Bỗng dưng anh lại đổi thay?
Giờ đây, thậm chí tôi căm ghét cả công việc của mình, căm ghét sự bận rộn mà suốt một thời gian dài, tôi lấy đó làm lẽ sống.
Giờ đây, thậm chí tôi căm ghét cả công việc của mình…
“Anh đi Pháp một thời gian theo chương trình hợp tác của viện. Anh nghĩ, đây là cơ hội để chúng ta nhìn nhận lại cuộc hôn nhân của mình. Em giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Nhớ để mắt tới con vì nó đang tuổi lớn”.
Tôi đọc đi đọc lại mảnh giấy anh để trên bàn ăn rồi chạy lên phòng anh. Căn phòng không khóa nhưng anh không ở đó. Tôi biết là anh đã đi rồi. Bây giờ, thậm chí, những lần anh đi công tác xa, tôi cũng không còn được đưa đón. Bởi trong mắt anh, từ lâu tôi đã trở nên vô hình.
“Mẹ ơi, ngày mai mẹ nhớ đi họp phụ huynh cho con nghen”. Tiếng cu Minh kéo tôi về với hiện tại. Đi họp phụ huynh, chuyện bình thường nhưng với tôi lại là một điều hoàn toàn mới mẻ. Xưa nay, mọi thứ đều có Quang lo toan từ chăm sóc con, đưa đón con đi học đến họp phụ huynh…
Tôi nhớ có lần, anh bận chủ trì một cuộc họp quan trọng nên bảo tôi đi gặp giáo viên chủ nhiệm để hỏi xem vì sao con bị điểm kém môn Văn. Thế nhưng hôm ấy, do gặp lại một người bạn cũ và phải đưa bạn đi ăn nên tôi quên mất. Từ đó về sau, chuyện liên quan đến học hành của con, anh chẳng bao giờ bàn bạc…
Rồi có một lần, anh đi công tác nước ngoài, căn dặn tôi nhớ về đám giỗ ông nội cu Minh. Anh là con trai trưởng, mọi năm, đám giỗ anh đứng ra chỉ huy em út tổ chức thật chu toàn, tôi có thể không về nếu quá bận rộn việc làm ăn. Thế nhưng năm ấy anh không về được nên muốn tôi thay anh lo toan mọi việc. Vậy mà rồi tôi cũng quên. Lần đó anh giận đến câm nín suốt mấy ngày liền.
Lại có lần, mẹ anh bệnh phải nhập viện điều trị. Anh và mấy cô em túc trực bên cạnh. Một hôm, anh bận tiếp khách nên dặn tôi mang cơm vô cho mẹ và mấy đứa em. Tôi ừ hử nhưng rồi lại quên luôn dù chị giúp việc đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Khi nhớ ra, tôi vội vàng chạy vô bệnh viện thì đã thấy anh ngồi ở đó. Anh đã mua cháo cho mẹ và cơm hộp cho các em. Tôi chỉ còn biết cười trừ. Lần ấy anh chỉ lắc đầu, không nói gì.
Những chuyện nho nhỏ như thế, lâu ngày tích tụ dần. Tôi chẳng hiểu sao, chuyện làm ăn mua bán ở công ty, tôi chẳng quên chuyện gì. Thế nhưng đụng đến chuyện nhà là lại quên đầu quên đuôi. Khi tôi nói điều này, mấy cô bạn thân bảo rằng vì tôi không chú tâm vào chuyện gia đình nên không nhớ. Tôi thấy cũng có lý.
“Anh sợ rằng, có lúc em quên cả anh”- có lần anh nói nửa thật nửa đùa. Câu nói của anh có nhiều ý nghĩa nhưng tôi không nhận ra. Cho đến một đêm nọ, tôi giật mình sực nhớ, sao lâu quá chẳng thấy anh đòi hỏi chuyện vợ chồng… Tôi cố ý chạm vào người thì anh gỡ tay ra: “Để anh ngủ”. Tôi tự ái vì cho rằng mình chẳng cần những chuyện ấy bởi công việc ở công ty đã quá đủ để mỏi mệt, chán chường chuyện gối chăn.
Video đang HOT
Và để tôn vinh lòng tự ái của mình, tôi dọn ra ngủ riêng ở phòng làm việc với lý do công việc quá bận rộn.
Cho đến một đêm nọ, tôi bị đánh thức vì bàn tay lay nhẹ của anh. Tôi mở choàng mắt, cứ nghĩ rằng anh đã vượt qua giới hạn của sự thèm khát chuyện gối chăn. Quên mất cả tự ái, tôi choàng tay ôm lấy anh. Cứ tưởng rằng sau bao nhiêu dồn nén, anh sẽ vồ vập, sẽ nồng nàn…
Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Anh nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra: “Anh có chuyện này muốn nói với em”. “Nói gì thì để sáng mai nói. Anh nằm xuống đây…”- tôi ghì chặt lấy anh. Nhưng vòng tay ấm áp của tôi đã không đủ sức kéo anh ngã xuống. “Chúng mình ly dị thôi em à”- giọng anh run run. Tôi tỉnh ngủ ngay, ngồi bật dậy: “Anh nói sao? Ly dị à? Sao tự dưng anh lại như thế? Anh có người khác rồi sao?”.
