Bỗng một ngày mẹ chồng dúi vào tay tôi đứa trẻ sơ sinh, tôi đang ngơ ngác không hiểu gì thì chồng đã bật thốt ra một bí mật đắng cay
Nhìn đứa trẻ không có máu mủ gì với mình, tôi chẳng có cảm giác hạnh phúc mà chỉ thấy tủi thân.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 6 năm rồi chưa thể có con, dù đã đi chạy chữa khắp nơi nhưng tin vui chưa một lần gõ cửa gia đình tôi.
Chồng luôn động viên tôi cố gắng sống lạc quan, có con cũng được, không có cũng chẳng sao, hai vợ chồng sẽ ở bên nhau đến già. Tôi tin những lời anh nói và luôn lấy đó là động lực để sống.
Chúng tôi đang sống chung với bố mẹ chồng, lúc đầu tình cảm mẹ chồng nàng dâu rất tốt nhưng vì chuyện không thể có con mà rạn nứt dần. Giờ mẹ chồng không thèm nói chuyện và nhìn mặt con dâu nữa. Mỗi ngày đi làm về, bước vào ngôi nhà đó tôi thấy nặng nề mệt mỏi vô cùng.
Nhiều lần muốn ra ở riêng cho thoải mái nhưng chồng nhất định không đi, nói là tiền làm được bao nhiêu đều dành chữa vô sinh rồi, giờ mà ra ngoài sống ăn bằng gì? Không muốn tạo áp lực cho chồng nên tôi đành sống an phận, cố gắng hoàn thiện bản thân tốt hơn để lấy lòng mẹ chồng.
Video đang HOT
Anh mong tôi đối xử với đứa bé thật tốt. Anh đã xét nghiệm ADN, đó đúng là con anh. (Ảnh minh họa)
Tháng trước, tôi vừa đi làm về thì mẹ chồng đưa đứa trẻ sơ sinh vào tay tôi nói là con của vợ chồng tôi. Sau này phải thương yêu chăm sóc đứa bé như con của chính mình đẻ ra.
Tôi không bế mà gắt gỏng hỏi đứa trẻ từ đâu ra? Tin lớn thế này mà không ai nói cho tôi biết? Mẹ chồng nói là con của chồng tôi. Không ngờ người đàn ông mà tôi yêu thương bao lâu nay lại phản bội vợ phũ phàng đến vậy.
Tôi tuyệt vọng đến mức chẳng muốn nói chuyện với chồng, nhưng anh giải thích rằng do buồn chán vì chuyện không có con nên anh đã ngủ với một cô gái gặp ở quán bar, sau vài lần thì cô ta có thai nhưng lại không cần đứa bé. Anh phải động viên và chu cấp cho rất nhiều tiền thì cô ta mới sinh con ra, để cho anh nuôi và bỏ đi tìm tương lai tốt hơn. Thế nên anh mong tôi đối xử với đứa bé thật tốt. Anh đã xét nghiệm ADN, đó đúng là con anh.
Nhìn đứa trẻ không có máu mủ gì với mình, tôi chẳng có cảm giác hạnh phúc mà chỉ thấy tủi thân. Suốt đêm con khóc, cả nhà ngủ say, tôi phải tất bật dậy pha sữa, thay bỉm… mà nản vô cùng.
Từ khi có đứa bé, tôi hay gắt gỏng, tình cảm vợ chồng nhạt nhẽo, đến ăn cơm cũng không được yên ổn. Tôi mệt mỏi chán nản và ghét cuộc sống hiện tại vô cùng. Mọi người cho tôi lời khuyên để vượt qua khó khăn này với?
(letam…@gmail.com)
Vì vết muỗi đốt trên chân con, tôi không ngờ lại nảy sinh "cuộc chiến" giữa hai bà thông gia
Trước kia, mẹ chồng và mẹ đẻ tôi rất thân thiết, hai bên tuy không thường đến chơi nhà nhau được nhưng cũng hay gọi video ríu rít trò chuyện. Song từ ngày tôi sinh con gái đầu lòng thì mọi thứ thay đổi hoàn toàn.
