Bởi vì em có một mình!
Bởi vì em một mình cho nên em muốn ăn gì em ăn, em muốn làm gì em làm, chứ chẳng bao giờ phải chịu ca thán sao em thế này thế nọ, cho nên cho dù là việc đóng cái đinh nhỏ lên tường thì cũng chính tay em cầm búa, sửa cái vòi nước nó bị tràn cũng tự em mò lấy, thay cái bóng đèn ở tít trên cao kia cũng em đương đầu chứ ai…..Vì thế cho nên nhiều lúc em thấy mình thật vĩ đại. Em vĩ đại gấp mấy ngàn lần những người con gái kia, em còn khối cái hay ho hơn họ và những điều đó khiến em tự hào.
Có người từng hỏi em cái cảm giác một mình nó thế nào…ừ, chưa bao giờ em nói ra thành lời được cái cảm giác nó như thế nào hết, cho dù em với nó đồng hành từ lúc nào không hay, có những phút em bức bí bó hẹp muốn nổ tung với cái cảnh lủi thủi một mình, tự mình giải quyết tất cả, nhưng có những phút, em tự hào và hạnh phúc khi một mình em tự mình làm những gì em muốn, em có thể hoàn thành tốt mọi việc, và chẳng bao giờ em vướng phải những chuyện rắc rối hay khiến người khác buồn phiền hết…
Thế nhưng mà, chắc có lẽ vì một mình, nên chẳng bao giờ em tự làm mình nhỏ bé hay yếu đuối trước mặt ai đó hết, cũng chẳng cần phải mè nheo đủng đỉnh giận hờn ai đó, chưa bao giờ em thèm một cái nhìn thương cảm hay thương hại, với em, những thứ đó như một sự xúc phạm trong cái đơn côi mà em có…
Bởi vì em một mình nên em không cần phải một phút cầm điện thoại lên một lần, học hành hay làm gì đó để ngó nghiêng về cái màn hình đợi một tiếng reng của đèn báo tin nhắn, em nha nhẩn vò tai bứt tóc , làm những gì em muốn mà chẳng hề bị phân tâm, có lúc cái điện thoại nó nằm im thở đều hết pin mấy ngày mới được em mò lên từ một đống bùi nhùi lẫn lộn sách vở
Bởi vì em một mình nên sáng nào thức dậy em bên tai em cũng inh ỏi tiếng hú của còi cứu hỏa chuông báo thức, của tiếng reng reng đinh tai chuông đồng hồ, chứ chẳng có một tí mật ngọt nào ” Bé ơi! dậy đi ..” như bao cô gái khác, cho nên một mạch mò mẫm đi tìm cái bàn chải, chứ k phải mắt nhắm mắt mở lúi húi nhắn tin như bao người khác.Rồi mỗi đêm thay vì đợi 1 tin nhắn chúc ngủ ngon thì em sẽ bò lên cái giường êm ái, với tay ôm lấy em gối thân iu, đánh một giấc tới sáng mà chẳng bao giờ phải buôn hằng đêm vs ai đó để sáng mai dậy ngáp ngắn ngáp dài..Hí hí..Và đừng vội nói em thế này thế nọ, chẳng qua em thấy ít ra mình cũng hạnh phúc chán…vì em được là em
Bởi vì em một mình cho nên em muốn ăn gì em ăn, em muốn làm gì em làm, chứ chẳng bao giờ phải chịu ca thán sao em thế này thế nọ, cho nên cho dù là việc đóng cái đinh nhỏ lên tường thì cũng chính tay em cầm búa, sửa cái vòi nước nó bị tràn cũng tự em mò lấy, thay cái bóng đèn ở tít trên cao kia cũng em đương đầu chứ ai…..Vì thế cho nên nhiều lúc em thấy mình thật vĩ đại. Em vĩ đại gấp mấy ngàn lần những người con gái kia, em còn khối cái hay ho hơn họ và những điều đó khiến em tự hào.
