì…
Đôi nam nữ quấn lấy nhau trong một vũ điệu say mê bất tận. Những âm thanh như có cánh vo ve bay vào trí não non nớt của chúng tôi như một thứ thuốc kích thích gây nghiện. Mặt chúng tôi nóng ran. Máu bắt đầu di chuyển dồn dập. Cổ họng chúng tôi khô khốc. Như có một ma lực hút ánh mắt chúng tôi vào tâm của một vòng xoáy mãnh liệt không sao thoát ra nổi cho tới khi bộ phim kết thúc.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? – Chúng tôi cùng đồng thanh thốt lên.
Đôi khi chỉ một giây ngắn ngủi thôi cũng làm biến đổi hoàn toàn cuộc đời ai đó. Một chiếc xe đâm về phía bạn và bạn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa còn với tôi, đó là cảm giác ai đó đứng sau lưng bất chợt đẩy mình ngã nhào xuống vực thẳm.
Chúng tôi cất cuộn băng vào chỗ cũ, không có bất cứ một thỏa thuận nào nhưng cả ba đều biết: tốt nhất là chớ có hé răng cho người lớn biết.
Những ngày sau đó, chúng tôi không thể ngăn nổi sự hiếu kỳ và tò mò của mình, cũng như lúc bạn ngứa, bạn sẽ gãi cho tới khi phải bật máu. Chúng tôi lần lượt xem hết sáu cuốn phim người lớn. Không chỉ dừng lại đó, chúng tôi còn chia nhau tìm thêm những bộ phim mới trong những sạp đĩa lậu. Đợi bố mẹ ngủ say, tôi khóa trái cửa phòng, xem phim và tự thủ dâm. Khi đã thỏa mãn, tôi nằm lăn ra đất lạnh và bắt đầu khóc. Tôi đã từng tin chắc chắn một điều rằng, mình là một kẻ biến thái, rằng thần kinh của tôi đang gặp vấn đề… và một ngày nào đó tôi sẽ chết.
Tuổi dậy thì, những biến đổi về cơ thể – một thế giới trải nghiệm đầy mới lạ. Nhưng không ai nói cho tôi biết tôi phải làm gì. Bố mẹ tôi chưa bao giờ thấy cần thiết phải giáo dục tôi điều đó. Trong mắt họ, tôi vẫn là một đứa trẻ con không hơn không kém.
Khi lên cấp ba, chúng tôi thực sự là những anh chàng điển trai, đó là tấm vé bảo đảm đưa chúng tôi đến trái tim các cô gái mà không mất bất cứ một khoản phí chinh phục nào.
- Đã đến lúc chấm dứt việc thủ dâm với mấy cô nàng trên tạp chí rồi! -Thắng nói với hai bọn tôi.
Chúng tôi bắt đầu “săn gái” và bẫy họ ngủ với mình. Thật đơn giản chỉ cần vài câu tán tỉnh rồi ném ra một ít tiền, thế là có cả tá các cô nàng chạy theo bọn tôi.
Chúng tôi thuê nhà nghỉ, có khi trao đổi bạn gái và làm tình tập thể. Đôi khi tôi bị bố mẹ cấm đi chơi đêm, Thắng cho tôi vài cái tài khoản ảo và chỉ tôi cách lên mạng chat sex, dần dần tôi trở nên nghiện cái thế giới ảo ấy – nơi mà tôi có thể tha hồ tưởng tưởng là mình đang sở hữu trong tay vô khối những cô nàng nóng bỏng. Trong những cơn thác loạn, chúng tôi không hề ý thức được mình đã đi xa tới mức nào, những cột mốc giới hạn lùi dần, chúng tôi cứ thế lao đầu về phía trước không còn làm chủ được tốc độ nữa.
Một phần trong tôi luôn muốn dừng lại nhưng phần còn lại lớn hơn, khỏe mạnh hơn lại không muốn từ bỏ.
- Tôi sẽ sống như thế này trong bao nhiêu lâu?
- Một ngày không may nào đó nếu bố mẹ tôi biết được liệu họ có tha thứ cho tôi?
- Tôi điên rồi phải không?
