Bố vợ xúc phạm khi tôi ở rể
Để thuận tiện cho việc đi lại, thêm nữa vợ cũng là con một trong gia đình, tôi chọn ở rể vì nhà vợ ở Sài Gòn.
Tôi là người tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và đi làm. Tôi biết vợ thời còn là sinh viên, sau này mới yêu đương và tiến tới hôn nhân. Nhà tôi không xa nhà vợ lắm, chỉ khoảng 30 phút chạy xe. Cha mẹ mất sớm, anh em có gia đình riêng, căn nhà bố mẹ để lại cho tôi hiu quạnh nhiều năm nên cũng muốn có cha mẹ với một gia đình để có bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Ngoài ra, tôi cũng muốn học hỏi thêm kinh nghiệm sống từ những người lớn tuổi.
Khi ở rể, tôi không nghĩ nhiều đến việc bị lép vế vì cho rằng đó là hủ tục. Tôi cố gắng, tình cảm và chứng tỏ bản lĩnh thì cha mẹ vợ và vợ sẽ tôn trọng thôi. Phải chăng tôi đã suy nghĩ quá đơn giản? Thời gian đầu đi làm, lương chỉ đủ sống, cộng với lương vợ (là nhân viên nhà nước), chúng tôi gửi mẹ vợ 5 triệu, rồi chia tiêu cá nhân, tháng dư lại chút.
Video đang HOT
Tôi không ăn chơi nhậu nhẹt, sau này lương tôi nhiều hơn thì ngoài 5 triệu gửi mẹ vợ, vợ tôi còn đóng tiền điện, mua nhu yếu phẩm trong nhà và một số thứ khác. Tôi cũng hay cằn nhằn việc sao không thấy dư vì trước đây cũng ổn, giờ nhiều hơn mà vẫn không dư khoản nào. Vợ tính lại thì thấy một tháng tiền chi tiêu trong nhà (chưa tính chi tiêu cá nhân của chúng tôi) đã hết khoản tiền tôi đưa. Từ đó tôi chẳng lăn tăn nữa, nghĩ vợ chi cho gia đình chứ không phải tiêu hoang phí hay ăn diện gì.
Tôi cố gắng làm việc, hết giờ làm về với vợ con, chẳng bao giờ la cà hàng quán cà phê hay nhậu nhẹt. Về nhà, mẹ vợ đã nấu cơm nước xong xuôi, tôi chỉ tắm rửa và trông con. Tôi cũng có kinh nghiệm chăm bé nên từ khi con mới lọt lòng, mọi việc tôi làm hết.
Cuộc sống tưởng vậy là ổn, vậy mà đời không như mơ. Bố vợ tôi là người cực kỳ sạch sẽ, tới mức cực đoan, nhìn đâu cũng thấy dơ và có thể lau nhà cả ngày. Tôi cũng biết ý, vợ nhắc nhở một số điều tôi cũng làm theo dù cảm thấy rất ngột ngạt và thừa thãi. Vậy mà điều đó cũng chẳng vừa lòng ông. Ông luôn kiếm chuyện la mắng tôi dù tôi chẳng biết gì cả. Tôi chọn cách bỏ qua để gia đình êm thấm. Vợ trấn an tôi rằng tính bố như thế rồi, đừng chấp làm gì. Tôi cũng hiểu, cố bỏ ngoài tai cho nhà cửa êm thấm. Bố vợ còn mang trong mình tư tưởng định kiến với người tỉnh lẻ và chắc thế mà ông khinh thường tôi.
Tôi đi làm, trong 2 năm lên chức quản lý của một công ty trong một tập đoàn lớn của Nhật. Ngoài thời gian đi làm, tôi dành hết cho gia đình, dẹp luôn cà phê cuối tuần hoặc tụ tập nhậu nhẹt bạn bè. Việc trong nhà tôi luôn xắn tay lên làm. Vậy mà ông vẫn khinh thường và luôn la mắng khi có dịp, hoặc không có dịp gì thì ông kiếm chuyện, còn nói mấy câu: “Mày lo được cái gì cho cái nhà này chưa”, “Mày có nuôi nổi vợ con không”. Tôi từng nói chuyện với ông bà về việc này, nhưng khi đả động tới thì ông tự ái, lớn tiếng và bỏ đi: “Tao vậy đó, tụi mày thấy không ở được thì biến”.
