Bỗng một ngày người lạ thành thương
Em à? Tay em còn lạnh không? Trái tim em còn chỗ nào chưa có những vết thẹo không? Em đừng tự mình đi qua nỗi đau như thế. Có lúc em cần phải mạnh mẽ buông bỏ, để khi nghĩ về anh ta mắt em không tự động nhòe đi.
Cô gái, em mong chờ gì ở tuổi 22?
Một công việc phù hợp, một chốn dừng chân cho tâm hồn thích bay nhảy, hay một người khiến em mãi mãi ở lại trong vòng tay của anh ấy? 22 tuổi ta chưa bao giờ hết chênh vênh, ta lạc lối trong những vết thương lòng của tình yêu tan vỡ. Ta chẳng mong chờ gì một tình yêu hoàn hảo, bởi lòng em biết rằng: Điều duy nhất em cần chỉ là anh ta.
Đã bao lâu rồi em chưa mỉm cười thực sự? Em đã gắng gượng cố giấu niềm đau hay là em đã giấu những mảnh vỡ ấy dưới những đám mây trời, rồi nhờ gió thổi đi thật xa? Cô gái của tôi, tôi ước phải chi em làm được như thế. Nỗi đau của em, mảnh vá của em, em một mình ôm lấy để rồi tổn thương trong em cứ thế lớn dần. Trái tim của em đã chằng chịt những vết thương, tâm hồn em đã rỉ máu, vậy mà em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Cô gái à! Anh ta không yêu em, anh ta chắc chắn không trở về bên em nữa. Anh ta thực sự đã không còn yêu em nữa rồi. Lâu như vậy rồi em cũng chẳng thể mở thêm cánh cửa cho ai đó đến gần em. Rõ ràng em đã quá quen với sự tan vỡ, em không ngần ngại tổn thương, nhưng bởi vì em vẫn còn thương anh ta quá nhiều. Em nuôi hy vọng anh ấy quay trở lại sau đó cả hai sẽ cùng tiếp tục viết bản tình ca dang dở. Dù nhiều lần trong tuyệt vọng em đã cố từ bỏ thứ tình cảm đáng ghét này. Nhưng rồi em vẫn không làm được. Em thậm chí ghét bản thân mình vì đã thương họ nhiều đến thế!
Này cô gái, tôi nói em nghe, tình yêu đúng là thứ chẳng bao giờ chúng ta kiểm soát được. Yêu là yêu thế thôi! Yêu rồi thành thương, rồi thành một thói quen thân thuộc đến nỗi khi em muốn vứt bỏ thì phải chấp nhận trải qua một thời gian tôi luyện cho trái tim sắt đá. Lúc đó em mới có thể để thời gian chữa lành những vết thương lòng nơi con tim nhỏ bé.
Em biết không, tôi cũng từng thương một người. Điều đau lòng nhất không phải là anh ấy không thương tôi, chỉ là ngoài tôi ra anh ấy còn phải thương một người con gái khác. Cô gái ấy mới chính là người có đủ danh phận, để ở bên và đón nhận tình yêu của anh một cách hiên ngang. Không giống như tôi, yêu nhưng chỉ có thể núp trong bóng tối. Khi biết mình mới là người thứ ba trong cuộc tình ấy, tôi đã tự dằn lòng sẽ vứt hết sạch thứ tình cảm này.
Thế mà ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, tôi vẫn chẳng cách nào quên được anh. Dù là sai trái vẫn chẳng cách nào ngăn được con tim thôi thổn thức vì yêu. Em biết đấy! Có một vài người biết rõ là không thuộc về bản thân mình nhưng gặp được họ với em vẫn là điều tuyệt vời nhất. Thương anh! Đúng là điều kiên trì nhất tôi từng làm. Và rồi em, tôi, chúng ta cũng đến lúc thành thật với lòng mình. Đã đến lúc chúng ta cần học cách quên họ thôi. Ngần ấy đau thương nhuốm vào tim đủ rồi!
Có người hỏi tôi:
“Làm thế nào để quên một người?”
Chẳng có cách nào để quên họ đâu em nếu em đã thương người ta nhiều như thế. Gặp gỡ người mới chẳng qua là một lá chắn chỉ khiến ta thêm chai sạn còn với họ thật không công bằng. Để quên một người hẳn phải là vào một ngày đẹp trời có một người chịu ôm lấy cả những thương tổn bên trong con tim đầy mảnh vỡ. Người đó nguyện vì em mà cùng giúp em xóa bỏ hết những gì anh ta còn vương lại.
Mất bao lâu để quên một người?
Tùy vào duyên số, có ai đó cùng em chịu đựng những vết thương này hay không. Bởi chẳng ai đoán trước được cái duyên tiền định. Thế nên có người mất một tháng, hai tháng, ba tháng, có người là cả năm và có người là cả đời. Đừng hỏi tôi vì sao lâu thế? Hãy hỏi trái tim em còn chịu đựng được sự giày vò ấy bao lâu nữa? Một năm hai năm hay ba năm? Em còn chờ đợi gì ở một người không yêu em nữa.
