Bỗng nhiên thèm… chồng người
Trong cuộc sống hôn nhân, đôi khi chúng ta không thể nói trước bất cứ điều gì.
Tình cảm mặn nồng, tình yêu thương dành cho nhau từ hồi hai người còn chưa kết hôn cũng có thể tới một lúc nào đó mờ nhạt. Bạn có bao giờ nằm và suy nghĩ: “ Sao bây giờ anh ấy khác thế? Hồi chưa lấy mình anh ấy có bao giờ thế này đâu”. Tôi dám đảm bảo với bạn rằng, rất nhiều chị em phụ nữ trăn trở với câu nói này. Bởi đàn ông trước và sau khi kết hôn, hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ cũng vậy.
Ngày trước, khi tán nhau, sao chồng ga lăng thế, lúc nào thấy vợ dắt xe là chồng vội vội vàng vàng đon đả chạy lại dắt cho vợ. Thậm chí còn trả cả tiền gửi xe cho vợ. Còn bây giờ lấy nhau rồi thì, sáng chồng cứ ngủ no mắt. Vợ một mình dậy sớm, đi mua đồ ăn sáng, hoặc chuẩn bị đồ ăn sáng phần chồng. Vợ hì hục dắt xe trong nhà ra đi làm, còn chồng ngủ dậy và ăn, rồi đi làm. Còn gì sướng hơn.
Ngày còn yêu nhau, chồng thật tuyệt vời (ảnh minh họa)
Ngày trước, khi tán nhau, tối nào chồng cũng đứng đợi ở cửa nhà vợ cả tiếng đồng hồ mà không than vãn gì. Bây giờ thì vợ chậm 1 phút chồng cũng mặt cau mày có, chồng nói, đàn bà chậm chạp không nên công trạng gì. Thế mà vợ lên xe là chồng lao vun vút, chạy hết tốc độ mặc vợ ngồi sau tái xanh mặt mày, bám thật chặt. Chẳng như ngày trước, chồng nhẹ nhàng từng tí một, vào ổ gà là phanh nhẹ, để vợ không bị sóc, cũng không bị đau hay giật mình. Trao ôi cái sự hôn nhân, nó đã biến chồng thành ra như vậy hay sao?
Tối đến, có khi ăn cơm xong chồng lên giường ngủ khì. Vợ ra sức chuẩn bị giường chiếu lãng mạn, chuẩn bị ga gối thơm tho để mời chồng đi ngủ, chồng cũng không cảm nhận được gì. Chồng chỉ lăn đùng ra là ngủ thôi, lại còn ngáy nữa. Việc ân ái vợ chồng có khi cũng làm qua quýt cho xong, không giống ngày mới lấy nhau, chồng nhẹ nhàng ôm ấp, nói lời hay ý đẹp, vuốt ve vợ rồi mới đi vào &’việc chính’. Vậy mà bây giờ, lâu lắm vợ chẳng thấy được cái nắm tay của chồng, chẳng thấy được một lời ngọt ngào hay một bó hoa nhân ngày kỉ niệm.
Video đang HOT
Thật ra, vợ không phải đứng núi này trông núi nọ. Nhưng cái &’núi’ nhà mình thật quá nhàm chán, thật quá tẻ nhạt, vợ đã cố mà không thể leo tới. (ảnh minh họa)
Vợ thèm mỗi buổi sáng chồng chở vợ đi làm, sẽ kéo nhẹ tay vợ và nắm chặt lấy như ngày đầu chúng mình yêu nhau. Vợ ước chồng có thể tặng vợ một bó hoa tươi dù chẳng nhân ngày gì cả. Vợ cũng ước chồng có thể cho vợ những giây phút ngờ, những cử chỉ ngọt ngào thực với cuộc sống vợ chồng của mình. Đừng bỏ mặc vợ nằm cô đơn một mình, đừng để vợ phải nghĩ bao nhiêu thứ trên đời, đừng để vợ phải mệt mỏi, nhọc nhằn với những suy nghĩ tại sao.
