Bỏ vợ, chồng lao vào mưa để chạy đi giúp nữ đồng nghiệp, nhưng vừa đến nơi đã thấy cảnh tượng kinh hoàng
Sau khi anh vội vã chạy đi tôi cùng chạy theo, vừa đến nơi đã chứng kiến cảnh tượng khiến tôi ám ảnh cả cuộc đời.
Chồng tôi là kiểu đàn ông được nhiều người đánh giá là nhiệt tình, tốt tính. Vì bất cứ ai nhờ vả chuyện gì, chồng tôi đều không chối từ. Ban đầu tôi thấy quý cái tính này của anh, anh giúp người khác một thì giúp tôi mười. Nhưng sau khi yêu rồi kết hôn, tôi lại thấy nhiều khi chồng tốt bụng quá đáng, tự tạo phiền phức cho mình.
Không ít lần tôi ghen tuông với những hành động ga lăng của chồng, như xách túi cho đồng nghiệp nữ, thậm chí là để họ ôm vai bá cổ. Anh không ngại đi mua đồ giúp mọi người. Có khi tan làm về nhà, vừa nghe đồng nghiệp gọi nhờ sửa xe giúp, anh liền ra ngoài không chần chừ.
Thấy chồng như thế, tôi đã nhiều lần nhắc anh đừng lo chuyện bao đồng nữa. Anh sẵn sàng giúp tất cả mọi người, mà trong nhà bóng đèn phòng tắm chưa sửa, cánh cửa phòng ngủ cứ hư. Anh tốt với người dưng như thế, sao không nghĩ cho gia đình một chút? Tôi ghen tuông cũng không phải là vô lý.
Lúc đó, chồng tôi nói anh chỉ tiện giúp đỡ họ, còn trong nhà hư cái gì thì tôi phải nói anh mới biết. Nghe thế tôi càng khó chịu hơn, sao chồng tôi lại cứ phải đi giúp hết người này đến người khác, nghe lời chẳng chối từ bao giờ? Nhưng tôi không nói thẳng với chồng như thế. Tôi chỉ nói chồng đã tan làm về nhà rồi thì không được ra ngoài giúp ai nữa.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Thấy tôi nhiều lần cứng rắn thì chồng cũng không quá thân thiết với đồng nghiệp nữ nữa. Đến một hôm trời mưa gió, tôi đang cùng chồng ăn đồ nướng ngon lành trong nhà. Điện thoại của chồng reo lên, sau khi trả lời thì anh buông đũa xuống ngay. Chồng tôi nói có một em đồng nghiệp bỏ nhầm kính vào túi của anh, giờ em ấy không thấy đường về nhà. Giờ anh phải lên công ty để đưa kính cho cô ấy.
Anh đương nhiên đồng ý ngay, nhưng lại nhìn tôi bối rối, ngập ngừng giải thích: “Anh đi đưa kính cho bé kia rồi về ngay. Chắc đồng nghiệp trong phòng đùa giỡn giấu đồ, không có ác ý gì đâu”.
Tôi bùng lửa giận: “Nghe lạ quá, cô ta không có kính không thấy đường, vậy từ chiều giờ nhìn bằng cái gì? Mà có khó quá thì cũng về bằng taxi hay xe ôm được mà, sao phải nhất quyết gọi anh sang?”.
Nhưng chồng tôi vẫn nhất quyết đòi đi, dù anh năn nỉ tôi. Anh không nhận ra tôi thật sự đã không chịu nổi cái tính này của anh. Tôi liền bảo: “Anh đi thì đi luôn”. Vậy mà chồng tôi vẫn cứ mặc áo mưa vào rồi đẩy xe ra. Tôi lại hét lên: “Anh mà đi thì ly hôn đi. Tôi chán lắm rồi, anh chỉ biết lo chuyện thiên hạ”.
Vợ chồng tôi cãi nhau một hồi thì điện thoại của chồng tôi lại reo. Nghe xong thì mặt chồng tôi tái mét, lao ra ngoài không nói với tôi một lời. Thấy tình thế có vẻ căng thẳng, tôi cũng chạy theo chồng. Sau đó tôi biết cô đồng nghiệp kia gặp tai nạn giao thông. Người qua đường lấy điện thoại của cô ta gọi vào số liên lạc gần đây nên chồng tôi bắt máy.
Tôi còn nghe nói đồng nghiệp nữ kia bị khá nặng, máu chảy rất nhiều. Đến nơi, tôi thất thần nhìn chồng gào khóc ôm cô ấy. Tôi hoảng hồn thấy tội lỗi, cũng sợ sau chuyện này chồng sẽ chán ghét mình. Sau đó, chồng tôi ngày ngày vào viện chăm cô đồng nghiệp. Anh vẫn không tha thứ cho tôi. Giờ tôi phải làm sao đây?