Anh lắc đầu: “Anh nghĩ, sớm muộn gì cũng phải đến chỗ ấy thôi em ạ. Chúng mình nên tính toán, giải quyết một cách êm đẹp. Lý do vì sao à? Vì thói quen đấy em ạ. Chúng ta đã có thói quen không xem nhau là vợ chồng từ lâu rồi…”.
Anh còn nói gì đó rất nhiều nhưng tôi không thể hiểu nổi. Và tôi cũng không thể chấp nhận một cuộc chia ly khi tôi chẳng thấy mình có lỗi gì. Tôi làm tất cả mọi việc, chấp nhận vất vả nhọc nhằn thậm chí cả những tủi nhục là vì ai nếu không phải là vì anh, vì con, vì những người thân của anh?
Tôi van xin, nài nỉ anh hãy cho tôi thời gian để thay đổi. Anh im lặng, cất lá đơn ly hôn vào ngăn bàn, khóa chặt. Khi nhìn anh làm điều đó, bất giác tôi liên tưởng anh đang khóa cửa trái tim mình.
Giờ đây, thậm chí tôi căm ghét cả công việc của mình, căm ghét sự bận rộn mà suốt một thời gian dài, tôi lấy đó làm lẽ sống. Tôi thèm được cùng anh đi chơi đâu đó hoặc đi thăm bạn bè. Thậm chí tôi thèm được về quê anh trong mấy ngày Tết để cùng mẹ chồng, em chồng, cháu chồng gói bánh tét, bánh ít nấu nướng cúng ông bà…
Thế nhưng tất cả những thứ ấy, giờ bỗng trở nên xa xỉ.
Đơn giản là vì tôi đã tạo cho anh thói quen không có vợ chia sẻ những vui buồn. Tôi chẳng biết anh có mang điều đó chia sẻ với ai hay không, chỉ biết rằng, tôi đã trở nên vô hình trước anh.
Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi đã hết cách cứu chữa rồi sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi tình yêu của em là giấc mơ...
- Tim em đã ngừng đập, em đã mong cho thời gian đừng trôi qua, để khoảnh khắc đó cứ dừng lại, nhưng rồi... tất cả vĩnh viễn chỉ là một giấc mơ.
Khi tình yêu của em là giấc mơ, là cơn mưa...
Ngày quen anh là ngày mưa, ngày nhận lời yêu anh cũng là ngày mưa, và... ngày anh quay lưng đi cũng vẫn là một ngày mưa. Mưa tầm tã, trắng xoá mặt đường....
Mới đó mà gần năm năm, vậy mà vết thương trong em vẫn không cách nào lành lại được, thật là lạ, đã lâu như vậy rồi, lúc đó em cứ tử nhủ với lòng " rồi sẽ quên nhanh thôi, 2 ngày, 3 ngày, cùng lắm thì là 2 tháng em sẽ lại quên anh, sẽ lại coi như là chưa từng có anh ở bên cạnh". Anh đã chẳng nói gì cả mà cứ thế quay lưng ra đi, em cứ nghĩ rằng tại em không tốt, tại ở bên cạnh em anh sẽ mãi chỉ đau khổ nên anh mới ra đi. Em đã rất đau lòng anh biết không? Suốt thời gian dài, dù chỉ là vô tình gặp anh trên con đường quen thuộc em cũng chẳng đủ can đảm ngẩng mặt lên nhìn anh vì em sợ, em sợ em sẽ nói những điều không nên nói,hỏi anh tại sao lại rời xa em, em sợ em sẽ làm những điều không nên làm - chạy đến bên anh, em sợ em sẽ khóc trước mặt anh...em thực sự rất sợ.
Ngày anh đến, em là một đứa trẻ không có gì cả, kể cả cái gọi là hạnh phúc. Anh mang cho em rất nhiều thứ, niềm tin, hi vọng, tự tin, và cả cái gọi là hạnh phúc. Anh là mối tình đầu trong sáng, đẹp hơn cả cổ tích, khiến bạn bè em ai cũng ghen tị. Chưa từng có một ai phát hiện ra em đang khóc, em đang buồn khi mà em cứ cười mãi như thế, cũng chưa từng có ai ngồi khóc cùng em, chưa từng có ai lo lắng xem em đã ăn chưa, đã ngủ chưa, đi đường có nhìn trước ngó sau hay không, chưa từng có ai nói với em là cho dù có làm ma cũng muốn được ở bên cạnh em, càng chưa từng có ai dám thách đố em đi cả một vòng trái đất tìm sáu tỷ người xem có ai thương em nhiều hơn anh hay không. Anh cho em nhiều hơn cả một bờ vai, nhiều hơn cả một nụ cười, là hạnh phúc, hạnh phúc từ tận trái tim, là sự bình yên, và cả niềm tin nữa ...Em đã tin rằng cho dù cả thế giới này quay lưng lại với em thì ít nhất em vẫn còn có anh.
