Bốn mươi có còn đủ sức ‘gạ’ chồng?
Mà ngẫm lại, mấy cặp vợ chồng ngoài bốn mươi như mình, nghĩa là gần hai mươi năm “ăn hoài một món” cũng ngán thiệt…
Trong một cuộc trà dư tửu hậu, bất chợt tôi nghe chồng nói với cánh “đàn em”:
- Muốn biết đàn bà “muốn” hay không có gì là khó! Cứ chiều tối đẹp đẹp thơm thơm đi qua đi lại trước mặt mình là biết… sắp khổ rồi!
Đàn em cười rần rần rồi cũng có cậu cắc cớ:
- Anh làm sao mà khổ? Rồi làm sao hết khổ?
- Gần hai chục năm hôn nhân, ăn hoài có một món thì làm sao không khổ? Muốn hết khổ thì phải đổi khẩu vị chứ!
- A… thì ra anh dám…! Em méc chị thì anh sẽ tan xương!
- Mày ngon thì méc đi! Chính chị mày đổi khẩu vị đó.
Trời ơi, chuyện giường chiếu vợ chồng mà anh khoe khoang thế này thì… chiều nay biết tay ta nhé người ơi!
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Mà ngẫm lại, mấy cặp vợ chồng ngoài bốn mươi như mình, nghĩa là gần hai mươi năm “ăn hoài một món” cũng ngán thiệt. Hồi đó còn e thẹn, còn ảnh hưởng suy nghĩ đàn bà mà chủ động thì “mất giá” hết. Hoặc chồng sẽ đánh giá là “già đời” nên có yêu thương ham muốn mà cứ chờ đợi… chờ đợi… ơn “mưa trời” để rồi có đủ vui hay không cũng không dám bày tỏ.
Rồi dù sau cũng có con cái rồi, lại “giữ kẽ” sợ con thấy nọ kia. Tiếp tục o ép cảm xúc đến khi con lớn cũng có nghĩa là mình bước vào tuổi “đã toan về già” thì coi như cũng… phí của trời luôn. Ấy là chưa kể nhiều cặp phải sống chung với cha mẹ, anh em. Nhà cửa hạn hẹp, không gian riêng không có, gánh nặng áo cơm trì níu kéo tuột yêu thương chìm xuống cuối ngày để “có cũng được không có cũng chả sao”. Miễn ngày có ba bữa ăn, việc làm ổn định, chồng không lăng nhăng, vợ không lười biếng, con khỏe mạnh lớn khôn là coi như viên mãn rồi.
Thế rồi khi con vào cấp ba, có nghĩa là chúng đã có thế giới riêng của chúng. Mình cũng tạo được nhà riêng, bây giờ không gian mênh mông chả sợ hạn hẹp chốn đông người, không lo mẹ già em dại dòm ngó nhưng sao bỗng dưng vợ chồng mỗi người một góc. Vợ ôm điện thoại cười rúc rích, chồng nằm với laptop hết xem bóng đá tới xem phim, đọc báo rồi cười hố hố một mình
“Gạ” chồng từ màu son. Ảnh minh họa
Hôn nhân không nhạt nhẽo cũng chả mặn nồng rồi tự hỏi rằng: hai mươi năm chồng vợ, con hai đứa lớn khôn, nhà cửa đã có đủ. Thế mình đã “lên đỉnh” lần nào chưa ta? Cảm giác đó có như sách báo nói? Là chồng đổ mồ hôi như tắm, vợ nghe luồng điện lạnh toát sống lưng rồi cả hai chìm vào thế giới không trọng lực?
Ờ… hình như chưa có. À mà chắc có, lần nọ lần kia có vồ vập hùng hục lao vào nhau mấy lần nhưng ở nhà bếp con mèo chạy rớt cái mâm, con chuột tha khúc xương vướng chân giường đánh “ầm” làm tan hết bao cảm xúc.
Vậy là mình phải cứu nguy chính mình thôi. Trước tiên là đăng ký lớp thể dục thẩm mỹ. Eo ơi… ngày đầu mặc cái áo thể thao, nhìn chiếc “nây” bụng lộ ba ngấn mà phát hoảng. Còn khuôn ngực thì dù áo có gọng nâng “hết nấc” nhưng sao cứ nhão nhoè ra vậy. À… hai đứa con, mỗi đứa bú hết 24 tháng mà “hàng họ” còn nguyên hình nguyên số sao được.
Tập xong khóa thẩm mỹ thì về quyết bỏ điện thoại qua một bên. Mạnh dạn nhé, đừng để thế giới ảo cướp hết giá trị thật của cuộc sống nữa. Sau giờ cơm tối, mọi liên lạc bên ngoài sẽ cắt hết, chỉ còn với gia đình. Rồi mạnh dạn nữa, sắm cho mình bộ nội y bạc triệu đi, chai nước hoa “nhỏ nhưng có võ” và xức ít xíu thôi, vào sau gáy ấy.
Và chiếc giường thơ mộng.
Rồi giả vờ cúp cầu dao diện và hốt hoảng la lên: “Chết! không chừng cháy cầu chì”. Hai con cũng “a” thật to từ trong phòng của chúng.
Ông chồng tất nhiên phải bỏ laptop mà đi về phía chiếc đèn sạc hay để trên tủ lạnh, vừa đi vừa nói “Hai đứa ngồi yên, ba đi đốt đèn đây”. Mình đứng ngay tủ lạnh chứ đâu, chụp tay chồng, cố gắng đứng sát vào anh để mùi dầu thơm và hơi da thịt mát lạnh chạm vào người anh ấy kèm lời thì thầm “Em tắt đèn đó”.