Và kết quả học tập của tôi trở nên vô cùng tệ hại… Hết năm lớp 10, cô giáo thông báo: Tôi – được – ở – lại – lớp, cùng lúc ấy tôi bị bắt trong quán Karaoke L khi công an truy quét một ổ gái mại dâm của thành phố. Bố mẹ tôi gần như phát điên. Mẹ tôi nói rằng, nếu được thì hãy cầm dao giết chết bà đi. Nhìn cảnh cha mẹ lạy lục khắp nơi tìm cách bảo lãnh cho tôi, tôi thực sự hối hận. Mỗi ngày trôi đi, tôi tự nhủ hàng trăm lần điều đó. Tôi thực sự hối hận. Tôi thực sự hối hận…
Chính cô bạn cùng lớp đã làm thay đổi cuộc đời tôi (Ảnh minh họa)
Năm học mới cuối cùng cũng đến, khi nghĩ đến việc phải quay lại trường học, tôi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi vô cùng. Nhưng cha tôi đã nói với tôi rằng: “Làm đàn ông dám làm dám chịu“. Thầy chủ nhiệm phớt lờ lời van xin của tôi, nhất quyết giới thiệu tôi trước cả lớp:
- Anh bạn này sẽ học lại cùng chúng ta năm nay. Anh ấy bị đúp!
Cả lớp cười ầm lên. Thế kỷ này tại sao vẫn có người không thể lên được lớp? – Chắc họ đang nghĩ thế.
- Trật tự! Trật tự! Thầy muốn các em hãy giúp đỡ anh ấy và lấy đó làm tấm gương! - Thầy phát vào lưng tôi – Nào bây giờ hãy xuống cuối lớp và chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp đi.
Tôi rất muốn chạy trốn hay chết được ngay tức khắc thì càng tốt nhưng có một tiếng nói vang lên bên tai tôi, tiếng một cô gái:
- Đừng sợ hãi nhé!
Tôi đã từng cặp kè với khá nhiều người và trông ai cũng rất ổn, còn cô bạn này chỉ sở hữu một vẻ bề ngoài khiêm tốn nếu không muốn nói là chỉ trên mức trung bình một chút. Nhưng cô ấy mang lại cho tôi cảm giác bình yên lạ lùng, cứ như thể tôi được bé lại và trở về với vòng tay của mẹ thuở còn thơ ấu. Ngày hôm ấy trôi qua hóa ra không nặng nề như tôi nghĩ, trong suốt các tiết học điều duy nhất mà tôi ghi nhớ là tên cô ấy. Nguyễn Bình An…
Ba hôm sau, chúng tôi có một buổi thảo luận bằng tiếng Anh, điểm sẽ lấy vào bài kiểm tra giữa kỳ, chủ đề là hãy nói về tương lai của bạn. Chúng tôi buộc phải thảo luận theo cặp, hai bàn đối diện quay mặt vào nhau và tự phân chia nhóm. Tất nhiên là chẳng đứa nào muốn thực hành cùng với tôi, bọn chúng đùn đẩy nhau một hồi dài phát chán. Tôi im lặng thu mình vào một góc, lặng lẽ quan sát An. Trái ngược hẳn với tôi, hầu như tất cả mọi người đều ao ước được chung cặp với cô ấy. Thế rồi như có phép màu, một may mắn kỳ lạ ở đâu rơi xuống trúng đầu tôi, An hỏi tôi: “Tớ có thể chung nhóm với cậu được không?”. Tôi xin thề tôi chưa bao giờ là một đứa bé ngoan, cũng như một người đủ tốt để nhận được ân huệ lớn lao đó. Phải mất 20 giây lúng túng và 40 giây ấp úng tôi mới thốt lên được:
- Ư…ư…ừ!
Cô bạn nở nụ cười tỏa nắng. Còn mặt tôi đỏ rực như mặt trời.
- What is your dream?- Cô ấy hỏi tôi. Chưa bao giờ tôi thấy thực sự hối tiếc vì vốn tiếng Anh ít ỏi của mình đến như lúc ấy.
- Mình… mình… mình… Câu ấy nghĩa là gì thế?
- Hì, mình muốn biết ước mơ của bạn là gì?
Ước mơ ư? Thú thực là tôi chưa bao giờ nghĩ về nó. Không phải ai cũng dễ dàng tìm được ước mơ cho riêng mình nhất là với một đứa như tôi. Hai từ ấy quả thực quá xa xỉ. nhưng tôi không thể nói với cô ấy là tớ chẳng có ước mơ? Điều ấy thật điên rồ!
