Bố vợ phát hiện mắc bệnh ung thư và qua đời chỉ trong 1 tháng, ngày đưa tang, mẹ vợ gào thét một câu khiến chúng tôi giật mình
Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến cả đại gia đình đều bàng hoàng.
Mẹ vợ tôi là người đáng nể. Một tay bà gây dựng nên cơ ngơi trị giá hàng chục tỷ. Ngoài căn biệt phủ đẹp đẽ, sang trọng, bà còn có một số bất động sản khác rải rác xung quanh và một công ty chuyên cung cấp nông sản sạch.
Trong gia đình, mẹ vợ có tiếng nói nhất, vì mọi thứ đều đứng tên bà. Bố vợ tôi chỉ ở nhà lo cơm nước nhà cửa, nuôi dạy con cái. Ông bà có 3 người con gái, không có con trai, thế nên vợ chồng em út ở cùng với bố mẹ, coi như ở rể.
Sau khi kết hôn với vợ, tôi được nhà vợ giúp đỡ rất nhiều nên tự thành lập được một công ty nhỏ với 20 nhân viên. Thu nhập hằng năm cũng ổn định, có thể tự mua nhà, mua xe, cho con học trường quốc tế.
Em rể thứ 2 tên Hào mở showroom ô tô, kinh doanh phát đạt. Em rể út tên Ngọc, làm quản lý trong công ty của mẹ vợ.
Những lần gia đình có dịp tụ họp, mẹ vợ luôn nói bà không phân biệt con đẻ con rể. Bà không có con trai nên coi con rể như con trai mình, sau này chia tài sản cũng sẽ có phần của các con.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi biết, mẹ vợ còn khỏe, chắc chuyện di chúc, tài sản, thừa kế phải còn một thời gian dài nữa mới đến. Nhưng bà luôn nói vậy để an ủi và củng cố niềm tin, tình thân gia đình với chúng tôi. Cũng vì những lời đó mà 3 anh em đồng hao chúng tôi rất gắn bó. Cứ có dịp rảnh rỗi là lại gọi nhau về tập trung ăn uống ở nhà mẹ vợ.
Tháng 9 vừa rồi, bố vợ tôi phát hiện mắc ung thư, nằm viện gần 1 tháng thì qua đời, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai cũng choáng váng. Mẹ vợ suy sụp thấy rõ. Ngày đưa tang, bà khóc nghẹn trước linh cữu của ông và gào thét xin ông tha thứ, bà làm ra rất nhiều tiề.n mà chẳng thể cứu được chồng.
Những năm qua, bà quá bận tâm vào việc kinh doanh, bỏ bê nhà cửa con cái cho chồng, khiến ông ấy không khác gì một người quản gia trong nhà. Thậm chí, vì lép vế hơn vợ mà ông trở nên trầm tính, không giao lưu với bên ngoài. Bởi đi đâu người ta cũng nói: “Anh về nói với chị nhà xem việc đó có được không?” hay “Anh hỏi chị nhà giúp em nhé”… Lâu dần, ông không còn tha thiết với việc xã giao nữa. Chỉ ở nhà vui thú với đám cây cảnh và nuôi dạy 3 con gái nên người.
Câu gào lên xin lỗi của mẹ vợ khiến chúng tôi đều giật mình nhìn lại bản thân. Đúng rồi, nhiều tiề.n để làm gì khi giá trị cuộc sống là mang lại hạnh phúc cho bản thân và người thân của mình. Có nhiều tiề.n mà không hạnh phúc, vui vẻ thì đâu còn ý nghĩa.
Tôi cũng phải dành nhiều thời gian hơn cho vợ con, bố mẹ mình. Sẽ giảm tải công việc để sau này không phải hối hận vì bản thân quá coi trọng đồng tiề.n mà bỏ qua tình thân.
Mẹ vợ đến nhà tôi ở cả tháng trời để chăm con gái ở cữ, nhưng lời nói và hành động của bà khiến tôi nóng mặt
Tôi thấy mình càng nhẫn nhịn thì mẹ vợ càng làm tới, càng cho bản thân quyền bắt nạt cả nhà con rể.
Ngay từ hồi mới về nhà Thy ra mắt, bố mẹ Thy đã không ưng tôi. Ông bà chỉ có mình Thy nên muốn tìm một chàng rể cùng quê và chịu ở rể. Vì tương lai, khi ông bà già yếu thì vợ chồng Thy sẽ chăm sóc ông bà, tài sản của nhà vợ cũng sẽ chia đều cho cả con rể. Trong khi tôi là con trưởng, lại ở trên thành phố, về quê Thy cũng phải mất 3 tiếng mới đến nơi. Vậy nên bố mẹ Thy phản đối kịch liệt, không cho chúng tôi đến với nhau.
Nhưng lúc đó chúng tôi đang rất yêu nhau và mong ngóng được trở thành người một nhà. Thế nên tôi và Thy quyết định thuê phòng trọ ở thành phố, sống chung với nhau tại đây. Nửa năm sau, Thy mang bầu 2 tháng, chúng tôi lại về quê Thy xin bố mẹ cho kết hôn. Lần này mẹ Thy đành đồng ý nhưng bà không nói với tôi một lời trong suốt lễ ăn hỏi và đám cưới.
