Bóc mẽ chị em sau kết hôn: Chăm chăm chiều chuộng nhà chồng, ‘bóc lột’ nhà đẻ
Cô gái trẻ Hàn Băng Vũ đã nói lên tiếng lòng của biết bao chị em phụ nữ sau khi kết hôn đã bị kết tội: chỉ chăm chăm chiều chuộng nhà chồng mà “bóc lột” triệt để nhà đẻ.
Con dâu thường tìm mọi cách để chiều chuộng bố mẹ chồng. (ảnh minh họa)
“Con gái là con người ta” – câu nói từng khiến biết bao chị em thổn thức trong thời khắc từ biệt gia đình để về nhà chồng hay khi biết rằng mình sắp có thêm một nàng công chúa. Quả thực, trong tiềm thức của nhiều người Việt, phụ nữ thường nhận về nhiều thiệt thòi so với nam giới bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ: dù có sinh cả chục cô con gái vẫn chẳng bằng một anh con trai, chung quy cũng bởi “nuôi con gái đến khi trưởng thành, đến khi dựng vợ gả chồng thì cũng chỉ chăm chăm lo lắng cho nhà chồng mà thôi”.
Đặt mình trong vị trí của một phụ nữ, cô gái trẻ Hàn Băng Vũ đã thẳng thắn nói lên những sự thật tưởng chừng như phũ phàng về sự phân biệt đối xử giữa nhà chồng và nhà đẻ nhưng lại khiến cô gái nào cũng ngậm ngùi khi nghĩ tới gia đình – chốn bình yên mình luôn nghĩ tới đầu tiên mỗi khi cảm thấy mệt mỏi trong cuộc sống.
Đó có thể là cách “lấy lòng” đầy vụng về của những nàng dâu mong nhận lại được sự quý mến của bố mẹ chồng, là sự bao dung vô bờ của những người mẹ mỗi lần thấp thoáng thấy bóng cô con gái rượu về nhà “trấn lột” từng chục bát, cái chậu… mà không một lời kêu ca. Nhưng trên tất cả, bài viết còn thay lời cảm ơn chân thành nhất xuất phát tự đáy lòng của những cô gái tới đấng sinh thành – người luôn dành cho mình một tình yêu không cần điều kiện.
Nguyên văn bài viết bóc mẽ các chị em sau kết hôn: Chăm chăm chiều chuộng nhà chồng, “bóc lột” triệt để nhà đẻ:
Cha mẹ đẻ thường coi dâu, rể như khách nhưng con đẻ của mình thì phải “roi vọt”, chê trách, nắn chỉnh đủ đường.
Cũng như vậy, con dâu thường tìm mọi cách để chiều chuộng bố mẹ chồng, còn con đẻ thì hở ra là tìm cách “bóc lột”, lợi dụng bố mẹ. Mấy cô đi lấy chồng rồi mà về nhà mẹ đẻ, mang về ít, khuân đi thì nhiều…
Con gái đi làm dâu, vừa được ba ngày, luống cuống chạy thẳng vào nhà mẹ đẻ, xô đổ cả phên cửa gài hờ chống nắng, cuống cuồng nói:
Video đang HOT
- Mẹ cho con xin cái chậu với chục bát.
Mẹ đang nằm thiêm thiếp ngủ trưa, bật dậy ngơ ngác, chưa kịp hỏi gì đã thấy tiếng lạch cạch ở chạn bát trong bếp rồi tiếng dép đi ra ngoài sân vội vã. Mẹ gọi với ra hỏi, con gái đáp lời:
- Con rửa bát ngoài sông, trượt tay rơi vỡ cả chậu bát. Con sợ mẹ chồng chửi.
- Ờ. Thế lấy cái chậu nào thì lấy.
Lúc mẹ ra, không thấy con gái đâu, cái chậu to đẹp nhất cũng biến mất. Bữa tối, cơm soạn ra thiếu bát ăn. Hôm sau, mẹ phải gửi người mua giúp chục bát mới. Đấy không phải lần duy nhất con gái về nhà mẹ mang đồ đi. Khi thì cắt cỏ đánh mất liềm, chạy về nhà mẹ lấy liềm của mẹ. Khi thì cắt buồng chuối sắp chín, mớ rau non mơn mởn.
Ngày con gái lấy chồng, ai cũng chúc mừng: Có phúc con lấy chồng gần/Có bát rau cần, nó cũng bưng cho. Thế mà con gái mẹ lấy chồng gần, chưa bưng được về cho mẹ cái gì, chỉ thấy bưng của nhà đi. Ngày giỗ chạp, nhà có cỗ, con gái chẳng đỡ đần mẹ được gì, chỉ chạy về khi cỗ bày ra xong xuôi, ăn xong gói ghém phần rồi tất bật chạy về, chẳng ở lại rửa bát hay dọn dẹp cho mẹ. “Con còn bận việc nhà con”. Nghe mà chua xót.