Bởi vì em một mình cho nên chẳng bao giờ em phải ngắm đi ngắm lại trước gương thế này hay thế kia, bộ này hay bộ kia, đổi lại em phối đồ theo tâm trạng của em, ai ưng nói sao em chẳng quan tâm, lúc em cho phép mình bụi một tí, lúc sẽ cho lũ bạn té ngửa vì theo phong cách dễ thương, thế đó, và em thấy vui vì điều đó…
Bởi vì em một mình cho nên em chẳng bao giờ nghe những bản nhạc lâm li bi đát, chẳng bao giờ mất thời gian gấp gấp, dán dán mấy cái vớ vẩn, và cũng chẳng mất thời gian để gói quà này quà nọ, đổi lại em nha nhẩn hết nhà sách này tới nhà sách khác, em lang thang trên mọi nẻo đường và mìm cười nhìn những đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau, tự hào vì ta đây vẫn thích một mình, vu vơ hát mà chẳng hề nặng lòng với mọi vật xung quanh, bởi em vui vì hạnh phúc của họ, và thích thú với niềm vui của em
Video đang HOT
Bởi vì em một mình cho nên em tự do, em không bị gò bó với khuôn thước này, tiêu chuẩn nọ, những gì thuộc về sở thích em sẽ luôn theo đuổi mà không thay đổi vì một ai, em vẫn có thể hồn nhiên chơi những trò con nít, vui vẻ khi bị gọi là “ế”, Ừ em thế đó, em thích cái cảm giác một mình, vì chẳng một ai biết được điểm yếu của em hết, trong mắt mọi người em luôn là đứa vui vẻ, còn nữa, khối đứa con gái muốn được như em mà không được đó!! hí hí. em tự tin vì em luôn sống thật với con người mình! Và em thấy hạnh phúc khi không giam những sở thích của mình lại mà cho nó tự do tung hoành bởi con người em….
Nhưng mà, cũng bởi vì em một mình, cho nên những giọt nước mắt của em luôn giấu vào trong, để rồi những đêm lạnh tự em ôm lấy mình mặc cho nước mắt rơi dài trên má, những lúc đó em ước mình có một bờ vai, ôm em vào lòng cho em thổn thức, những lúc đó là những lúc cái tủi thân nó dâng tràn lòng em
Cũng bởi em một mình cho nên những lúc em đau em ốm, em giấu và chịu riêng, chẳng phải em cam chịu, cũng chẳng phải em muốn làm siêu nhân, chẳng qua những lúc như thế với đứa con gái một mình như em thì được coi là tự kỉ, tự uống thuốc, tự đắp chăn, chịu không nổi thì tự đi khám, ừ thế đó, có khóc em cũng chẳng để ai nhìn thấy đâu, vì em mạnh mẽ mà…
Cũng bởi em một mình, nên những dịp lễ em không bị những lời mè nheo của bọn bạn kêu mua quà này quà nọ, mua này sắm nọ, đổi lại em sẽ lang thang một mình em, tự thưởng cho mình một ly cafe sữa Sài Gòn lẳng lặng ngắm cái ồn ào xung quanh, tay khuấy ly cafe và tưởng tượng 1 ngày cùng ai bước vào quán, đổi lại ly cafe là một ly cam vắt!!Những lúc như thế em sẽ bật cười bởi sự mơ mộng của mình, và sau những giây phút như thế em lại có một khoảng lặng…khó nói..
Cũng tại em chọn cái một mình cho nên nhiều lúc lạc quan lắm thì vẫn không giấu nổi ánh mắt ghen tị khi nhìn những cô gái có người đón về lúc khuya, trái với họ em sẽ tự thưởng cho mình một tô hủ tiếu thật to, và cái buồn của em sẽ nhanh chóng tan biến!
Là do em một mình cho nên những khó khăn em gặp phải, những chuyện vượt ngoài tầm của em, thì chẳng một ai giúp em hết, cái bản lĩnh của em bắt mình phải tự mày mò, và chẳng hé cho một ai biết, đau em tự vực em dậy, ngã em tự đứng lên, em tin một ngày cầu vồng sẽ ở bên em!