Tôi đã biết chặng đường trước mắt sẽ khó khăn, vì nhà vợ hoàn toàn không thích tôi. Song tôi nghĩ chỉ cần mình sống tử tế, có lòng hiếu thảo, đối xử với vợ con tốt thì dần dần bố mẹ vợ cũng sẽ xuôi thôi. Bởi cha mẹ nào bỏ được con cái.
Chúng tôi kết hôn xong thì đưa nhau về sống với bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi hiền lành, đối xử với con dâu rất tốt, mọi việc trong nhà cũng yên ổn. Vợ chồng tôi đi làm, tối về đã có bố mẹ tôi lo cơm nước đầy đủ. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho tới khi vợ tôi sinh con.
Vì Thy là con gái một nên khi cô ấy sinh con đầu lòng, 2 bên gia đình đều vui mừng và chăm sóc chu đáo. Mẹ vợ đòi đưa Thy và cháu ngoại về quê để bà chăm sóc ở cữ nhưng tôi không đồng ý. Mẹ tôi còn khỏe, cũng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ (mẹ tôi là y tá về hưu), đây cũng là cháu nội đầu tiên của ông bà. Thy cũng quen cuộc sống ở nhà chồng nên không có ý kiến gì. Vợ chồng tôi thống nhất về nhà nội ở cữ bởi cũng gần bệnh viện, đi lại đỡ vất vả.
Nhưng tôi không ngờ hôm trước đón vợ con từ viện về thì hôm sau, mẹ vợ đã mang theo cả ba lô quần áo tới nhà tôi ở, mục đích chăm con gái ở cữ. Bố mẹ tôi dù thấy bất tiện nhưng cũng chẳng cản được và nghĩ có thông gia hỗ trợ thì cũng đỡ vất vả. Nhưng không hề, mẹ vợ chỉ loanh quanh trong phòng đẻ của vợ tôi và bế cháu chứ chẳng giúp bất cứ việc gì. Lau dọn nhà cửa, đi chợ nấu cơm, giặt giũ quần áo... đều là bố mẹ tôi làm hết.
Không chỉ thế, mẹ vợ còn ghê gớm đến độ sai bảo mẹ tôi như người giúp việc. Nào là: "Bà đi vứt số bỉm bẩn kia đi", "Bà đã đun nước nóng để tí nữa tắm cho cháu chưa?", "Gần 11 giờ trưa rồi mà còn chưa có cơm cho cái Thy ăn à? Thế thì lấy đâu ra sữa"... Tôi nghe mà nóng hết cả mặt, những việc đó mẹ vợ có thể làm được, thế mà bà đứng chỉ tay 5 ngón ra lệnh cho mẹ tôi. Nhiều lần tôi định nói thì mẹ tôi can ngăn bảo rằng nhịn cho yên chuyện. Con dâu mới sinh, bà không muốn gây gổ mà ảnh hưởng sức khỏe, tâm lý của con cháu.
Ảnh minh họa
Nghe lời mẹ nên tôi miễn cưỡng không bật lại, nhưng tôi cũng nói với vợ lựa lời bảo mẹ, mẹ tôi là thông gia, là mẹ chồng của con gái bà chứ không phải người ở.
Rồi còn cả thực đơn ăn uống của vợ tôi cũng là một vấn đề khiến mẹ vợ sửng cồ lên với mẹ tôi. Mẹ tôi nấu rất đa dạng cho con dâu ăn với hi vọng sữa đủ chất nhưng mẹ vợ thì gào ầm lên: "Ăn thế này nó hậu sản thì làm sao?", "Bà muốn về già nó khổ hả?". Mẹ vợ chỉ cho vợ tôi ăn cơm trắng với thịt rang gừng, thịt rang nghệ, canh rau ngót. Còn các món tôm, cá, thịt bò, thịt gà... nhìn thấy trong mâm cơm ở cữ là mẹ vợ đùng đùng mắng mỏ.
Dù tôi và vợ cố thuyết phục rằng bác sĩ cũng dặn phải ăn đa dạng, không nên kiêng cữ như các cụ thời xưa nhưng bà quát vào mặt tôi: "Câm miệng, tôi bảo anh nói hả? Anh không có quyền nói trước mặt tôi", rồi quay sang quát vợ tôi: "Con thì biết gì mà nói, trứng đòi khôn hơn vịt. Vì mẹ kiêng kĩ nên giờ mẹ vẫn khỏe thế này, chẳng bệnh tật gì, cứ ăn thử đi xem, về già răng yếu, tóc rụng, tiểu són thì lúc đấy mới biết mặt. Ra tháng con thích ăn gì thì ăn, chứ trong tháng thì ăn thế này thôi cho lành".
Tôi thấy mình càng nhẫn nhịn thì mẹ vợ càng làm tới, càng cho bản thân quyền bắt nạt cả nhà con rể. Tôi không biết bà còn tính ở lại nhà tôi bao lâu nữa, tôi muốn bà chủ động về quê nhưng không biết phải làm cách nào đây?
Đối đãi với 2 con rể đều quý như nhau, đến khi chồng mất, một người muốn đẩy tôi đi, một người thì kéo tôi về (P2) Nghe tôi nói xong, mặt tất cả mọi người đều biến sắc. Chồng tôi mất vào năm ngoái, ông ấy mắc bệnh tim đã lâu, chúng tôi đi khám ở nhiều nơi, còn đến chỗ con gái út khám bệnh, ở đó một thời gian khá lâu nhưng cũng không có kết quả. Chồng mất, tôi liền suy sụp hẳn, tuổ.i tôi đã...