Nhưng ước mơ của tôi là gì? Thứ đầu tiên mà mỗi sáng mai thức dậy bạn nghĩ về nó. Thứ cuối cùng mà mỗi tối trước khi đi ngủ bạn khao khát mơ về nó. Đấy chính là ước mơ.
- Thế thì, ừm, mình muốn nói: “Tôi ước có một tâm hồn khỏe mạnh” phải nói như thế nào?
- Nhắc lại theo mình nhé: I want to have a strong soul.
Cô ấy nhắc lại: “I want to have a strong soul“, thêm một lần nữa đi, thêm lần nữa, nữa, nữa… Và tôi nhắc lại:
- I want to have a strong soul.
Cô bạn ấy đã làm thay đổi cuộc đời tôi mà chẳng cần làm gì cả. Đơn giản là vì sự tồn tại của cô ấy. Mỗi sáng được nhìn thấy cô ấy, mỗi ngày được nghĩ về cô ấy. Hạnh phúc đơn giản như thế thôi!
Trên đời này có một thứ tình yêu được gọi là định mệnh. Ta gặp người đó giữa lúc khốn cùng nhất và chỉ cần được yêu họ thôi cũng đủ làm ta muốn sống tiếp một cuộc sống tốt đẹp hơn…
Phải chăng tôi đã yêu? Điều đó thật kỳ diệu. Một kẻ tâm thần cũng biết yêu ư? Một kẻ bệnh hoạn cũng có quyền được yêu ư? Điều đó thật kỳ diệu.
***
Ai đó đã từng nói: Cuộc sống không cho ta tất cả những gì ta mơ ước nhưng cuộc sống cho ta quyền được ước mơ và quyền thực hiện nó…
Tôi tìm gặp bác sĩ tâm lý, đồng ý tiếp nhận một khóa trị liệu đặc biệt để cai sex. Nhưng chống lại những cơn thèm muốn của thể xác không dễ như tôi tưởng, sex gần như đã biến thành thứ chất nghiện ăn sâu vào máu tôi. Nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc khi không thể chống lại sự cám dỗ của những bộ phim đồi trụy và những hình ảnh khiêu dâm nhan nhản khắp trên mạng, chúng dường như đang tiến về phía tôi và mời gọi tôi…
- Nhưng, nếu lại một lần nữa tôi thỏa hiệp với bóng tối, tôi còn có thể thoát ra ngoài được nữa hay không? Và liệu người con gái ấy có thể chấp nhận tôi hay không?
Tôi không thể làm cho những người thân yêu nhất của mình đau lòng thêm nữa. Tôi phải dũng cảm đứng lên. Tôi bắt đầu tập yoga, học leo núi trong nhà, nghe nhạc, đọc sách, tìm hiểu thêm kiến thức về giới tính, về tình dục an toàn…
Trong những ngày tháng khó khăn ấy, An đã luôn ở bên tôi một cách tự nhiên như ngày cô ấy đến. Quan hệ của chúng tôi vẫn thế, duy trì ở mức trên xa lạ một chút theo kiểu có quen biết sơ sơ giữa cô bạn ngồi bàn trên và anh bạn ngồi bàn dưới nhưng với tôi như thế là quá đủ.
Hiện tại tôi đang cố gắng hoàn thành chương trình học cấp ba của mình, bù đắp lại những lỗ hổng kiến thức. Tôi cũng hy vọng một ngày không xa nào đó, tôi sẽ trở thành một bác sĩ tâm lý để chữa lành những vết thương tâm hồn cho mọi người. Đến lúc ấy chắc chắn tôi sẽ dũng cảm bước lại gần cô ấy thêm một chút nữa.
Đừng bao giờ sợ hãi khi phải bước ra ngoài ánh sáng bởi bóng tối không phải là một nơi trú ẩn an toàn! Cứ tiến về phía trước ngoài kia chắc chắn có người đang đợi bạn…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đằng sau bóng tối
Chị bước dần từng bước, từng bước khó nhọc. Con đường mà mọi người bình thường chỉ mất chưa đầy năm phút đi qua thì chị phải bỏ ra gần tiếng đồng hồ. Nhìn bước chân của mọi người, bất giác nước mắt chị trào ra "sao ông trời lại bắt tội chị như vậy!".