Thật sự lòng tự trọng của tôi bị đụng chạm thái quá. So với lương hiện tại, tôi có thể dư sức lo cho vợ con. Với tính của tôi, việc nhà phụ giúp vợ thoải mái vì chẳng nề hà gì, ra riêng tôi cũng dư sức thuê người giúp việc cho vợ nhàn cái thân.
Tôi bàn với vợ xin nghỉ việc, về nhà tôi ở một thời gian, tôi sẽ chạy xe từ nhà lên Sài Gòn đi làm, cũng chỉ mất tầm 30 phút. Vợ nửa đồng tình nửa suy nghĩ vì cũng ức chế và khóc rất nhiều. Có điều nhà neo người, bố mẹ vợ lại già, sợ đêm hôm có chuyện gì thì hối hận. Tôi cũng hiểu điều đó nhưng nếu cứ sống thế này không thể chịu đựng thêm được.
Trước đây tôi nghĩ có gì mình cố chịu đựng cho vợ con vui, ông bà có cháu cũng xem như vui tuổi già. Giờ tôi không thể chịu đựng được nữa, muốn đưa vợ con về nhà mình ở, nhưng vợ còn băn khoăn lắm. Nếu vợ không chịu, tôi có nên về một mình? Thực lòng, để vợ con ở lại tôi cũng không đành vì con khá bám bố, không muốn rời xa hai mẹ con. Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt, vẫn như vợ chồng son. Vợ tôi cứ lừng khừng mãi, có nên cho em thời hạn để quyết việc này?
Dũng
Hãy là điểm tựa vững chắc của em
Cô gái rất ấn tượng với những chàng trai giàu nghị lực, lịch thiệp, coi trọng sự học và tính nhân văn.
Giữa Sài Gòn thật và mơ có một cô gái còn độc thân của thế hệ đầu 8x rất thật, làm việc công sở, xem công việc và sự học là cuộc sống, sống rất tình cảm nhưng cũng rất lý trí, biết người biết ta, yêu thích du lịch để khám phá những miền đất lạ với cảnh thiên nhiên trù phú và để hiểu biết hơn về thế giới bên ngoài. Trong cô luôn tồn tại một nguồn năng lượng, nếu đã quyết tâm làm một việc nào đó thì phải đặt tâm trí thật tốt để hoàn thành.
Cô có ước mơ sẽ tìm được một bạn đồng hành đúng nghĩa để cuộc sống này giá trị và trọn vẹn hơn. Chàng trai ấy có thể hơn kém cô vài tuổi nhưng hãy chững chạc, chân thành, còn độc thân và là điểm tựa vững chắc mỗi khi cô ấy cần. Thật sự người tốt trên đời này cũng không ít nhưng gặp được người phù hợp với mình thì rất ít. Vì vậy mong ai đó nếu gặp được người phù hợp với mình rồi thì hãy trân trọng chứ không chỉ là yêu thương.
Để hai tâm hồn xa lạ không hề quen biết nhau mà tìm được đến nhau thì thật là khó, nên em đã viết câu chuyện trên đây để anh dễ hình dung cơ bản, còn quan trọng hơn tất nhiên là trong giao tiếp và tương tác. Khi đó mỗi người sẽ cảm nhận được chính xác hơn đối phương có phải là đối tượng mà mình đang tìm kiếm hay không và lúc đó mọi tiêu chuẩn sẽ không còn nhiều ý nghĩa nữa. Anh có thể viết thư cho em bằng tiếng Việt, tiếng Hoa hoặc tiếng Anh nhé, em đều có thể hiểu, miễn sao có những thông tin quan trọng để em cảm nhận được anh là người mà em đang mong đợi.
Chúc quý độc giả ai cũng có được tình yêu mơ ước của chính mình.
Bất thình lình tới xin người yêu cũ một đứa con, tôi gặp phải kết cục đau lòng Do anh không thể đi qua đêm nên chúng tôi đã hẹn nhau ở một khách sạn vào buổi trưa tầm hai tiếng đồng hồ. Ngày trước, anh và tôi từng quan hệ chăn gối nên không có gì lạ lẫm. Tôi chỉ thấy anh thuần thục điêu luyện hơn đúng chất đàn ông có vợ, chẳng bù cho chồng tôi. Năm nay,...