Mấy chục năm sau, giờ con gái cũng gả con gái đi lấy chồng. Con gái trở thành “nhà ngoại” mới thấm thía hiểu mẹ. Con gái dứt ruột đẻ ra, vừa thương vừa xót, nói nặng một câu cũng không nỡ, miếng ngon nào cũng để phần cho, mặc quần áo cũ để nhường con may áo đẹp, cho con học hành đến nơi đến chốn, học xong đã cuốn gói theo chồng, chưa kịp báo hiếu cho mẹ ngày nào.
Để dành món ngon cho con, gọi năm lần bảy lượt con gái mới về vì “con bận việc nhà con”. Đến lúc về, có khi chỉ tạt qua nhà, “vơ vét” được gì thì mang đi.
Con gái ở nhà với mẹ, ngày chủ nhật, mẹ cố đi nhẹ, nói khẽ, kéo rèm cửa để cho con ngủ thêm một chút. Ở với mẹ chồng, dù những ngày phải đi làm cũng phải lục đục dậy sớm nấu nướng dọn dẹp, mua đồ ăn sáng cho cả nhà rồi mới đi làm.
Ở nhà với mẹ đẻ, suốt ngày bị mẹ chê vụng thối vụng nát, nhưng sau lưng thì lại thanh minh, nói nó chỉ mải học, không biết làm gì. Ở với mẹ chồng, không bao giờ thấy mẹ chồng chê trước mặt, nhưng cả xóm biết con gái của mẹ vừa vụng vừa lười.
Ngày con gái có bầu, mẹ mừng mừng tủi tủi, vội vã đi mua đồ bổ cho con gái ăn, căn dặn đủ điều rồi lại ôn lại chuyện chửa đẻ ngày xưa như vừa mới hôm qua. Lúc nghe tin con sắp trở dạ, mẹ cuống cuồng chân nọ xọ dép kia, chạy đến bệnh viện chăm con. Cả đêm, mẹ bế cháu bước đi khẽ khàng, đung đưa, dỗ dành à ơi cho con gái ngủ. Hễ con gái có đòi tự bế, mẹ lại gạt đi, bắt con nghỉ ngơi.
Mẹ chồng lên thăm cháu một lúc rồi về, chỉ có mẹ ở lại tất bật với bỉm, sữa, tã rồi xoa lưng, xoa ngực cho con dịu cơn đau nhức sữa. Đêm khuya hay gần sáng, chỉ cần cháu ọ ẹ, mẹ lại bật ngay dậy ôm lấy cháu, bắt con ngủ tiếp cho đỡ mệt. Ra viện, mẹ lại cố chịu bất đồng và bất tiện đến nhà chồng con để giúp chăm con thêm mấy ngày để con bớt vất vả. Ra cữ, con mang cháu về với mẹ để mẹ chăm.
Mẹ làm tất cả mọi việc, không cho con đụng tay vào việc gì, bảo con chỉ cần chăm con là đủ. Nhưng lúc không làm gì, mẹ cũng giành cháu để bế ẵm, rửa ráy cho con đỡ mệt. Đến miếng cơm mẹ ăn cũng vội vàng để bế cháu thay cho con ăn. Mẹ lúc nào cũng vì con vì cháu.
Hết tháng, con lại bế con “về nhà con”. Lần này, thương con thương cháu, mẹ còn bần thần hơn cả lúc tiễn con xuất giá. Con đi rồi, nước mắt mẹ lại chảy dài, đêm giật mình tưởng nghe tiếng khóc của cháu, ngày đi ra đi vào ngớ ngẩn buồn nhưng không làm gì được. Bởi vì con gái vốn dĩ là con người ta.
Theo Afamily
Chị em chúng tôi, đã và đang bắt đầu... sợ yêu!
Chúng tôi đang sống khoảng thời gian gọi là xinh tươi, đáng nhớ nhất của cuộc đời con gái, trẻ trung, mãnh liệt, đầy sức sống và tất nhiên chúng tôi cũng luôn mong muốn có một tình yêu nồng cháy...