… Cũng đừng để vợ phải so sánh chồng với những người đàn ông khác. Vợ đang nghĩ tới người chồng của cô hàng xóm, nghĩ tới anh chồng của đồng nghiệp ở cơ quan. Họ đưa vợ đi làm, đón vợ đi ăn, họ vuốt ve cái bụng bầu của vợ và gọi gọi đáng yêu thằng cu đang nằm trong đó. Vợ thèm thấy anh chàng nhà bên sáng dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, hoặc nhân tiện chạy bộ mà mua cho vợ vài cái bánh hay suất xôi. Vợ thấy thèm cảm giác hạnh phúc ái ân khi nghe mấy cô bạn tám chuyện về các ông chồng của họ.
Thật ra, vợ không phải đứng núi này trông núi nọ. Nhưng cái &’núi’ nhà mình thật quá nhàm chán, thật quá tẻ nhạt, vợ đã cố mà không thể leo tới. Chồng hãy nghĩ lại tất cả những gì chồng đang làm cho vợ đi, vợ sắp buồn muốn chết rồi, không còn sức chịu đựng nữa, cảm thấy hôn nhân sắp tới hồi kết, có phải không chồng?
Theo VNE
Mưu sinh
Cùng những kiếp người lầm than trong xã hội sao mỗi người không biết thông cảm cho số phận của nhau, mà còn ra tay sát hại nhau.
Một ngày cuối tuần tôi kết thúc công việc của mình vào cái giờ "khá muộn". Ngồi chờ xe bus, trong lòng tôi bộn bề với bao suy nghĩ chẳng thể gọi thành tên.
Tôi rất thích cái cảm giác ngồi nhìn dòng người chen nhau lên chuyến xe bus cuối cùng của một ngày, thích cái cảm giác tha thẩn dọc con đường quen thuộc về nhà trong hương hoa sữa thơm nồng, thích cái cảm giác suy nghĩ vẩn vơ về sự ngắn ngủi của kiếp người và sự nghiệt ngã của số phận.
Tôi giật mình chợt nhận ra cuộc đời cũng chẳng dài lắm nhưng sao có biết bao mảnh đời bất hạnh, bao kiếp người sớm hôm làm việc quần quật mà vẫn chẳng đủ nuôi gia đình, lo miếng cơm manh áo cho lũ con nhỏ.
Đó đây, xung quanh chúng ta có biết bao con người phải lo toan, phải làm những công việc khác nhau chỉ để lo gánh nặng mưu sinh.
Đi dọc con đường về nhà biết bao cảnh tượng khiến một cô sinh viên như tôi phải suy nghĩ, phải trăn trở và trái tim có lúc thắt lại.... phải nhói đau.
11 giờ đêm, trời se se lạnh, vẫn xuất hiện những dáng người nhỏ bé, liêu xiêu bên chiếc xe đạp cũ và miệng không ngớt rao "Ai bánh giò đi...". Đó là những cô, những bác bán bánh giò đêm khuya. Lòng tôi tự hỏi sao khuya rồi mà họ vẫn chưa trở về nhà? Nhưng lại chợt nghĩ sao họ có thể về khi bánh chưa bán hết, chưa đảm bảo bữa cơm ngày mai cho lũ con dại ở nhà.
Đi thêm vài bước, bên lề đường những xe rác xếp dài nối đuôi nhau với đầy đủ các loại mùi hỗn tạp. Tôi nhận ra ai đi qua cũng sẽ đi nhanh hơn để không phải ngửi cái mùi đặc trưng mà chỉ "rác" mới có ấy và tôi cũng chẳng ngoại lệ. Thế nhưng, dòng suy nghĩ ấy của tôi chợt khựng lại khi thấy gần đó mấy anh, mấy chị lao công đang tranh thủ nhai ngấu nghiến một cái bắp ngô... Có lẽ trong lúc chờ xe rác tới họ tranh thủ ăn để chống lại cơn đói và có sức làm việc tiếp... Và tôi chợt hiểu... cũng lại một gánh nặng mưu sinh.