Đã có lúc em tưởng có được anh (Ảnh minh họa)
Rồi anh ra đi, không một lời giải thích, không một lí do, không một lời từ biệt, chỉ một câu lửng lơ "anh không xứng đáng". Em đã không khóc trước mặt anh, em đã mong rằng anh chỉ nói đùa và mọi thứ sẽ lại binh thường vì đã bao giờ anh giận em được quá 5 tiếng đồng hồ. Em đã nghĩ như thế và cứ âm thầm chờ đợi đến khi em biết anh đã thật lòng muốn rời xa em. Trái tim đau đến mức tưởng chừng như vỡ nát ra thành trăm mảnh nhưng em đã không khóc, em không muốn anh phải lo lắng cho em. Đêm nào em cũng mơ thấy anh đi bên cạnh một người khác và nhìn em như một người xa lạ nhưng mà em vẫn không khóc, vì em thấy anh, lúc đó anh cười rất hạnh phúc...
Một ngày anh quay lại, anh nói anh sai, sau này sẽ không bỏ em một mình như thế nữa, anh ôm em rất chặt nhưng sao em lại không cảm thấy hơi ấm của anh như lúc trước, em thấy sợ, nhưng em cười vì em thấy anh, vì anh ở bên cạnh em, chúng ta lại vui đùa như lúc trước, là chơi đuổi bắt, em chẳng thể đuổi kịp anh, em đã cố, em gọi anh không trả lời, em bị vấp ngã anh cũng không quay lại, em đã gọi đến khan cả cổ, anh vẫn cứ đi... Tự nhiên nước mắt lại chảy dài, khi tỉnh dậy thì đã ướt gối hết cả rồi.Mãi đến tận lúc đó em mới biết là em cần anh như thế nào, lẽ ra em nên nhận thấy điều đó sớm hơn anh nhỉ. Nếu thế ít nhất em cũng kịp nói với anh ba từ "em yêu anh"...
Có ai đó đã nói rằng "khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra" Anh à, bây giờ anh có hạnh phúc không? Ngày nào em cũng ngóng chờ một cánh cửa hạnh phúc khác xuất hiện, thậm chí em còn tự tay xây nên những cánh cửa nữa, nhưng khi em háo hức mở cánh cửa đó ra để mong chờ hạnh phúc mới xuất hiện thì hình ảnh đầu tiên em nhìn thấy vẫn lại là hình ảnh của anh. Trái tim em chỉ chứa mỗi hình ảnh của anh thôi cũng đã quá chật chội, quá đau đớn rồi. Em vẫn rất nhớ anh, vẫn rất thương anh, nhưng mà làm thế nào đây?
Ngày em phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch và ngay từ đầu em cũng chỉ là một con búp bê trong vở kịch đó, ngày đó trong lòng em anh thật là tồi tệ. Em rất muốn ghét anh, rất muốn hận anh, rất rất muốn anh à. Giá mà em có thể làm thế, nhưng em lại ghét chính bản thân mình. Có phải vì em là đứa con gái chẳng có gì nên anh mới làm vậy đúng không? Có phải nếu em xinh đẹp hơn, thông minh hơn, giỏi giang hơn thì anh sẽ thương em thật lòng hơn một chút đúng không? Em thà nghĩ vậy, thà là nghĩ rằng em sai, em không ra gì còn hơn nghĩ rằng ngay từ đầu tình yêu của anh đã chỉ là một sự sắp đặt. Vì thế em đã làm những điều rất tồi tệ anh à, em muốn suốt đời em không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã để mất anh như vậy, và...và...anh cũng sẽ không tha thứ cho em....
Nhưng rồi tất cả chỉ là giấc mơ (Ảnh minh họa)
Năm thứ tư đến... Bốn năm.... Bốn năm dài đằng đẵng, em chờ đợi một người. Mong mỏi một người... Em .... rốt cuộc đã được gì hả anh? Lúc anh nói anh muốn quay lại...em đã nghe 5 lần " có thể cho anh một cơ hội cuối cùng được không anh biết lỗi rồi". Tim em đã ngừng đập, em đã mong cho thời gian đừng trôi qua, để khoảnh khắc đó cứ dừng lại. Đang ở ngoài quán karaoke mà nước mắt cứ rơi không ngừng... chỉ là ... không biết nước mắt rơi vì vui hay vì đau đớn. Vui vì cuối cùng em cũng chờ đợi được anh nói câu đó. Và buồn vì... tất cả sẽ vĩnh viễn là một giấc mơ.