Chẳng có ông chồng nào… ngốc đến nỗi mà không hiểu chuyện. Và rồi ông cũng bật đèn sạc lên và sau đó thì… đi đến cầu dao điện, kéo lên cho sáng nhà sáng cửa nhưng ông thì… biến mất trong vòng tay con “hồ ly” rồi.
Chẳng biết nhờ khóa thể dục thẩm mỹ hay vì đã bớt những lo âu của cơm áo gạo tiền cuộc sống mà chồng tôi cũng bắt đầu bắt chước tắt nguồn điện thoại, máy tính mỗi sau giờ cơm tối. Có thể nắm tay nhau đi dạo mát, có thể nằm bên nhau khơi gợi những yêu thương, có thể cùng các con bàn về một đề tài nào đó hot nhất trong cuộc sống.
Khi người ấy chịu cách “đổi khẩu vị” của mình thì tôi bảo rằng: “Mai mốt dành dụm tí tiền em sẽ đi phẫu thuật ngực cho nó đẹp như gái mười tám”. Chồng quát lên “Rồi sau đó là cấm sờ vào hiện vật phải không? Thôi nhé, có sao để vậy cho tui, chứ bà mẹ hai con, bốn mươi tuổi mà ngực như mười tám thì dị hợm lắm à”.
Hai vợ chồng lại lăn vào cuộc “gạ” nhau dù “bên này” vòng một có xấu xí chút, “bên kia” bụng “sáu múi gom thành một” và tóc của cả hai cũng bắt đầu óng ánh vài sắc trắng.
Theo Báo Phụ Nữ
Vì sao ngày nay có quá nhiều đôi trung niên hoặc trẻ nữa bỏ nhau?
Lá thư này vì vậy không xin cô bất cứ chuyện gì từ gia đình nhỏ của cháu mà chỉ muốn nghe cô, vì sao các đôi vợ chồng lứa của chúng cháu sẵn sàng ly dị để rồi, cũng quay về công thức cũ là chồng vợ phải bao dung...
ảnh minh họa
Cháu là người sống theo mô hình chồng đi làm vợ ở nhà nội tướng. Muốn nuôi dạy được con thời nay, nội tướng cũng phải có trình độ, hiểu biết, cập nhật. Hồi đại học cháu cũng đâu có nghĩ mình sẽ ngồi nhà ôm con. Số phận đưa đẩy, chồng cháu lập công ty, vợ chồng cùng làm, sau trụ sở công ty tách khỏi nhà cháu, cháu sinh con rồi ở nhà, cho đến hôm nay.
Chuyện vợ và chồng, thời buổi làm ăn nhá nhem trước kia và hiện nay cũng chưa được cải thiện nhiều, cháu biết những khoảng tự do mà vợ phải cho chồng để chồng xoay xở. Ví dụ như chuyện bao ăn bao chơi cho đối tác khi cần. Ví như chuyện dưới gầm bàn với ông nọ ông kia cho trót lọt. Ví như nhiều chuyện ví như khác mà ai cũng biết.
Hai vợ chồng hai đứa con, vợ chồng thời son trẻ cho đến trung niên, chúng cháu cũng qua bao nhiêu đoạn lên bổng xuống trầm. Nhưng sao nhiều người cũng như cháu mà không vượt qua được. Như chuyện các cô chân dài mồi chài, như chuyện nợ chéo nợ, người ta nợ mình khiến mình nợ người khác. Như chuyện nhà cửa xe cộ ăn học cho con...gì họ cũng mâu thuẫn nhau rồi ra tòa. Cháu có bốn đứa bạn thân thì ba đứa đã ly dị rồi.
Chồng cháu một lần khiến cho chúng cháu suýt phải bỏ nhau vì một cô chân dài bên đường. Phải lâu lắm cháu mới vượt qua chuyện đó dù cứ tặc lưỡi, gái cắt tóc gội đầu để bụng làm chi. Rồi anh ấy hai lần khiến tiền bạc về mo, công ty suýt phá sản. Đó là công thức, cháu nghiệm ra, công thức cho từng đôi trong cuộc sống hỗn tạp ngày nay, rằng là phải có biến cố nhưng cái cách ta sống sót và ngoi lên như thế nào.
Lá thư này vì vậy không xin cô bất cứ chuyện gì từ gia đình nhỏ của cháu mà chỉ muốn nghe cô, vì sao các đôi vợ chồng lứa của chúng cháu sẵn sàng ly dị để rồi, cũng quay về công thức cũ là chồng vợ phải bao dung, thấu hiểu để không bị chết chìm, phải keo sơn khi gian nan, phải, điều này mới quan trọng nhất nè cô, phải biết đủ để mà đủ, tham thì thâm, biết vậy nhưng sao ai cũng húc đầu vô để rồi tan cửa nát nhà, đổ vỡ hết cả.
Theo Nongnghiep
Mất ăn mất ngủ vì "tin nhắn lạ" trong điện thoại của chồng Vợ chồng tôi kết hôn đã hai năm rồi. Thời gian sống chung chưa dài nhưng trước đó đã yêu ba năm, đủ lâu để tin rằng mình hiểu hết đối phương từng ngõ ngách. Chồng tôi luôn tỏ ra ghét cay ghét đắng chuyện ngoại tình, đặc biệt cực kì mạnh mẽ trong việc phê phán đàn ông "chê cơm thèm phở"....