Tôi biết em đang rưng rưng nước mắt rồi. Em bắt đầu nhớ lại những ngày chật vật trong nỗi nhớ họ. Nhớ nhưng không thể nói với họ rằng mình nhớ họ. Nhớ nhưng chẳng thể làm gì khác vì họ chẳng quan tâm điều đó nữa. Rồi những ngày em một mình đi qua thương đau, hẳn người đầu tiên em nghĩ đến là họ. Nhưng mà anh ta thậm chí chẳng còn ở đó để nghe em kể lể chứ đừng nói đến một cái nắm tay, một bờ vai cho em nương tựa.
Em của tôi, hẳn là em đã có những khoảng trống sau một ngày dài làm việc, rồi em chỉ biết ôm gối tức tưởi khóc một mình trong căn phòng lạnh vắng. Hẳn là đã có những đêm em không ngủ được rồi nước mắt lại lăn dài trên má. Em có lẽ đã có những ngày tê tái trong cô đơn bởi dòng người đi trên phố, kẻ nắm tay, kẻ ôm ấp, kẻ ngồi bên nhau thủ thỉ lời đường mật. Em hẳn là đã ghét lắm bởi sao mà có nhiều ngày lễ đến thế. Hay đơn giản là chạnh lòng khi lướt những dòng status đẫm nước mắt trên Facebook.
Em à? Tay em còn lạnh không? Trái tim em còn chỗ nào chưa có những vết thẹo không? Em đừng tự mình đi qua nỗi đau như thế. Có lúc em cần phải mạnh mẽ buông bỏ, để khi nghĩ về anh ta mắt em không tự động nhòe đi.
Cô gái à! Đừng cố chấp theo đuổi một tình yêu mãi chẳng có hồi đáp.
Bởi vì nếu thực sự có hy vọng chắc chắn người ấy đã chẳng khiến em tổn thương đến ngần này!
Em còn chờ bao lâu nữa? Ngoài kia trời hết mưa lâu rồi.
Tóc Rối
Theo blogradio.vn
Em còn đợi chờ chi khi người ta chẳng yêu nữa
Có người hỏi tôi: "Làm thế nào để quên một người?" Chẳng có cách nào để quên họ đâu em nếu em đã thương người ta nhiều như thế.
Gặp gỡ người mới chẳng qua là một lá chắn chỉ khiến ta thêm chai sạn còn với họ thật không công bằng. Để quên một người hẳn phải là vào một ngày đẹp trời có một người chịu ôm lấy cả những thương tổn bên trong con tim đầy mảnh vỡ. Người đó nguyện vì em mà cùng giúp em xóa bỏ hết những gì anh ta còn vương lại.
***
Cô gái, em mong chờ gì ở tuổi 22?
Một công việc phù hợp, một chốn dừng chân cho tâm hồn thích bay nhảy, hay một người khiến em mãi mãi ở lại trong vòng tay của anh ấy? 22 tuổi ta chưa bao giờ hết chênh vênh, ta lạc lối trong những vết thương lòng của tình yêu tan vỡ. Ta chẳng mong chờ gì một tình yêu hoàn hảo, bởi lòng em biết rằng: Điều duy nhất em cần chỉ là anh ta.
Đã bao lâu rồi em chưa mỉm cười thực sự? Em đã gắng gượng cố giấu niềm đau hay là em đã giấu những mảnh vỡ ấy dưới những đám mây trời, rồi nhờ gió thổi đi thật xa? Cô gái của tôi, tôi ước phải chi em làm được như thế. Nỗi đau của em, mảnh vá của em, em một mình ôm lấy để rồi tổn thương trong em cứ thế lớn dần. Trái tim của em đã chằng chịt những vết thương, tâm hồn em đã rỉ máu, vậy mà em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Cô gái à! Anh ta không yêu em, anh ta chắc chắn không trở về bên em nữa. Anh ta thực sự đã không còn yêu em nữa rồi. Lâu như vậy rồi em cũng chẳng thể mở thêm cánh cửa cho ai đó đến gần em. Rõ ràng em đã quá quen với sự tan vỡ, em không ngần ngại tổn thương, nhưng bởi vì em vẫn còn thương anh ta quá nhiều. Em nuôi hy vọng anh ấy quay trở lại sau đó cả hai sẽ cùng tiếp tục viết bản tình ca dang dở. Dù nhiều lần trong tuyệt vọng em đã cố từ bỏ thứ tình cảm đáng ghét này. Nhưng rồi em vẫn không làm được. Em thậm chí ghét bản thân mình vì đã thương họ nhiều đến thế!
Này cô gái, tôi nói em nghe, tình yêu đúng là thứ chẳng bao giờ chúng ta kiểm soát được. Yêu là yêu thế thôi! Yêu rồi thành thương, rồi thành một thói quen thân thuộc đến nỗi khi em muốn vứt bỏ thì phải chấp nhận trải qua một thời gian tôi luyện cho trái tim sắt đá. Lúc đó em mới có thể để thời gian chữa lành những vết thương lòng nơi con tim nhỏ bé.