Chị mới bước qua tuổi 40 được ít hôm thì cơn bạo bệnh ập tới, khiến toàn thân chị không thể cử động được. Khuôn mặt căng mọng, cân đối bỗng méo xệch, còn giọng nói thì ngọng nghịu như đứa trẻ lên 2. Bác sĩ nói chị mới bị xuất huyết lần đầu nhưng thuộc thể nặng. Hầu như mọi hoạt động của chị đều phải nhờ cậy vào người khác. May mà bộ não của chị chưa bị tổn thương nặng nhưng như thế chị lại càng nhận thấy rõ hơn sự bất hạnh của mình. Nhiều lúc chị tự nhủ, hay là mình chết quách đi cho rảnh nợ đời, đỡ bắt chồng, con phải khổ sở. Thế nhưng nhìn thấy hai đứa con lần nào vào bệnh viện thăm cũng vừa xoa bóp cho mẹ, vừa nói trong nước mắt "mẹ đừng bỏ chúng con mà đi mẹ nhé" lại khiến chị không đành lòng. Và quan trọng, chị vẫn còn rất yêu cuộc sống. Trong đầu chị bắt đầu có kế hoạch trở lại với cuộc sống. Rồi những ngày nằm viện cũng qua đi, chị trở về nhà trên chiếc xe đẩy.
Ngay hôm sau, chị đã nhờ chồng đưa mình tới góc công viên- nơi trước đây chị vẫn đi bộ mỗi tối - để tập đi. Những bước đi đầu tiên cực hình. Cảm giác tê buốt chạy khắp toàn thân. Có chồng giúp từng bước mà chưa đầy 10 mét, cả người chị gần như đổ gục xuống. Những người đi bộ ngang qua, họ không nhìn thẳng nhưng chị biết đó là những ánh mắt đầy ái ngại và thương hại. Nước mắt lại dàn dụa chảy. Ý nghĩ buông xuôi lại quay trở lại. Nhưng chồng chị mỗi sáng đều thức chị dậy, đẩy xe đưa chị ra chỗ tập. "Muốn người ta không thương hại thì mình phải tự đứng lên thôi. Mà em cũng đừng nghĩ rằng người ta đang coi thường mình". Anh cùng chị tập luyện đều đặn. Sự có mặt của chị ở góc công viên giờ đã quen thuộc với những người tập thể thao nơi đây.
Chị bắt đầu bước được những bước đầu tiên không cần dựa vào chồng hay chiếc xe đẩy. Thế nhưng, một giờ đồng hồ cho hơn trăm mét, nhiều buổi chị cũng thấy nản. Một lần, khi chị đang lê từng bước chậm chạp thì một chị có tuổi bước tới. "Chị đi khá lên nhiều lắm. Thật tuyệt. Chị cố gắng lên nhé. Ở chỗ tụi này có một chị còn nặng hơn chị nhiều, vậy mà giờ đã có thể khiêu vũ rồi đấy. Tụi này đợi chị đấy nhé!". Chị vui hẳn và những bước chân tự nhiên mạnh mẽ hơn, vững chắc và nhanh nhẹn hơn. Những ngày sau, chị luôn gặp lại người phụ nữ đó. Lúc nào chị ta cũng cười vui vẻ cổ vũ. Có lần chị ta còn nói nhỏ vào tai chị: "Đằng sau bóng tối là ánh sáng đấy" rồi dúi vào tay chị một gói xôi còn nóng hổi. Tự nhiên, cuộc sống lấp lánh sắc màu, thật đáng quý. Chị bỗng thấy mình cần phải cố gắng thêm nhiều nữa để có thể trở lại với cuộc sống, mà nâng niu cuộc sống và lại có thể sống vì gia đình, chồng con và vì mọi người.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi mãi là tình nhân trong bóng tối của anh Anh đề nghị tôi là tình nhân của anh, anh không muốn ai biết mối quan hệ của chúng tôi. Dù anh chưa có gia đình nhưng anh cũng không thể cưới 1 người như tôi được... Tôi lớn lên ở miền quê nghèo cho nên tôi rất ý thức được cái nghèo. Tôi đã luôn ước mong đổi đời và giúp đỡ...