ảnh minh họa
Thế nhưng, những chàng trai mà chúng tôi gặp phải, đã làm chúng tôi hơi hoang mang và không biết, có nên tiếp tục yêu đương hết mình thêm một lần nào nữa hay không? chúng tôi gặp những kẻ không ra gì, ngoài mặt chúng tôi nói cười, nhưng thật ra đầu óc rất trống rỗng, những ngày vô vị trôi qua nối tiếp, chúng tôi ôm những quá khứ tốt đẹp để bật cười, rồi rơi nước mắt khi nhớ ra anh ấy đã rời xa ta, có khi ta giận dữ vì những điều anh ấy đã gây ra, đôi khi ta quằn quại trong đau đớn vì nhớ tới người ấy, có lúc ta bất cần, ta buông xuôi, ta chìu hư bản thân chỉ để quên được anh ấy trong phút chốc....
Cấp ba là khoảng thời gian để các cô cậu học trò dành cho nhau những tình yêu vụng trộm, những lá thư tình trẻ con, những mơ ước lớn lao sau này sẽ cùng nhau học Đại học, cùng nhau lớn lên, nhưng đó cũng chỉ là tình yêu trẻ con, đánh dấu những tâm tư tình cảm bộc phát khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Lên đại học, chúng tôi thoải mái hơn, cảm thấy mình đã lớn, chúng tôi yêu những anh chàng cùng lớp, cùng tuổi, " yêu hết mình" là tình yêu chị em chúng tôi trao cho họ, chúng tôi không muốn sau này mình phải hối hận vì suy nghĩ mình đã thật lòng yêu người đó hay chưa, chúng tôi cố gắng dành trọn tấm chân tình để hy vọng có được một cái kết tốt đẹp, chúng tôi vẫn thường đùa với nhau " yêu mà không cưới yêu làm gì cho phí thời gian", đã xác định yêu thì những triết lí chung thủy, tin tưởng luôn gắn liền với nhau, chúng tôi cố gắng như vậy, chỉ với một ước mơ nhỏ nhoi có được một tình yêu gọi là " chân chính" nhất.
Gặp người tốt thì ta cảm ơn trời vì đã không phụ lòng ta, còn nếu gặp người ngược lại thì chúng tôi thật sự cảm thấy... mất phương hướng. Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra, hàng nghìn câu hỏi tại sao, tại sao ta yêu thương thật lòng trong khi người khác lại lấy tình cảm của mình ra đùa giỡn, lại phụ bạc đến thế. Thậm chí họ công khai bên cạnh người con gái khác, rồi nhắn tin vỏn vẹn cho mình " Anh không xứng đáng với em, hãy tìm người khác đi" hoặc là " Chúng mình không có hợp nhau,..." Chúng tôi rơi nước mắt vì họ, họ đâu có thấu, chúng tôi hy sinh tình cảm của mình chỉ để nhận một chút tình cảm đáp lại, như vậy cũng đủ làm chúng tôi vui suốt cả ngày, chúng tôi tin tưởng vô người mình yêu, trong khi anh ấy lại hạnh phúc với người con gái khác, trường hợp đau thương nhất, họ còn có thể " bỏ của chạy lấy người" khi đã làm những chuyện để lại hậu quả khó giải quyết.
Thật ra một phần cũng do chúng tôi hơi mù quáng, hơi tin tưởng, hơi bi lụy vào tình yêu, chúng tôi coi nó là tất cả, lấy nó làm động lực để học tập, để sống vui vẻ, con gái có người mạng mẽ, có người yếu đuối, nhưng thử hỏi trong chuyện tình cảm, ai dễ mềm lòng hơn ai, chúng tôi cố tỏ ra mạnh mẽ để che lấp đi một tâm hồn đang vỡ vụn từng mảnh, có khi chúng tôi dùng những lời lẽ cay độc để làm liều thuốc giảm đau cho những vết thương lòng. Chúng tôi gặp chàng sở khanh, anh ta bỏ chúng tôi lại tìm về nơi khác vui vẻ, thú vị hơn, thử hỏi khi yêu làm sao ta có thể thấy người đó tốt hay xấu, có đang lừa dối mình hay không, dù cho sáng suốt đến cách mấy, nhưng khi đã yêu, chỉ cần vài lời mật ngọt thôi, ta đã tin họ xái cổ, ta bỏ mặc lời khuyên ngăn từ những người xung quanh với lời tuyên ngôn " Em vẫn tin anh, vẫn yêu anh, chỉ vậy thôi là đủ!..."
Như vậy đấy, chúng tôi gặp những kẻ không ra gì, ngoài mặt chúng tôi nói cười, nhưng thật ra đầu óc rất trống rỗng, những ngày vô vị trôi qua nối tiếp, chúng tôi ôm những quá khứ tốt đẹp để bật cười, rồi rơi nước mắt khi nhớ ra anh ấy đã rời xa ta, có khi ta giận dữ vì những điều anh ấy đã gây ra, đôi khi ta quằn quại trong đau đớn vì nhớ tới người ấy, có lúc ta bất cần, ta buông xuôi, ta chìu hư bản thân chỉ để quên được anh ấy trong phút chốc....