Em tự cho mình cái quyền hẹn hò với anh, một lần cuối trong đời... em muốn lưu giữ tất cả những hình ảnh đẹp đẽ nhất của anh trong đời, nụ cười anh, ánh mắt anh, là cái cảm giác bình yên đến kì lạ khi được đi bên anh mà bốn năm qua em đánh mất.... Ngày hôm đó anh đã nắm tay em, nhưng em lại chẳng có cảm giác như bốn năm trước... cảm giác rất quen thuộc... Ngày hôm đó anh đã nói rất nhiều, " sẽ không có lần thứ hai anh buông tay em ra nữa, anh hứa ", " bạn bè cưới nhiều lắm rồi, mẹ cũng bảo đi làm một vài năm rồi về cưới vợ cho mẹ nhờ... thế mình quen nhau bao giờ thì...", "anh định 27 tuổi cưới, có thể giờ em vẫn chưa tin và chấp nhận anh, nhưng đến lúc đó biết đâu em đồng ý..."...Giờ anh vẫn sẽ chờ em chấp nhận lời xin lỗi của anh, đến ngày 20-11 nhé ngày đó em tốt nghiệp còn gì?"...
Một tháng sau cái ngày đó, em biết tin anh đã yêu một người con gái khác, em đau lắm anh ạ, nhưng em vẫn chúc mừng anh đã tìm được hạnh phúc của mình, anh trách em vô tâm..." tại em không cho anh cơ hội nên anh phải đi tìm hạnh phúc khác chứ sao.."... nước mắt em cứ lăn dài theo từng lời chúc mừng anh... vẫn còn nửa năm nữa mới đến ngày em tốt nghiệp cơ mà...
Rốt cuộc, em cũng đã hiểu được cái cảm giác kì lạ khi đi bên anh hôm đó, cái cảm giác khi anh nói anh muốn quay lại...
Em đã chờ đợi anh trong 4 năm (Ảnh minh họa)
Anh của bốn năm sau và bốn năm trước không còn là một, ít nhất thì tình yêu đó đã không còn giống như trước, là linh cảm của một đứa con gái từng bị bỏ rơi anh ạ....là linh cảm của một đứa con gái âm thầm yêu anh bốn năm...
Em của bốn năm trước và em của bây giờ cũng không giống nhau. Nếu như bốn năm trước, một đứa con gái trong trắng, ngây thơ... vẫn là không đủ xứng đáng với anh, thì liệu bốn năm sau ... khi anh biết sẽ như thế nào đây? Dù tình yêu của em chưa một ngày thay đổi, nhưng dòng đời, số phận quá cay nghiệt với một đứa con gái 19 tuổi, cùng một lúc mất đi quá nhiều thứ như thế... gia đình, bạn bè, tình yêu... khiến em không thể đứng vững trên đôi chân của chính mình, nên em chọn cách trốn chạy...
Ban ngày lao đầu vào công việc, học hành, không có lấy một phút dành cho bản thân khiến em bớt cô đơn, nhưng khi màn đêm buông xuống... ngày nào tỉnh dậy gối cũng đầy nước mắt... Em không biết phải làm thế nào để vượt qua, để quên anh, quên đi cái hiện tại phũ phàng.... Giờ em đã ở một nơi xa lắm rồi, cách anh cả mấy nghìn cây số, nhưng cứ mỗi khi trời mưa tim em lại quặn thắt vì đau. Nhưng khi tình yêu của em trở thành nỗi buồn của anh thì... em đã làm đúng phải không? Vì yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc còn gì???.
Anh à, hãy hứa với em là anh nhất định sống hạnh phúc nhé. Nếu anh có thể làm thế, em hứa là em sẽ quên chuyện anh đã làm em bị tổn thương nhiều đến thế nào. Thế nên, nếu không muốn em ghét anh suốt đời thì anh phải hạnh phúc đấy. Được không? Ở nơi xứ người xa lạ này em vẫn sẽ luôn chúc anh được hạnh phúc anh ạ..... Quãng thời gian ở bên anh, em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.Và ...với một người như em thì như thế đủ rồi anh ạ. Cảm ơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chán vì chồng rất "đàn bà" Mình thật sự chán! Chán đến mức mình im lặng được thời gian dài, đến mức bây giờ chỉ cần chồng mình nói kiểu cũ mình sẽ đồng ý ngay. Đây là câu chuyện thật của mình, mình rất muốn chia sẻ cùng các bạn và mong muốn nhận được những lời khuyên hay kinh nghiệm của mọi người để tìm ra cách...