Em biết không, tôi cũng từng thương một người. Điều đau lòng nhất không phải là anh ấy không thương tôi, chỉ là ngoài tôi ra anh ấy còn phải thương một người con gái khác. Cô gái ấy mới chính là người có đủ danh phận, để ở bên và đón nhận tình yêu của anh một cách hiên ngang. Không giống như tôi, yêu nhưng chỉ có thể núp trong bóng tối. Khi biết mình mới là người thứ ba trong cuộc tình ấy, tôi đã tự dằn lòng sẽ vứt hết sạch thứ tình cảm này. Thế mà ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, tôi vẫn chẳng cách nào quên được anh. Dù là sai trái vẫn chẳng cách nào ngăn được con tim thôi thổn thức vì yêu. Em biết đấy! Có một vài người biết rõ là không thuộc về bản thân mình nhưng gặp được họ với em vẫn là điều tuyệt vời nhất.
Thương anh! Đúng là điều kiên trì nhất tôi từng làm. Và rồi em, tôi, chúng ta cũng đến lúc thành thật với lòng mình. Đã đến lúc chúng ta cần học cách quên họ thôi. Ngần ấy đau thương nhuốm vào tim đủ rồi!
Có người hỏi tôi:
"Làm thế nào để quên một người?"
Chẳng có cách nào để quên họ đâu em nếu em đã thương người ta nhiều như thế. Gặp gỡ người mới chẳng qua là một lá chắn chỉ khiến ta thêm chai sạn còn với họ thật không công bằng. Để quên một người hẳn phải là vào một ngày đẹp trời có một người chịu ôm lấy cả những thương tổn bên trong con tim đầy mảnh vỡ. Người đó nguyện vì em mà cùng giúp em xóa bỏ hết những gì anh ta còn vương lại.
Mất bao lâu để quên một người?
Tùy vào duyên số, có ai đó cùng em chịu đựng những vết thương này hay không. Bởi chẳng ai đoán trước được cái duyên tiền định. Thế nên có người mất một tháng, hai tháng, ba tháng, có người là cả năm và có người là cả đời. Đừng hỏi tôi vì sao lâu thế? Hãy hỏi trái tim em còn chịu đựng được sự giày vò ấy bao lâu nữa? Một năm hai năm hay ba năm? Em còn chờ đợi gì ở một người không yêu em nữa.
Tôi biết em đang rưng rưng nước mắt rồi. Em bắt đầu nhớ lại những ngày chật vật trong nỗi nhớ họ. Nhớ nhưng không thể nói với họ rằng mình nhớ họ. Nhớ nhưng chẳng thể làm gì khác vì họ chẳng quan tâm điều đó nữa. Rồi những ngày em một mình đi qua thương đau, hẳn người đầu tiên em nghĩ đến là họ. Nhưng mà anh ta thậm chí chẳng còn ở đó để nghe em kể lể chứ đừng nói đến một cái nắm tay, một bờ vai cho em nương tựa. Em của tôi, hẳn là em đã có những khoảng trống sau một ngày dài làm việc, rồi em chỉ biết ôm gối tức tưởi khóc một mình trong căn phòng lạnh vắng. Hẳn là đã có những đêm em không ngủ được rồi nước mắt lại lăn dài trên má. Em có lẽ đã có những ngày tê tái trong cô đơn bởi dòng người đi trên phố, kẻ nắm tay, kẻ ôm ấp, kẻ ngồi bên nhau thủ thỉ lời đường mật. Em hẳn là đã ghét lắm bởi sao mà có nhiều ngày lễ đến thế. Hay đơn giản là chạnh lòng khi lướt những dòng status đẫm nước mắt trên Facebook.
Em à? Tay em còn lạnh không? Trái tim em còn chỗ nào chưa có những vết thẹo không? Em đừng tự mình đi qua nỗi đau như thế. Có lúc em cần phải mạnh mẽ buông bỏ, để khi nghĩ về anh ta mắt em không tự động nhòe đi.
Cô gái à! Đừng cố chấp theo đuổi một tình yêu mãi chẳng có hồi đáp.
Bởi vì nếu thực sự có hy vọng chắc chắn người ấy đã chẳng khiến em tổn thương đến ngần này!
Em còn chờ bao lâu nữa? Ngoài kia trời hết mưa lâu rồi.
Tóc Rối
Theo blogradio.vn
Khi đàn bà im lặng nghĩa là đã buông xuôi cuộc hôn nhân của mình Chị đã từng giống như một người chèo đò, gồng mình lên cứu cuộc hôn nhân đang sắp rơi xuống vực của mình. Nhưng chị nhận ra một mình chị thì không thể làm được. Không có hạnh phúc nào bền vững khi một người cố gắng xây còn người kia lại đạp đổ. Thôi thì im lặng, mặc kệ cuộc hôn nhân...