Bởi vì im lặng chúng ta đánh mất nhau mãi mãi
Im lặng không có nghĩa là hết yêu thương nhưng cứ như vậy chúng ta sẽ đánh mất nhau trong hàng ngàn hàng vạn câu hỏi tại sao…
Sự im lặng đã giết chết tình yêu của chúng ta. (Ảnh minh họa: Hoàng Xuân Hiếu)
Chúng tôi, mà đúng hơn là chỉ mình tôi vẫn luôn sống trong mối hoài nghi về lý do người ấy rời xa. Việc một người thân thuộc tự dưng biến mất khỏi cuộc đời ta, không một lời chia ly quả thực luôn là một dấu hỏi chấm với người ở lại.
Bởi vì im lặng nên người ta không hề biết tôi đã tổn thương như thế nào, đã khổ sở đếm từng ngày trôi qua trong nỗi nhớ cồn cào mà không thể gào thét. Hai chữ im lặng thực sự ám ảnh tôi đến tận bây giờ, khi mà mối quan hệ ấy đã tan vỡ từ rất lâu.
Tình yêu, suy cho cùng chỉ là thử thách của tuổi trẻ, điên cuồng kiếm tìm rồi nhẫn nại bên nhau đến cuối cùng lại chọn cách rời xa trong im lặng. Khi người ấy quay đi, tôi đã không níu tay, không một lời vặn hỏi nguyên căn, thế nên cuộc sống của tôi luôn chìm trong những hoài nghi. Là vì tôi không đủ dịu dàng và thông mình hay vì ngay từ ban đầu tôi chỉ là quân cờ trong trò chơi tình ái của người?
Dù trái tim rỉ máu, dù lòng bão tố nhưng tôi cũng không hề một lần gọi điện thoại cho người ta. Bởi đơn giản, im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương, tôi vẫn dõi theo người ấy. Hơn một lần trong ngày tôi vẫn lén lút vào trang cá nhân chỉ để xem người ta có ổn không, sống tốt không hay chỉ đơn giản là ngắm nhìn lại gương mặt hanh hao nỗi nhớ xen lẫn buồn đau ấy.
Chắc người chẳng biết đâu sự im lặng của người ngày đó đã giết chết trái tim đa sầu đa cảm nơi tôi. Tôi không còn một chút cảm xúc nào với thứ gọi là tình yêu, tôi chán ngán những lời tán tỉnh không đầu không cuối. Qủa thật không mấy dễ dàng chữa lành vết thương đã khắc cốt ghi tâm.
Video đang HOT
Tôi không cười và người cũng chẳng lụy, cứ thế chúng ta đánh mất nhau trong sự im lặng đầy nhẫn tâm. Chẳng biết bây giờ người có còn giữ thói quen cũ, tôi không ngốc nghếch dầm mưa chỉ để khóc cho thỏa nỗi đau người gây ra.
Con người, ai cũng có một thời yêu hết mình và đau hết mình khi tình yêu tan vỡ. Tôi không biết bằng cách nào mình có thể vượt qua quãng thời gian muộn phiền ấy, chỉ biết rằng mấy cuốn nhật ký đầy hình bóng người vẫn giữ khư khư trên giá sách.
Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu lý do tại sao người ấy cất bước rời xa. (Ảnh minh họa: Hoàng Xuân Hiếu)
Mỗi lần ai đó vô tình nhắc đến người, tôi vẫn thấy nhói đau nơi ngực trái, kí ức cũ kĩ nhưng dường như hoài nghi chưa giải đáp khiến tôi mãi mãi không thể quên. Khi đã trưởng thành hơn, tôi mới hiểu hóa ra tình yêu cần sẻ chia và thấu hiểu.
Một người mang trong mình những chất chứa suy tư còn một kẻ vô tâm, hờ hững thì có tình yêu nào mà không chết yểu? Rồi tôi cũng cảm thấy bản thân dư thừa với chính mối quan hệ mà mình gìn giữ, nâng niu bằng cả thanh xuân. Khi người ta im lặng quá nhiều, có lẽ họ đã mỏi mệt với đối phương, rời xa là một điều sớm muộn.
