Bồn chồn đi tìm, chồng ngã quỵ thấy vợ ôm ấp… gái lạ đi vào khách sạn
Tùng quá bất ngờ khi nhìn thấy vợ đi vào khách sạn. Anh chẳng thể ngờ, tình nhân của vợ lại là một cô gái trẻ như vậy.
Đau đớn thấy vợ ôm gái lạ vào khách sạn.
Năm nay Tùng 35 tuổi, kết hôn được 3 năm nhưng cuộc sống vợ chồng anh chẳng hạnh phúc như cái vẻ bề ngoài vốn có. Vợ anh vẫn có trách nhiệm với gia đình chồng, vẫn sinh cho anh một thằng nhóc kháu khỉnh nhưng sau lần đó, cô ấy chưa bao giờ để Tùng động vào người dù họ nằm chung giường.
Vợ anh là một cô gái có nhan sắc, cá tính và khá mạnh mẽ. Ngay từ lần đầu gặp anh đã bị vợ lôi cuốn vì điều đó nhưng anh chẳng thể ngờ, nó lại là vỏ bọc che đi con người thật của vợ. Càng sống lâu cùng nhau anh càng cảm nhận thấy, cô ấy không có cảm xúc với chồng mà nói đúng ra là không có cảm xúc với đàn ông.
Video đang HOT
Anh phát hiện ra được điều này khi thấy vợ lén lút lên mạng ngắm ảnh gái xinh, phong cách ăn mặc cũng không được dịu dàng như những cô gáikhác. Sở thích cũng thế, có vợ mà anh cảm thấy như mình sống cùng đàn ông vậy.
Nhưng tất cả điều đó xóa tan khi vợ sinh cho anh một đứa con, thấy cách cô cưng nựng, chiều con anh nghĩ rằng có lẽ mình đã nhìn nhận sai về vợ vậy mà.
Hôm đó, vợ nói có việc ra ngoài và nhờ anh ở nhà giữ con giùm. Vì là cuối tuần nên anh chẳng thể từ chối. Vợ trang điểm khá xinh đẹp, điều mà trước đây cô ấy cực kỳ ít làm. Cô ấy xin đi đến trưa nhưng đến chiều tối vẫn chưa về. Tùng gọi điện thì thấy đã tắt máy. Ruột gan nóng như lửa đốt. Con trai anh thì đang khát sữa, vợ anh đã vắt sẵn ra bình nhưng nó nhất định không tu.
Bồn chồn, anh bế con lên taxi đi tìm vợ. Anh gọi điện cho vài người bạn của vợ đều không có thêm thông tin. Càng nóng ruột hơn, anh cố đến những nơi hai người trước kia hay đến, vẫn không có tin tức. Đến lúc Tùng gần như tuyệt vọng hoàn toàn thì anh thấy bóng dáng vợ trước cửa một khách sạn.
Cô ấy đang ôm ấp rất tình tứ với một người phụ nữ trẻ đi vào trong. Thậm chí họ còn hôn môi nhau ngay trước cửa khách sạn. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này. Vợ anh, người phụ nữ sinh cho anh đứa con lại đi yêu một phụ nữ khác.
Anh phải làm gì bây giờ, đứa con đỏ hỏn trên tay khóc đến khô cả họng mà không có sữa. Anh ôm con mà nước mắt cũng chảy lúc nào không hay. Cuộc hôn nhân của anh chẳng lẽ phải dừng lại, bế tắc quá… Nhưng anh không thể xa con mình, trời ơi anh đến phát điên mất thôi…
Theo Phunutoday
Tôi âm thầm một mình chịu đựng bệnh trầm cảm
Tôi luôn cảm thấy đau buốt đầu, học không vào, rất khó nhớ, như đang bay trên trời trong giờ học.