Tại em một mình, cho nên không quen với sự quan tâm của mọi người giành cho, với em cái đó quá xa xỉ,tự mỉm cười những lúc rung động với một hình ảnh nào đó! Em là thế đó! tại em yêu cái đơn côi của cuộc sống giành cho em
Nhưng mà, là con gái ai chẳng có những lúc yếu đuối, em cũng mong có một bờ vai đủ chắc cho em dựa vào những lúc em yếu lòng, em thèm một cái cốc nhẹ vào đầu khi em làm gì sai, em cũng muốn thử một lần tỉ mẩn làm quà cho ai đó xem cảm giác thế nào, em muốn một ánh mắt quan tâm dành cho em mỗi ngày…
Và thực ra thì, do cái cô đơn và cái vỏ bọc vui vẻ em tạo ra nên chắc ai cũng nghĩ em hạnh phúc, nhưng mà em không khác gì con nhím xù lông, tự bảo vệ mình, sợ bị tổn thương, giấu hết nỗi niềm, giấu cả sự nhớ thương mòn mỏi vào ánh mắt nhạt nhòa trong đêm, thu mình lại sống đơn độc, mệt mỏi chán chường, nhiều lúc thấy thời gian trôi qua vô vị quá! Tự kiếm lấy việc làm để khỏi ngồi một đống suy nghĩ lung tung tự kỉ. Cố gắng ném hết tâm sự vào nhật ký, bò lên giường trong trạng thái hai mắt đã dính vào nhau. Em sợ đêm, lại là lúc em yếu đuối nhất, em sợ tiếng khóc bật ra trong khi mắt đã nhòe nước!!!
Cũng không phải em tự giam mình trong cái cô đơn đâu, em cũng muốn sẻ chia 24h hằng ngày với tất cả những ai em yêu thương, cũng muốn được chở che, nhưng những gì em nhận được và vấp phải có lẽ đã quá nhiều gai để em tự khép mình lại, dù cho đôi lúc khao khát lắm, nhưng thật ra có lẽ cái một mình tốt cho em hơn, để tránh cho em khỏi gây buồn phiền cho những người em yêu thương, và ban phát cho em những nỗi niềm tự riêng mình ngẫm và hiểu!!
Theo VNE
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục...
Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò... Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm.
Trước đây, cứ mỗi lần vợ chồng có chuyện giận hờn, Thảo Ly lại quát: "Anh cút đi, đừng có lại gần tôi". Sau câu nói ấy là "cấm vận" kéo dài, ít thì một tuần, nhiều thì nửa tháng.
Tôi, một thằng đàn ông 31 tuổi biết làm gì trong 2 tuần lễ bị cấm vận đó? Tất nhiên là tôi cũng phải tìm cách tự giải quyết. Ban đầu thì tôi thực hành phương pháp cổ điển nhưng về sau, mấy anh bạn khích tướng, tôi quyết định ra ngoài, ăn bánh trả tiền.
Vợ tôi phát hiện. Cô ấy tru tréo: "Anh là đồ khốn nạn mà. Con người chớ đâu phải con thú mà sống theo bản năng như vậy?". Tôi làm thinh. Thảo Ly tức tối xoắn lấy tóc tôi: "Anh phải nói gì đi chớ? Anh phải xin lỗi, phải tự hứa sẽ sửa đổi đi chớ?". Tôi bực mình gạt tay vợ ra: "Anh 31 tuổi rồi chớ không phải con nít mẫu giáo mà phải xin lỗi, kiểm điểm. Dẹp đi".
Sau lần đó, Thảo Ly lại càng "tăng cường cấm vận" vì sợ tôi lây bệnh cho cô ấy. Sống với nhau mới 3 năm mà số lần cấm vận của vợ tôi lên tới con số hàng trăm. Thật sự tôi không hiểu vợ tôi nghĩ gì khi làm như vậy. Tôi không phải là kẻ đam mê nhục dục nhưng bị bỏ đói thì đầu gối phải bò...
