Bỗng hết ham muốn với chồng
Cái cảm giác muốn được chồng gần gũi, vuốt ve âu yếm mỗi tối với tôi đã không còn nữa.
Tôi cũng không hiểu vì sao, thời gian gần đây tôi không còn hứng thú với người chồng nằm bên cạnh mình nữa. Tìm một lý do cho chuyện này, thực sự tôi không lý giải được, giống như chuyện, người ta buồn mà không biết vì sao mình buồn vậy.
Trước đây, ngày còn mới kết hôn, mỗi lần chồng đi về muộn, hay không ăn cơm ở nhà là tôi đâm ra giận dỗi, khó chịu với chồng. Nếu mà chồng không gọi điện về là tôi cảm thấy bực bội trong người lắm, buộc phải gọi hỏi xem chồng ở đâu, làm gì, với ai. Nói chung, tôi rất muốn quản thời gian của chồng, nhất là những lúc anh không ở bên cạnh tôi. Người ta bảo, đó không phải là cách giữ chồng tốt nhưng tôi cũng chưa biết nên làm thế nào.
Chỉ cần 3 ngày chồng không động vào người tôi, không nói tới chuyện ân ái vợ chồng thì y như rằng, tôi bắt đầu cáu gắt và tỏ ra nghi ngờ. Tôi hoài nghi anh có người khác ở bên ngoài mà chán vợ, thế nên tôi phải để ý từng cử chỉ, hành động và lời nói của anh. Chỉ cần anh có gì sơ hở là tôi biết ngay.
Gần như lúc nào đi đâu tôi cũng muốn được anh đưa đi cùng, ngay cả các buổi tiệc của công ty anh. Tôi mặc kệ người khác chẳng biết ngại ngùng, vì tôi là vợ anh, cũng muốn cho thiên hạ biết rằng, anh đã có vợ có con như thế này, để các cô gái khỏi nhòm ngó.
Video đang HOT
Gần như lúc nào đi đâu tôi cũng muốn được anh đưa đi cùng, ngay cả các buổi tiệc của công ty anh. (ảnh minh họa)
Nói thêm là, chồng tôi thuộc tuýp người ga lăng và rất đẹp trai. Anh luôn biết quan tâm đến người khác nhất là các cô gái. Vả lại, anh hiện đang làm phó phòng ở công ty nên các cô cũng hay để ý tới anh. Nhiều người thích được anh để ý vì họ nghĩ, người như anh dù là có vợ rồi thì chắc cũng phải &’léng phéng’ bên ngoài chút xíu, chứ có mấy người như thế mà chung thủy với vợ.
Tôi luôn bắt anh phải thể hiện tình yêu dành cho vợ mình. Nào là chuyện mua quà cho vợ, về ăn cơm với vợ hay chuyện ân ái bao nhiêu ngày một lần. Chỉ cần anh hờ hững là tôi lại có cớ nói ngay.
Suốt thời gian 3 năm làm vợ chồng, tôi đều như vậy với anh. Anh cũng không tỏ ra khó chịu, cũng không mắng mỏ gì tôi. Anh cũng luôn làm theo các yêu cầu của tôi. Nhưng đó là ngày tôi chưa đi làm, chỉ ở nhà đợi chồng, có thể đó là lý do vắng anh tôi không chịu được. Nhưng giờ tôi đã đi làm, đã có công việc và nhiều mối quan hệ hơn, tôi cũng đã tiếp xúc với người này, người kia và không còn cáu gắt hay vòi vĩnh anh nữa. Thời gian của tôi cũng dồn nhiều cho công việc và các mối quan hệ bạn bè. Và không hiểu sao, tôi không còn mong muốn được chồng ân ái, chiều chuộng nhiều như trước nữa.
Bây giờ, chồng với tôi cũng rất bình thường. Đi làm, hôm nào rảnh thì về nấu cơm cho chồng ăn, hôm nào bận thì thôi. Có khi tôi còn ăn cơm ở ngoài với bạn. Thấy vậy, giờ anh lại chính là người luôn gọi điện thúc giục tôi về nhà, gọi xem tôi ở đâu, làm gì, với ai, làm những việc mà trước đây tôi luôn làm với anh. Tôi cũng còn có nhiều mối quan hệ khác, nên muốn dành cho họ chút thời gian. Bao lâu nay tôi đã cứ ru rú trong nhà, đánh đổi tuổi xuân của mình để mãi chờ anh, yêu anh, và ghen tuông. Nhưng giờ, tôi đã khác…
Tôi cũng không hiểu sao, mình chẳng còn cảm hứng với chồng nữa. Những chuyện ái ân vợ chồng với tôi mà nói, quá bình thường. Cả tuần, thậm chí là cả tháng không động vào người tôi, tôi cũng không còn ham muốn gì nữa. Thực sự, tôi không có bồ, không ngoại tình, nhưng tôi lại không còn hứng thú với chồng như trước. Không biết vì sao nữa, hay là vợ chồng nào cũng có một giai đoạn như thế này. Hay là, cuộc sống bộn bề, bận rộn đã khiến tôi quên đi tình yêu cũ, đã khiến tôi không còn thời gian để chỉ ngồi và nghĩ đến chồng nữa?