ảnh minh họa
Tôi viết ra những dòng này chỉ mong có một ai đó, dù không biết mặt có thể biết câu chuyện của tôi. Vì ngoài việc viết nó ra ở đây, tôi không biết có thể nói cho ai nữa về căn bệnh trầm cảm của mình. Tôi 20 tuổi, là người con trai nhưng lại chẳng thể biết mình có thể làm được gì nữa không. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở quê, bố mẹ tôi đã nhiều tuổi và rất hay cãi nhau vì bố nghiện rượu. Từ nhỏ, tôi đã là một thằng lỳ lợm và nhát gan, chẳng dám đi đâu một mình mà cả ngày chỉ bám lấy mẹ. 12 năm học của tôi dường như chẳng bao giờ chơi với bạn. Thực tình tôi cũng muốn có bạn nhưng cứ mỗi lần đứng giữa đám đông là lại run sợ và đờ đẫn ra, không suy nghĩ được điều gì. Bạn bè trong lớp cũng dần xa cách, bắt nạt, trọc ghẹo tôi. Tôi cũng cảm thấy mình khó gần lại hay tủi thân. Nhiều lần ở trường bị nói nặng, trêu ghẹo là tôi lại về nhà và tìm một chỗ dằn vặt mình, khóc. Bố mẹ cũng chẳng quan tâm nhiều và biết gì về nỗi lòng của tôi.
Càng buồn về điều đó, tôi lại càng dồn tâm trí cho việc học. Vốn chỉ với bộ óc bình thường nhưng nhờ sự chăm chỉ và động viên của thầy cô mà tôi đạt được 28 điểm thi đại học. Ở một vùng quê nghèo thì con nhà nông đạt được số điểm đó là một điều quá bất ngờ. Từ đó tôi được mọi người biết nhiều hơn. Nhiều người chúc mừng, động viên tôi cố gắng nhưng cũng có không ít người nhạo báng, bảo tôi đần đần như thế thì ra ngoài cũng bỏ học sớm. Những điều đó làm tôi rất buồn.
Vì gia đình nghèo nên tôi chọn thi vào trường an ninh. Vốn chẳng biết gì về máy tính nhưng tôi cũng đặt mục tiêu cho mình sẽ trở thành một chuyên gia an toàn thông tin thật giỏi và hòa đồng với mọi người để cố gắng. Tôi cố gắng học, nhưng sự chăm chỉ trước đây chẳng giúp ích gì nhiều. Tôi luôn cảm thấy đau buốt đầu, học không vào, rất khó nhớ, như đang bay trên trời trong giờ học. Khoảng thời gian đó kéo dài trên một năm, nó làm cho tôi rất đau đớn. Cuối cùng tôi tìm hiểu và đi khám bệnh thì được chẩn đoán bị trầm cảm. Tôi chẳng dám cho ai biết cả, vì nếu để cho người khác biết, tôi sợ sẽ không hay vì học trong trường an ninh. Còn về phía gia đình, tôi chẳng dám nói, sợ mẹ buồn. Bởi mẹ đã luôn chịu đau khổ với bố, lại luôn lo sợ tôi chẳng hòa đồng được, sợ nếu không may tôi bị trầm cảm sẽ phải bỏ học như một anh học Y gần nhà.
Tôi chịu đựng đau khổ một mình trong một môi trường khắc nghiệt. Tôi nhận ra việc uống thuốc thật chẳng dễ chút nào, đã bao lần tôi phải cắn răng nuốt nước mắt và muốn tự tử vì đau đớn, nhưng rồi nghĩ đến mẹ, nghĩ về những gì mình sẽ làm trong tương lai mà dừng lại. Giờ đây tôi đã khỏe hơn nhiều nhưng cảm thấy trở lại việc học thật khó. Tôi chỉ học một chút là đau đầu. Mỗi lần thấy bạn trong phòng cắm cúi học, hỏi bài nhau là tôi lại thấy day dứt, đau đớn, thấy mình thật chẳng làm được gì cả, mình sẽ chẳng thể làm được việc gì nữa. Đó mới chính là điều làm tôi đau đớn nhất. Tôi phải làm sao đây bởi nhìn những đứa bạn đầu vào còn thấp hơn mình mà giờ đây chúng đã rất giỏi, còn mình trong 2 năm đại học chẳng làm được cái gì.
Theo VNE
Qua khe cửa phòng chị gái, tôi chết lặng với cảnh tượng quá bất ngờ Tôi vội vàng về phòng mà tim đập chân run không tin nổi vào mắt mình. Cũng từ lúc đó, tôi không tài nào chợp mắt được cho đến sáng. ảnh minh họa Nhà tôi có ba chị em gái, chị cả đã lấy chồng và định cư nước ngoài. Bố mẹ tôi đều là công chức về hưu, nhà tuy không khá...