Tôi như ngày hôm nay là do vợ tôi xô đẩy chứ đâu phải tôi muốn như vậy? Có trách là trách vợ tôi đã không làm tròn bổn phận, lại lấy chuyện gần gũi vợ chồng để tạo áp lực, bắt tôi làm con tin cho những cơn mưa nắng thất thường của mình.
Rồi chuyện gì phải đến đã đến. Tôi không ăn bánh trả tiền nữa mà neo đậu lại một bến bờ khác. Tôi ngoại tình. Người phụ nữ tôi yêu sẵn sàng cho tôi tất cả mà không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Cô ấy không thiếu tiền bạc, lại có địa vị xã hội.
Tôi muốn ly hôn để đến với nàng nhưng Thảo Ly vừa nghe đến từ "ly hôn" đã nhảy dựng lên: "Anh dám? Tôi sẽ rạch nát mặt con nào dám giựt chồng tôi". Vừa nói, vợ tôi vừa xông vô bếp xách con dao chặt thịt sáng loáng vung lên.
Tôi chưa kể, ngoài chuyện "cấm vận", Thảo Ly còn có con dao chặt thịt để hộ thân. Đây là con dao mà cha vợ tôi đã rèn cho con gái từ nhíp xe hơi trước khi lấy chồng với mong muốn vợ tôi sẽ thuận tiện hơn trong việc bếp núc. Thế mà Thảo Ly đã sử dụng nó như một thứ vũ khí. Những lần trước tôi không sợ bởi tôi nghĩ vợ tôi không có gan làm hại chồng; nhưng lần này tôi thật sự thấy kinh hãi vì đây là cơn giận không bình thường mà nó còn kèm theo cả cơn ghen!
Tôi bỏ nhà đi bụi từ hôm đó tới nay, tính ra đã 2 tuần. Vợ tôi nhắn tin hết năn nỉ lại chửi bới. Tôi không trả lời. Tôi biết sớm muộn gì vợ tôi cũng tìm đến công ty. Cứ hình dung cảnh vợ tôi xuất hiện với con dao sáng loáng trên tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí là tôi thấy bủn rủn chân tay.
Tôi nói với sếp: "Anh cho em chuyển công tác ra chi nhánh miền Trung đi, ở đây có ngày em mất mạng". Sếp động viên tôi ráng giải quyết mọi việc trong hòa khí, nếu cần anh em trong công ty sẽ hỗ trợ.
Thế nhưng tôi vẫn nơm nớp lo sợ. Hôm qua tôi ráng dằn lòng, nhắn cho vợ thật nhẹ nhàng: "Anh thấy chúng mình không hợp nhau, thôi thì chia tay để mỗi người còn định liệu tương lai của mình". Vợ tôi không nhắn nhe gì lại. Điều đó bây giờ lại càng khiến tôi sợ hãi hơn là tiếng chửi bới, đe dọa của nàng.
Giờ đây, tôi đang nguyền rủa cái ngày tôi gặp Thảo Ly. Tôi đã bị sắc đẹp của nàng đánh gục. Tôi đâu biết ẩn sau vẻ đẹp ấy là một người phụ nữ hung hăng, dữ tợn, quái đản. Tôi đâu biết có ngày tôi bị dồn vào tình cảnh thê thảm như thế này, tiến không được mà lùi cũng không xong...
Theo VNE
Làm gì khi em gái thổ lộ là les Em gái tôi 14 tuổi, gần đây nó thừa nhận là les. Nó nói thích con gái, muốn làm quen với các bạn gái, muốn làm con trai nhưng vẫn giữ cơ thể nữ. Trước đây tôi thấy nó có chút nữ tính, bây giờ nhìn nó ăn mặc đi đứng như một thằng con trai. Tôi khuyên nó không nên suy nghĩ...