Mẹ chồng tôi chăm cháu rất cẩu thả nhưng hay soi mói người khác. Bà còn nhiều lần mắng tôi ngay trước mặt cháu khiến con gái tôi càng ngày càng cậy được bà nội bênh vực, không để ý lời mẹ nói. Tôi giận lắm, nhiều lần góp ý với mẹ chồng nhưng bà sẵng giọng bảo: "Cháu tôi mà cô còn lo hư? Không thấy con trai tôi ngoan thế nào à? Có bao giờ cô thấy nó đi chơi đêm hay uống rượ u say không?". Bà bảo thủ như thế, tôi cũng chẳng biết nói gì.
3 ngày trước, tôi đi công tác, mẹ chồng thì đi viện khám định kỳ nên tôi gửi con về nhà mẹ đẻ. Mẹ chồng không thích lắm vì từ ngày có cháu, bà thường chê mẹ tôi vụng về trong việc chăm trẻ sơ sinh. Chính hôm đầu tiên con ra đời, còn trong bệnh viện mà 2 bà đã cãi nhau vấn đề pha sữa cho cháu rồi. Thế nên sau này, tôi cũng ít nhờ mẹ đẻ để đỡ phải nghe mẹ chồng càm ràm.
Mẹ tôi quý cháu lắm, chăm chút cũng cẩn thận. Nhưng nhà tôi ở quê, không tránh được việc con bị muỗi đốt. Tôi cũng gửi tuýp kem bôi chống muỗi nhưng không có tác dụng mấy. Hôm qua đón con về, trên chân con cũng chỉ có 2 vết muỗi đốt mà thôi. Thế mà mẹ chồng tôi ôm cháu, xót xa xoa đi xoa lại rồi đay nghiến bà ngoại. Trách bà ngoại vụng về.
Giờ mẹ chồng tuyên bố tôi không được đưa con về nhà ngoại nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi thương mẹ tôi nhưng không muốn cãi nhau với mẹ chồng nên im lặng. Nào ngờ, mẹ chồng than trách với tôi cả tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn gọi điện cho mẹ tôi để chê bai thẳng mặt. Từ ngữ rất nặng nề. Nào là: "Bà làm cái gì mà để muỗi đốt cháu? Bà không sợ cháu bị sốt xuất huyết à? Bà da dày thịt béo thì làm sao biết ngứa, biết đau...".
Mẹ tôi tức giá nên nói lại: "Cháu bà cũng là cháu tôi mà sao bà bảo tôi không xót...".
Hai bà cãi nhau một lúc, mẹ chồng chốt câu: "Từ giờ tôi cấm cháu tôi về nhà bà. Con Q (tên tôi) mà đưa nó về thì tôi đuổi thẳng cả 2 mẹ con". Nói xong, bà tắt máy.
Tôi không ngờ sự tình lại trở thành như vậy. Giờ mẹ chồng tuyên bố tôi không được đưa con về nhà ngoại nữa. Mẹ tôi cũng giận dỗi bảo tôi về thì đi một mình chứ đừng bao giờ đưa chồng con về. Phải làm gì, nói gì để hòa giải hai bà đây hả mọi người?
Mua nhà được nửa tháng, tôi gọi chồng ra quán cà phê đòi bán đi ở trọ, anh ngơ ngác tới khi xem đoạn clip mới rối rít xin lỗi Chồng tôi không ngờ rằng sự vô tâm của mình lại khiến vợ phải chịu nhiều thiệt thòi. Chúng tôi vừa mới dọn vào nhà mới được tròn nửa tháng. Sau bao ngày chui rúc ở căn phòng chật hẹp, cứ tưởng về nhà mới thoải mái lắm, thế nhưng thực tế tôi chưa được 1 ngày hạnh phúc! Thậm chí, vì sự...