Khi tỉnh dậy, biết mọi thứ chỉ còn là quá khứ, biết tất cả chỉ là hoài niệm, thế nhưng, một khi đã yêu chân thành đến vậy, nói chúng ta hãy quên đi mà hãy sống tốt lên, hãy tìm người khác tốt hơn.... Liệu có thể hay không, trong khi ta vẫn đang nghi ngờ về cuộc sống này. Con người sống với nhau bằng tình cảm, lừa dối nhau là điều không thể chấp nhận, một bên chân thành, họ đáp trả ta bằng sự lừa dối, ta vẫn có thể tiếp tục khao khát được một tình yêu đích thực hay sao. Chúng tôi bắt đầu sợ, sợ mình lại gặp người không tốt một lần nữa, sợ bản thân lại ê chề một lần nữa, sợ rằng mình lại dằn xé bản thân vì một người không ra gì thêm một lần nữa. Chúng tôi sợ đủ điều, chỉ biết tâm sự cùng nhau, trải qua những ngày tháng, tự chữa lành vết thương lòng cho nhau, tự san sẻ mọi thứ, niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống, và nghĩ về người con trai đã đi qua đời ta.
Nhưng tôi cũng đã gặp một chàng " soái ca" thật sự. Chú của tôi, không đẹp trai, và làm một nghề rất giản dị, bình thường đó là tài xế, khi tôi tình cờ nghe được một câu chú ấy nói với mẹ tôi thôi, tôi đã biết ít ra mình đã thấy người thật việc thật, cũng có những người đàn ông chân thành thật sự " Cuộc đời em sướng lắm, em được đi nhiều nơi, đến nhiều chỗ, nên em ráng mua được cái xe để đưa vợ con đi chơi cho thỏa, em muốn gia đình em cũng phải sướng như em" Vậy đấy, hằng ngày, những chuyến xe chở khách từ thành phố về nhà, nhân tiện chú đi lấy hàng về cho vợ, những món ngon ở Sài Gòn, tụi nhỏ đều được thưởng thức cả vì chú trước khi về luôn gọi điện hỏi han " Em có ăn gì không anh mua về cho, tụi nhỏ ăn gà rán không, em ăn chè thái không anh mua nha!" Thật sự, với một người đang mất lòng tin vào tình yêu như tôi, khi được chứng kiến những cảnh này, tôi lại khao khát mình có được tình yêu thêm một lần nữa nhưng lần này phải là trọn vẹn, tôi mong muốn có được một người đàn ông yêu thương, chăm sóc mình hết mực, như vậy là quá đủ rồi.
Cuộc sống có thể thử thách khi cho chúng tôi gặp những kẻ phụ bạc trước, thế nhưng rất khó để vượt qua vì mọi cảm xúc còn đang quá chênh vênh, chúng tôi đang sợ yêu, sợ nhiều thứ, sợ mình lại gặp chàng họ sở thêm một lần nữa, sợ mình lại yêu nhầm người thêm một lần nữa, và sợ lại phải loay hoay tìm lối thoát cho bản thân thêm một lần nữa.
Các chàng trai à, chúng tôi rất thật lòng, nên các anh có thể thật lòng đáp trả chúng tôi được không, tâm hồn chúng tôi đã nhiều vết xước, đã không còn mơ mộng như con gái tuổi mười tám đôi mươi, chúng tôi đã từng trải qua giây phút bị phản bội, chúng tôi đã có được cảm giác hy sinh tất cả để rồi mất tất cả, tình cảm người dành cho người khó nói lắm, không phải ai chúng tôi cũng có thể yêu, có thể tin, có thể trao, nên các anh, nếu không nhận thì hãy tôn trọng mà trả lại, còn nếu đã chấp nhận, thì hãy đối xử tốt với nó, đừng đùa giỡn tình cảm của nhau, đừng để chúng tôi lạc mất phương hướng thêm một lần nào nữa, bởi vì khi yêu, chúng tôi rất sâu đậm, sẽ trao tất cảm.
Theo Phununews
Chuyện chị em ngoại tình: Đàn ông 'lên án', đàn bà cảm thông Đàn ông ngoại tình thì luôn mong muốn mọi người thấu hiểu và chia sẻ, lại còn đổ lỗi cho người vợ.. Vậy đàn bà ngoại tình thì ra sao? Họ có cần được cảm thông và tha thứ như với đàn ông không? Hình minh họa Sau khi câu chuyện "Đàn bà ngoại tình: dù hối lỗi vẫn là thứ bỏ đi"...