Mải mê ăn uống với nữ đồng nghiệp nên bỏ lỡ 20 cuộc gọi nhỡ của vợ, chồng nhận tin dữ vào sáng hôm sau
Sau khi ăn uống cùng nhân tình xong xuôi, đưa cô ấy về tận nhà, tôi mới chịu về nhà. Khi vừa về đến, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ vợ.
Bà nói vợ con tôi bị tai nạn và đang được cấp cứu ở bệnh viện. Tôi choáng váng, nhanh chóng cúp máy và chạy đến bệnh viện.
Vợ chồng tôi đã kết hôn hơn 5 năm và có với nhau hai mặt con. Ai cũng nói gia đình tôi hạnh phúc vì có vợ hiểu chuyện, con cái nghe lời, ngoan ngoãn. Vợ tôi tuy không xinh đẹp, không có chân dài eo thon nhưng rất biết quan tâm đến gia đình. Mọi việc trong nhà đều do cô ấy quán xuyến, tôi chỉ việc đi làm mang tiền về mỗi tháng.
Trong đám bạn, có thể nói tôi là đứa hạnh phúc nhất. Nhưng đàn ông lạ lắm, khi sống trong hạnh phúc thì lại cảm thấy ngột ngạt, gò bó. Tôi chán vợ vì cô ấy quá hiền lành. Hiền đến mức chỉ răm rắp nghe theo những gì tôi bảo chứ không bao giờ phản bác lại. Hiền đến mức khiến tôi chán không muốn về nhà nữa.
Tôi tình cờ quen Uyên trong một lần đi gặp khách hàng, cô ấy làm lễ tân ở đó. Uyên là người phụ nữ xinh đẹp, cá tính. Nói chuyện với cô ấy, tôi có cảm giác như mình được sống lại những tháng năm thanh xuân tươi đẹp. Cô ấy rất chịu chơi và biết cách ăn chơi. Mọi ngóc ngách trong thành phố cô ấy đều biết và là người kéo tôi vào những cuộc vui chơi đó.
Có thể nói ở bên cạnh cô ấy, tôi vui hơn ở bên vợ. Ngày nào về nhà cũng đối mặt với người vợ hiền lành, tôi đã không còn chút cảm giác nào. Khi được gặp Uyên, cuộc sống tôi như sáng bừng, vô cùng tươi mới và hạnh phúc. Cũng vì vậy, tôi dần chìm sâu vào chuyện ngoại tình. Tôi lén lút vợ qua lại với Uyên. Cuối tuần nào tôi cũng cùng cô ấy vui chơi, đi nhà nghỉ và hẹn hò ăn uống.
Hôm đó, chúng tôi đang vui vẻ ăn uống trong nhà hàng thì vợ gọi đến. Tôi cảm thấy phiền phức nên nhiều lần tắt. Đến khi thức dậy sau cơn say tình, điện thoại có 24 cuộc gọi nhỡ. Khi đó tôi cũng chẳng nghĩ nhiều. Vì vậy tôi cũng chẳng thèm về nhà ngay mà đợi Uyên thức dậy cùng đi ăn, uống cà phê.
Sau khi ăn uống cùng nhân tình xong xuôi, đưa cô ấy về tận nhà, tôi mới chịu về nhà. Khi vừa về đến, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ vợ.
Bà nói vợ con tôi bị tai nạn và đang được cấp cứu ở bệnh viện. Tôi choáng váng, nhanh chóng cúp máy và chạy đến bệnh viện.
Bác sĩ nói vợ tôi mất nhiều máu nên không qua khỏi. Con tôi thì bị gãy chân, não tụ máu phải làm phẫu thuật ngay lập tức. Tôi ngã gục tại chỗ và không ngừng tự trách mình. Tại sao khi đó tôi không nghe điện thoại của cô ấy? Tại sao tôi không đi rước con mà để vợ phải đi? Tại sao tôi lại vướng vào con đường ngoại tình mà bỏ rơi vợ con của mình?
Những câu hỏi tại sao chiếm lấy hết toàn bộ suy nghĩ khiến tôi vô cùng hối hận. Nhưng giờ đây sự hối hận này không thể đổi lại tính mạng của vợ tôi. Không thể đổi lại việc gia đình tôi lại hạnh phúc như xưa. Tôi đúng là gã đàn ông tệ bạc, cả cuộc đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho mình.
Trưa nào chồng cũng trốn việc, lén lút lẻn về nhà, vợ nghi ngờ qua lại với cô ô sin 'non tơ', bèn lắp camera để rồi chứng kiến cảnh tượng còn kinh khủng hơn Sáng hôm đó tôi lên công ty, như thường lệ, mở máy tính lên xem camera trong nhà vì nghi chồng qua lại với ô sin. Tôi xem các góc trong nhà rồi đến khi nhìn tới cảnh trong phòng bếp thì người tôi đờ đẫn cả ra... Từ khi có con đầu lòng đến khi bé thứ hai chào đời, nhà Linh...