Theo VNE
Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ
Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây...
Nếu ngày ấy anh đã hiểu rằng em không mạnh mẽ cũng không hề kiên quyết khi quay lưng bước đi. Nếu lúc ấy anh không chấp nhận buông tay em thật dễ dàng, anh đã chạy đến và giữ em bên mình cho suốt cuộc đời này. Thì em đã không thể rời xa anh, dù chỉ một phút giây. Giá mà ngày ấy anh hiểu càng cố tỏ ra cứng rắn bao nhiêu, em lại càng yếu đuối bấy nhiêu. Trái tim con gái chưa khi nào sắt đá, anh biết không?
Nếu ngày ấy anh đã hiểu khi chia tay, em đã khóc mỗi ngày. Những bài hát cũ cứ luôn day dứt trong em, đến mức chỉ cần một nốt nhạc ngân lên, kỉ niệm lại ùa về, rõ ràng, thao thức: cách anh nhìn em, cách anh vuốt mái tóc mềm, những con đường mình cùng nhau đi qua, những cơn gió mùa lạnh tái tê nhưng em không hề run sợ vì có anh kề bên. Em ném mình vào bận rộn, thả hồn mình vào ly cafe đắng ngắt như để chứng minh rằng: Em ổn lắm, em chẳng sao đâu. Nhưng chỉ cần một cái tên vô tình nhắc đến trong câu chuyện của lũ bạn, em sẽ bật khóc ngon lành như thể anh sẽ đến và dỗ dành em như xưa.
Nếu ngày ấy anh hiểu, em đã buồn biết bao nhiêu...
Nếu anh hiểu rằng chuyện cũ đã mãi là chuyện cũ. Yêu thương đánh rơi sẽ không bao giờ tìm thấy và nụ hôn đã không còn nồng nàn, tha thiết. Em không còn đứng trước anh với một trái tim thổn thức. Em không còn nhìn anh như thể anh là tất cả trong đôi mắt thẳm sâu. Em không còn nhớ anh trong từng hơi thở, cũng không buồn thật nhiều khi cô đơn một mình. Thời gian đi qua, những nỗi đau tan biến, chỉ còn tình yêu ở lại - một thứ tình yêu không hề nuối tiếc, cũng không buồn đau - một thứ tình yêu, có lẽ là, đầy trân trọng những gì mình từng có trong nhau.
Nếu anh hiểu bầu trời không bao giờ mãi xám xịt. Sau cơn bão giông, ánh nắng lại chan hòa. Sau những nỗi đau tưởng như không thể đứng dậy em lại tìm thấy mình trong những yêu thương mới. Em đã yêu, tuy không bằng tình yêu với nhiều cuồng nhiệt và đam mê như xưa nhưng biết bao tin cẩn khi có cho mình một chỗ dựa bình yên. Cũng chính là lúc ấy, em nhận ra, đã đến lúc tha thứ cho những lỗi lầm, đã đến lúc để quá khứ ngủ yên trong dáng hình của kỉ niệm. Đã đến lúc anh trở thành một kí ức đẹp trong em, một kí ức chắc chắn không mang nhiều buồn phiền, chắc chắn lung linh như những ngày yêu dấu ấy.
Nếu anh hiểu những điều em muốn nói, hãy chỉ nhìn về phía trước nhé anh. Ngày hôm qua đã trôi xa mãi rồi. Giữ trong nhau làm chi những tiếc nuối, những trách móc để đôi chân nặng trĩu, để cứ đau đáu mãi một nỗi buồn quá khứ.
Sẽ có lúc trong những ngày xa xôi kia, kỉ niệm về anh lại bất chợt thao thức, nhưng sẽ chỉ như vệt nắng vàng rơi rớt bên hiên nhà. Vì biết thế nên em sẽ mỉm cười...
Theo Tiin
Gửi anh nỗi nhớ ngày không nắng không mưa Có một ngày trời chẳng mưa chẳng nắng, em giấu trái tim mình sau những bộn bề của cuộc sống, sâu thật sâu, để có thể nghĩ về anh.Em nhớ ngày đầu tiên mình nắm tay nhau. Giữa phố đông người. Không dưng em thấy tim mình loạn nhịp. Tay em nằm ngoan trong tay một người đã từng xa lạ. Chúng ta...