Có lẽ hãy học cách trân trọng những gì mình đang có (Ảnh minh họa)
Đi tới gần một công trường đang thi công đúng vào giờ công nhân tan ca làm đêm.Các chú, các bác thợ nề quần áo lấm lem, mặt mũi "được" phủ một lớp bụi của sơn, của cát, của đất nơi công trường. Tôi bỗng thấy nghẹt thở khi nghĩ tới người chú đã khuất. Chú ấy cũng là một thợ xây, để có được miếng cơm manh áo cho những đứa con dại nên dù trời có nắng 40 độ hay mưa phùn gió bấc chú vẫn miệt mài với công việc. Thế rồi, một tai nạn bất ngờ đã vĩnh viễn cướp đi người chú của tôi, chú bị tai nạn lao động khi đang thi công cho một tòa nhà cao tầng.... Và tôi chợt hiểu lại một gánh nặng mưu sinh. "Mưu sinh" chỉ hai từ thôi nhưng kèm theo đó người ta phải đổ biết bao mồ hôi, nước mắt và có khi đánh đổi bằng cả mạng sống của mình nữa.
Ven đường, bác bán trà đá với gương mặt khắc khổ, mái tóc đã bạc đi vì sương gió vẫn chưa dọn hàng. Có lẽ, bác vẫn mong có một vài khách đi chơi khuya về uống giúp bác một vài cốc trà đá để bác có thêm thu nhập ngày mai gửi về quê cho lũ con nheo nhóc bớt đói.
Bên bến xe bus gần nhà, mấy chú xe ôm hết lời mời gọi, nài nỉ. Tôi chợt thấy thương họ quá, cũng là một nghề trong xã hội, vì gánh nặng mưu sinh mà phải dãi gió dầm sương, đi khắp mọi nẻo đường và chẳng có khái niệm đêm hay ngày. Đối với họ đâu đâu cũng có thể là nhà, đói thì ăn tạm mẩu bánh mì, mệt thì gục bên chiếc xe được coi là "cần câu cơm" để ngủ. Chỉ cần có khách là họ đi chẳng kể nơi khách muốn đến là hang cùng ngõ hẹp hay rừng sâu núi thẳm... Vậy mà có những tên lòng lang dạ sói lợi dụng hoàn cảnh ấy mà nhẫn tâm cướp những chiếc xe vốn là "mạng sống" của cả gia đình những người xe ôm, thậm chí chúng còn nhẫn tâm ra tay sát hại họ. Tôi thật chẳng hiểu cùng những kiếp người lầm than trong xã hội sao mỗi người không biết thông cảm cho số phận của nhau mà còn ra tay sát hại nhau.
Cuộc sống thật là muôn màu muôn vẻ, mỗi người một số phận khác nhau. Khi tận mắt chứng kiến mới thấy được sống chưa bao giờ là dễ và để sống tốt, sống có trách nhiệm với mọi người lại càng khó hơn. Có lẽ hãy học cách trân trọng những gì mình đang có. Chia sẻ và cảm thông với những mảnh đời bất hạnh, với những số phận nghiệt ngã để cuộc sống bớt nhọc nhằn....
Cuộc đời là một chặng đường dài để đi có những bước thật thẳng và thật dễ đi nhưng cũng có những bước đường thật ghập ghềnh, quanh co. Hãy cười và bước thật tự tin để đi tới tận cuối cùng...
Theo VNE
Trăn trở vì tôi và người yêu không môn đăng hộ đối Gia đình tôi có công ty riêng, thuộc hàng khá giả. Ba mẹ anh đi buôn bán khắp nơi, không ổn định một chỗ. Tôi năm nay 22 tuổi, tự chủ về mặt tài chính từ năm 20, vẫn ở chung với ba mẹ và đang làm riêng sau 2 năm đi làm thuê. Anh hơn tôi 6 tuổi, công việc ổn định,...