Nhưng tại sao không chọn cách chia xa trong rõ ràng, một lời cho nhau chẳng lẽ khó khăn đến vậy sao? Ngày đó tôi khóc rất nhiều, có thể khóc bất cứ nơi đâu khi lòng trống vắng, nhưng tôi thường lang thang phố cũ và khóc đến sưng mắt mới chịu về nhà.
Người ta thường nói, người giữ mãi sự hoài niệm về quá khứ đã qua thì sẽ chẳng bao giờ có thể tự chữa lành vết thương ấy. Đúng thế, niềm đau xưa cũ mãi mãi ở lại nơi đáy tim, chất chứa hàng ngàn giọt nước mắt tôi khắc vì người ấy.
Tôi thương người, thương đến đau lòng vẫn không thế nói cho rõ lòng mình. Bởi đơn giản, với người ta tôi đã là kẻ xa lạ, chỉ là một người dưng trong hơn 7 tỷ người trên thế giới này mà thôi. Chẳng gặp lại nữa, chẳng chuyện trò như ngày xưa, không lời hỏi thăm, tất cả những gì còn sót lại chỉ mình tôi cất giữ.
Hạnh phúc ngắn ngủi, đau thương dài rộng nên im lặng nghĩa là chúng ta sẽ đánh mất nhau mãi mãi. Một lần chia xa thì dù có gặp lại cũng là nụ cười đầy gượng gạo, dù lòng vẫn đầy tiếc nuối nhưng mọi thứ cũng đã quá muộn màng.
Bởi vì im lặng nên người không hề biết đầu dây bên kia tôi đang thương tổn đến nhường nào.
Bởi vì im lặng, nên tôi chẳng hiểu người buồn hay vui khi chọn cách buông bỏ những kỉ niệm đẹp vô ngần ấy.
Bởi vì im lặng nên chúng ta đã bỏ lỡ niềm chân thật cuối cùng và xa nhau mãi mãi…
Theo Dân Trí
Một tháng kể từ ngày im lặng, bạn trai đã chuẩn bị cưới vợ
Vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào, chỉ nhắn lại đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi.
Em và anh quen nhau được 6 năm, tình yêu chúng mình bắt đầu chính thức cách đây 6 tháng anh nhỉ. Anh là tình đầu của em, dạy cho em biết thế nào là yêu thương, nhớ nhung, đợi chờ, thế nhưng khi anh đi lại không dạy em cách để quên một người. Nhớ lắm những buổi cùng anh lang thang khắp các con đường, những buổi chiều tan làm anh đợi em ở cổng, nhưng buổi tối hẹn nhau đi chơi anh hỏi: "Nay đi đâu em nhỉ"? Em ngồi sau anh lại cười giòn tan và câu nói quen thuộc: "Đi đâu cũng được, mình lại đi lang thang đi". Trong suốt thời gian quen nhau, có lẽ anh mệt mỏi lắm vì phải quan tâm một người vô tâm anh nhỉ? Anh luôn quan tâm em từ những điều nhỏ nhất: "Hôm nay em đi làm mấy giờ", "Công việc của em như thế nào", "Mấy giờ em tan làm", "Nay anh đi làm sớm trời lạnh lắm, em đi làm nhớ mặc ấm nhé", "Nay trời mưa em đi làm cẩn thận, nhớ mặc áo mưa khéo bị ướt", "Nay anh về sớm mình hẹn hò nhé". Còn nhiều lắm những quan tâm mà khi viết ra dòng này em lại nhớ về anh, về những quan tâm ấy mà đau quá.
Ảnh minh họa
Em thật là đứa vô tâm và ngốc nghếch khi bên cạnh có một người tốt và quan tâm như vậy mà không biết trân trọng, được anh quan tâm nên em quên mất mình cũng phải quan tâm anh. Đúng như anh nói, nếu anh không gọi điện hay nhắn tin trước thì chắc chẳng bao giờ em là người chủ động trừ khi cần thiết. Em toàn là người quan tâm sau anh nhỉ? Chỉ khi được anh quan tâm rồi, em mới hỏi xem anh hôm nay như thế nào, một ngày của anh ra sao? Toàn là em kể anh nghe một ngày của em rồi mới đến lượt em là người lắng nghe. Nhiều lắm những kỷ niệm nhưng cứ kể thì bao giờ mới hết, anh còn lại trong em toàn những kỷ niệm đẹp.
