Bỗng dưng chán…chồng
Tôi thấy lòng mình buồn nhiều hơn và hầu như luôn tìm cách lảng tránh chuyện chăn gối với anh ấy. Chồng tôi thì vẫn rất yêu vợ nhưng còn tôi thì không có được cảm giác yêu chồng như ngày xưa nữa.
Tôi năm nay 25 tuổi, đã có gia đình và một bé gái lên 4. Tôi cưới chồng khi còn rất trẻ, vừa tốt nghiệp cấp 3. Chồng tôi là bạn học cùng lớp. Có thể nói ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới chúng tôi đã bước chân vào cuộc sống hôn nhân.
Rồi ngày tháng trôi qua, con gái tôi chào đời. Tôi tưởng rằng cuộc sống của mình như thế là quá trọn vẹn. Nhưng khi tôi có niềm hạnh phúc được làm vợ, làm mẹ thì bạn bè tôi đều đã có nghề nghiệp ổn định hoặc đang định hướng cho tương lai. Lúc này tôi thấy mình không thỏa mãn với hạnh phúc hiện tại vì chưa có nghề nghiệp, dù rằng gia đình chồng tôi có vựa hàng mua bán ở chợ nông sản.
Có lẽ tôi là người phụ nữ không an phận. Tôi đã thuyết phục chồng để được đi học lại, dù biết cha mẹ chồng không muốn. Nhưng rồi tôi vẫn được đi học, tôi mừng lắm và hứa với lòng mình rằng nhất định tôi phải có nghề nghiệp ổn định. Khi đó con gái tôi 2 tuổi rưỡi, tôi đã gửi cháu vào trường mẫu giáo, sau đó tôi xin vào làm thư ký cho một doanh nghiệp tư nhân vì muốn mình vừa học vừa làm, không lệ thuộc vào tài chính gia đình chồng.
Tôi biết mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng trong cuộc đời là phản bội chồng, nhưng tôi không biết mình làm như thế nào để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Video đang HOT
Tôi cũng không biết rằng có phải vì chính cuộc sống bận rộn như thế khiến tình cảm của tôi ngày càng nguội lạnh với chồng, mặc dù rằng bề ngoài tôi luôn làm đúng bổn phận một người vợ. Chồng tôi thì vẫn rất yêu vợ nhưng còn tôi thì không có được cảm giác yêu chồng như ngày xưa nữa. Tôi thấy lòng mình buồn nhiều hơn và hầu như luôn tìm cách lảng tránh chuyện chăn gối với anh ấy.
Sáng ra thì tôi đi làm, anh ra chợ, chiều tôi về cơm nước con cái xong tôi lại đi học. Chu kỳ như thế lập đi lập lại suốt 2 năm cho đến ngày tôi tốt nghiệp. Có nhiều lúc tôi nói bóng nói gió về suy nghĩ của mình cho anh nghe, tôi không dám nói thẳng vì sợ anh đau lòng. Những lúc anh vắng nhà, tôi thường hay lên mạng để tìm người nói chuyện cho thoải mái, tôi luôn vào room “tan vỡ”. Tôi muốn tìm được sự chia sẻ và rồi tôi đã gặp anh – một chàng trai Hải Phòng.
Anh là một kỹ sư xây dựng đã có gia đình, tôi nghĩ anh cũng bình thường như bao người khác, nói chuyện cho vui thôi. Chúng tôi cho nhau số điện thoại, thăm hỏi nhau thường xuyên và rồi tôi yêu anh từ khi nào không hay. Mỗi ngày tôi luôn đợi điện thoại anh gọi tới, tối đến tôi lại trông anh lên mạng để được tâm sự nhưng câu chuyện vụn vặt hàng ngày với anh. Ngày tháng như thế trôi qua, tôi đã yêu anh và quên mất mình có gia đình.
Trong một lần đi công tác Sài Gòn gần đây, tôi và anh có dịp gặp nhau vì anh đang thi công một công trình ở Thủ Đức. Thế rồi chuyện vì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã có những ngày vui vẻ như cặp tình nhân đang yêu nhau không vướng bận gia đình. Anh kể cho tôi nghe chuyện công việc, chuyện gia đình anh, tôi thấy lòng mình thoải mái nhẹ nhàng hơn khi ở bên anh.
Tôi biết mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng trong cuộc đời là phản bội chồng, nhưng tôi không biết mình làm như thế nào để bắt đầu lại một cuộc sống mới. Tôi rất nhớ anh, nhớ rất nhiều và anh cũng thế. Tôi phải làm sao đây, hình ảnh anh luôn có trong tôi. Tôi rất mong nhận được lời chia sẻ cùng tôi trong cuộc sống này, vì tôi không có bạn bè để tâm sự. Xin chân thành cảm ơn
Theo Eva
"Ở trên giường, em chán lắm!"
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: "Ở trên giường, em chán lắm!". Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Nỗi lòng người vợ đồng tính Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn... Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt...