Bố vừa mất có tới 2 thanh niên đến nhận cha, tôi sợ họ đòi chia tài sản thì á khẩu khi cả 2 đồng thanh “anh nuôi em”
Giữa đám tang đông đúc, hai người đó thẳng thừng tuyên bố họ là con riêng của bố tôi. Chính ông cũng không biết sự có mặt của hai đứa con này, họ là anh em song sinh, hơn tôi 1 tuổi.
Trước đây tôi từng là một cô gái hạnh phúc khi có bố mẹ nuôi chiều, hết mực động viên tôi trước mọi quyết định quan trọng. Bố mẹ chỉ có mình tôi nên họ thương tôi lắm, tôi cảm nhận được tình yêu của họ qua từng cử chỉ. Tôi vẫn nhớ ngày tôi đi lấy chồng mẹ khóc suốt, còn bố thì không dám tiễn tôi ra xe, ông trốn trong nhà mà khóc như một đứa trẻ.
Vậy mà sau 3 năm tôi kết hôn mọi thứ đã thay đổi, hạnh phúc gia đình ngày càng nhạt nhoà. Ba năm sau đó mẹ tôi bị bệnh mất. Tôi lấy chồng bận con cái cũng không có thời gian về thăm bố nhiều dù cách nhà có 10km. Mẹ đi, bố buồn lắm, người đàn ông vốn hay cười, khỏe mạnh giờ cứ yếu dần, trầm lặng theo thời gian. 5 năm sau bố cũng bỏ tôi mà đi.
Không còn ai ở bên, tôi như kẻ bị cướp mất tất cả. Đám tang bố một mình tôi lo, tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ. Giữa lúc tang gia bối rối thì bất ngờ xuất hiện người đàn ông lạ, tầm hơn hoặc trạc tuổi tôi. Họ đòi mặc áo tang, đứng chịu tang bố tôi với tư cách là con trai. Hoang mang khi tự nhiên có 2 người anh từ đâu tới, tôi như kẻ điên mà đuổi họ về, cho rằng họ nói vớ vẩn.
Giữa đám tang đông đúc, hai người đó thẳng thừng tuyên bố họ là con riêng của bố tôi. Chính ông cũng không biết sự có mặt của hai đứa con này, họ là anh em song sinh, hơn tôi 1 tuổi. Khi biết tin bố tôi mất, mẹ họ mới cho biết sự thật và tìm đến đây. Chưa bao giờ tôi nghĩ bố sẽ phản bội mẹ, có con riêng thế này. Làm sao tôi chấp nhận được sự thật này chứ, vả lại chắc gì họ đã là con của bố tôi.
Video đang HOT
Dường như đoán trước được sự nghi ngờ của tôi, hai người đàn ông đó xin lấy vài sợi tóc của bố đi xét nghiệm để chứng minh tất cả nhưng tôi không đồng ý. Tôi sợ sự thật, sợ họ là anh em cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi sợ họ âm mưu về đây chiếm tài sản của bố mẹ tôi, tôi phải giữ không thể để mất được.
Đuổi hai người đó và cho rằng họ chỉ ham ngôi nhà, mảnh đất này của bố mẹ tôi mà thôi. Vậy mà họ lại đồng thanh nói: “Anh nuôi em. Tụi anh có sự nghiệp hết rồi, tụi anh muốn bù đắp cho em thôi”. Họ kể rằng người đã có công ty riêng, người thì buôn bán nên mảnh đất của bố mẹ tôi chẳng là gì. Vì thương tôi, quý đứa em gái duy nhất nên họ muốn thay bố chăm sóc tôi.
Sau tang lễ bố, tôi có tìm hiểu thì họ giàu có thật, tài sản bố tôi để lại chẳng thấm để họ tranh giành với tôi làm gì. Hai người đó thực sự quan tâm tôi, nhưng tôi thì không muốn làm thân với họ vì tôi giận mẹ con họ là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình tôi. Tôi thương người mẹ quá cố của mình, bà đã phải sống trong sự phản bội suốt bao năm qua.
Họ xin tôi tha thứ cho bố mẹ họ, bỏ qua chuyện cũ để họ có hội chăm sóc, đỡ đần tôi nhưng tôi không thể. Làm sao tôi có thể coi họ là ruột thịt được, mẹ tôi còn sống chắc sẽ rất đau lòng vì chuyện này. Tôi nên làm gì đây, cố chấp tránh xa họ hay bỏ qua tất cả nhận tình yêu thương từ người anh trai khác mẹ?
(Xin giấu tên)
Òa khóc với câu nói của chồng khi biết tin tôi vô sinh
Tôi ôm lấy chồng mà khóc nấc lên. Sao cuộc đời cứ trêu ngươi chúng tôi mãi thế chứ?
Yêu nhau 8 năm chúng tôi mới đến được với nhau. Trước đây, bố mẹ chồng phản đối vì tôi có gia cảnh phức tạp, không xứng đáng với M, chồng tôi. Nhưng rồi trước tình yêu sâu đậm và lối sống lương thiện, hiểu chuyện của tôi (đây là bố mẹ chồng khen tôi), họ đã đồng ý. Sau đám cưới đơn giản, ấm cúng, vợ chồng tôi dùng hết tiền tiết kiệm, vay mượn thêm để mua căn nhà riêng. Dù ở riêng nhưng cuối tuần, chúng tôi đều về thăm bố mẹ chồng.
Sống hạnh phúc với nhau 4 năm qua mà tôi vẫn không có tin vui. Chồng tôi rất thích con nít và mong muốn có con. Mọi người đều khuyên chúng tôi đi khám nhưng tôi nghĩ con cái đến với mình là duyên phận và cũng không muốn tạo áp lực cho bản thân nên không đi. Cũng may chồng tôi rất thương và hiểu vợ nên chưa từng lấy chuyện chậm con để trách móc vợ.
Tuần trước, tôi lén lút chồng đi khám một mình. Kết quả khiến tôi đau đớn, sụp đổ. Tôi bị tắc cả hai bên vòi trứng nên không thể sinh con. Nói trắng ra, tôi bị vô sinh.
Thất thểu cầm giấy kết quả về nhà, tôi nằm gục trên giường, chẳng thiết tha làm gì cả. Đến chiều, chồng tôi đi làm về. Thấy tôi ở nhà, anh bất ngờ lắm. Anh hỏi han sao tôi lại ủ rũ, buồn bã thế?
Sự quan tâm, lo lắng của chồng càng khiến tôi cắn rứt lương tâm và đau khổ hơn. Tôi ôm chầm lấy anh, bật khóc nức nở. Khi bình tĩnh hơn, tôi nói chồng nghe chuyện mình bị vô sinh. Tôi cứ tưởng anh sẽ kinh ngạc, giận dữ lắm. Nào ngờ, anh bình tĩnh ôm lấy tôi rồi cười nhẹ nhàng: "Anh biết rồi. Anh từng đi khám rồi và kết quả bình thường. Nhưng anh không nói cho em biết vì sợ em buồn. Ngày mai anh sẽ đưa em đi khám chuyên khoa và tìm hướng điều trị nhé. Chắc chắn mình sẽ điều trị được thôi. Dù có thế nào thì anh cũng đồng hành cùng em mà".
Tôi òa khóc trước những lời dịu dàng của chồng. Anh càng ân cần, càng thương tôi thì tôi càng cắn rứt hơn. Tôi sẽ chữa trị, chắc chắn sẽ làm mọi cách để tìm con. Nhưng tôi chỉ sợ, nếu không thành công thì bản thân sẽ thất vọng, hụt hẫng. Khi đó, tôi có nên buông tay anh không?
(hoaiphong...@gmail.com)
Tôi ốm nặng hỏi vay tiền thì bố mẹ đẻ không quan tâm, mẹ chồng đưa ra quyết định táo bạo khiến tôi không ngờ tới Là con gái duy nhất trong nhà nhưng tôi không bao giờ được quan tâm chiều chuồng. Bố mẹ luôn bảo: "Con gái là con người ta". Tôi sinh ra trong gia đình có 3 anh em, trên tôi có hai anh trai nữa. Ngay từ nhỏ bố mẹ tôi đã có sự phân biệt đối xử rõ rệt. Là con gái duy...