Nhưng cũng trách anh lắm, đi mà không nói trước với em một lời nào. Anh có nhắc đến chuyện kết hôn của 2 đứa mình, nhưng tính em lại trẻ con, em bảo sợ lắm khi nghĩ đến cuộc sống hôn nhân. Em chưa chuẩn bị tinh thần, em nói anh đợi em năm sau nhé. Lần đầu anh đồng ý với em là mình không cưới ngay mà cuối năm cưới. Từ khi nhận được lời đề nghị về chung một nhà đó của anh, em đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý. Đến lần thứ 2 anh đề cập tới chuyện kết hôn là sau đó 2 tháng, anh nói chỉ có một tháng, nếu em không đồng ý lấy anh thì chúng ta dừng lại. Vẫn là câu trả lời cũ: "Em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân". Em hỏi anh trong một tháng nữa nếu không phải em chắc anh cũng có người định kết hôn rồi, anh nói không có ai cả, chỉ có mình em thôi. Anh bảo có chuyện khó nói nhưng chẳng chịu nói là chuyện gì. Anh nói cần thời gian 2 tuần suy nghĩ và đợi anh nhé, sau đó sẽ nói tất cả với em và quyền quyết định là ở em. Em đã tin anh, tin tuyệt đối vào những gì anh nói. Em cũng chuẩn bị sẵn sàng sau khi chuyện này qua thì sẽ đồng ý về chung nhà.
Đúng là trời chẳng bao giờ thuận theo ý người, em đâu biết đó cũng là ngày cuối cùng anh nói chuyện với em. Kể từ hôm đó anh bắt đầu im lặng, không nói với em câu nào nữa, mặc cho em hỏi bao nhiêu anh cũng không trả lời. Em lại nói với chính mình có chăng là anh suy nghĩ chuyện gì đó nên chưa muốn nói, hãy đợi qua thời gian 2 tuần. Em đã nhầm, vài tuần trôi qua, anh không nói câu nào với em, anh nhắn lại rằng đã phụ em rồi, em đi tìm hạnh phúc mới đi. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, em lại tiếp tục hỏi nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Đến khi em thật sự sợ mất anh, em nói anh ở lại đừng đi nữa và câu trả lời nhận được là anh quay lại với người yêu cũ. Đau, thật sự rất đau anh ạ. Rồi vô tình em lại biết được, sau một tháng kể từ ngày anh im lặng, anh sẽ cưới vợ. Anh đã thăm nhà người ta, thủ tục xong hết, chỉ đợi tới ngày tổ chức đám cưới nữa. Bầu trời như sập xuống, đôi chân em run không đứng vững nổi. Vậy mà em vẫn hy vọng cơ hội chúng ta có thể trở về với nhau, rằng mọi chuyện đang gây áp lực lên anh nên anh chỉ lấy lý do nói với em như vậy.
Dù sao mọi chuyện đã rồi, em muốn khác cũng đâu có được. Để nói được câu chúc phúc với anh bây giờ có lẽ quá khó, chắc em chưa làm được. Nhưng đến ngày vui của anh, chắc em sẽ có thể nói lời chúc mừng hạnh phúc. Chúc anh sống tốt với những gì đã lựa chọn. Em không hận anh, cũng không trách, chỉ tiếc cho đoạn đường chúng mình đi chung quá ngắn. Chào anh nhé, người từng là tất cả với em, người mà trong bức tranh tương lai em đang vẽ dở là người nắm tay em đi đến cuối đường.
Theo VNE
Buông bỏ hạnh phúc hiện tại để chạy theo nhân tình, người đàn ông phải hối hận... "Nếu cô ấy không xuất hiện, anh hứa với lòng sẽ yêu em, nhưng giờ thì anh không thể. Anh còn yêu cô ấy nhiều lắm", những lời nói của anh khiến Xuân đau đớn, nước mắt giàn giụa. Xuân đã khóc hết nước mắt. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng thì cô vẫn không có được trái tim của anh. Cô...