Bỏ vợ, bỏ con… sống với người tình
Chúng tôi hòa hợp với nhau cả tinh thần lẫn thể xác (Ảnh minh họa)
Liệu tôi có phải là kẻ đốn mạt không khi tôi bỏ vợ và hai đứa con thơ để chung sống với người tình của mình?
“Anh Hưng à, em đã quyết định rồi. Thôi, anh em mình không phải suy nghĩ nhiều mà làm gì cả. Cả hai hãy cùng vui vẻ sống nhé. Anh hãy là anh trai của em nhé. Có thời gian thì anh hãy về thăm các con. Đừng nghĩ ngợi nữa mà làm gì. Em sẽ ra đi vì em không thể cầm lòng được khi thấy anh mỗi lần về nhà lại sầu não”. Đó là nhừng lời vợ đã nói với tôi sau bao nhiêu thời gian dằn vặt níu kéo tôi – một người chồng, một người cha của những đứa con chung, một tình yêu đã từng rất chân thành thời quá vãng…
Tôi phải làm sao? Tôi đang đúng hay tôi rất sai?
Chuyện bắt đầu cách đây gần một năm, và tới hôm nay vợ tôi đã nói với tôi như vậy. Ngày hôm nay, khi tôi nhận được tin nhắn đó, tôi không thể biết được là ngày kết thúc tất cả hay là ngày bắt đầu rẽ sang một bước ngoặt mới trong cuộc đời của một số người đã gắn bó với tôi trong suốt những thời gian qua.
Thành vợ chồng trong chớp nhoáng, khi cả hai chỉ biết về nhau bằng cảm nhận. Tuy vậy chúng tôi đã có với nhau 2 đứa con, một trai và một gái sau khi kết hôn. Các con tôi rất thông minh và ngoan ngoãn… nhìn thấy bọn trẻ, nhiều người cũng ao ước có được những đứa con đáng yêu như thế.
Em – người con gái hoàn toàn trinh trắng đã không hối hận khi dâng hiến cho tôi tất cả (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vấn đề nảy sinh do tôi đi học Đại học sau khi đã có vợ con. Thời gian dành cho vợ và gia đình ngày càng hạn hẹp hơn khi tôi quyết định vừa học vừa làm. Những mâu thuẫn gia đình cũng càng ngày càng làm vợ chồng tôi có khoảng cách rất lớn khiến chúng tôi không thể gần gũi vợ chồng. Khi tôi gặp khó khăn nhất trong công việc và cuộc sống cũng là lúc em xuất hiện – người con gái học cùng lớp và bây giờ đang là người yêu, người mà đã từng nói với tôi rằng: “ Em không có được anh thì em sẽ đau khổ suốt cuộc đời…”.
Em đã đến với tôi vì sự nể phục, vì tôi toát nên vẻ đĩnh đạc và sự tin tưởng… Và em sẵn sàng đến với tôi bằng tình yêu đầu đời của người con gái: “Bắt đầu để sau này không phải hối tiếc vì đã không dám đến với anh” như lời em nói. Đúng, chúng tôi đã đến với nhau như thế và tình yêu ấy đã gắn bó hai chúng tôi với nhau cho đến bây giờ. Và càng gần nhau, chúng tôi càng không thể thiếu nhau vì hai chúng tôi rất hiểu và hợp nhau trong cách sống, cách nghĩ… Những lần gần gũi, cả tôi và em đều không thể ngờ rằng, chúng tôi lại có thể hòa hợp với nhau cả tinh thần lẫn thể xác như vậy. Em – người con gái hoàn toàn trinh trắng đã không hối hận khi dâng hiến cho tôi tất cả, không ngần ngại trao tôi tất cả… em chỉ muốn được ở bên tôi, được hòa hợp yêu thương tôi mà không đòi hỏi ở tôi một điều gì hết.
Trước đây, tôi đã từng có ý định bỏ vợ và con để đến với em nhưng em đã ngăn cản tôi làm điều đó. Em không muốn mình là nguyên nhân dẫn đến sự chia cách của gia đình tôi… Nhưng giờ đây, tôi quyết định chia tay vợ, quyết định rời xa những đứa con thơ của mình để đến với em thì em đã không ngăn cản tôi từ bỏ gia đình nữa. Bởi vì bây giờ em muốn có được tôi, muốn được chung sống cùng tôi dưới một mái nhà, muốn là người san sẻ cùng tôi những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống… Và tôi hiểu, em yêu tôi, em đến với tôi bằng một tình yêu chân thành và không vụ lợi… và tôi cũng vậy! Tôi đã rung động trước vẻ đẹp của em, rung động trước trái tim trong sáng, ngây thơ… và tôi yêu em như chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu vậy.
Tôi rất thương vợ mình… nhưng tình yêu tôi dành cho cô ấy đã không còn nữa (Ảnh minh họa)
Bây giờ, vợ tôi vẫn một mình sống với hai đứa con, còn tôi đã từ bỏ gia đình để đến với cô ấy. Đôi khi chạnh lòng, tôi lại thấy thương cho người vợ đã từng tần tảo, vất vả vì tôi, đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống chồng vợ, đã cùng tôi chia sớt những buồn vui trong cuộc sống… và cả hai đứa con thơ của mình nữa… chúng còn quá bé nhỏ, chúng cần có được tình yêu thương của mẹ và sự dạy dỗ của cha, chúng cần có sự chở che của mái ấm gia đình… vậy mà tôi vẫn nhẫn tâm bỏ tất cả lại để đến với cô ấy…
Liệu tôi có phải là kẻ đốn mạt không? Tôi có sai không khi đến với em và để vợ một mình nuôi hai đứa con thơ? Tôi thật sự rất thương vợ mình… nhưng tình yêu dành cho cô ấy thì không còn nữa, chính xác là tôi đã không còn yêu cô ấy như ngày xưa nữa.
Hãy giúp tôi với! Hãy cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất! Tôi không muốn mình phải ân hận đến hết cuộc đời vì những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống hôm nay!
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hạnh phúc thật sự không phải "cái ngàn vàng"
Để "trả thù" cô ấy, tôi phải tìm được cái quý giá kia của người con gái khác.
Câu chuyện của tôi không phải trong phim ảnh, cũng chẳng phải là cổ tích... mà đấy là câu chuyện tình yêu của tôi, một tình yêu thực sự chân thành giữa cuộc đời rất thực.
Sau khi đọc bài viết "Nước mắt đêm tân hôn", tôi cũng muốn chia sẻ với chuyên mục Tâm sự câu chuyện của tôi, về một tình yêu chân thành nhưng cũng chỉ vì cái màng trinh mỏng manh ấy mà chúng tôi đã suýt để mất nhau.
Tôi nghĩ rằng, mình cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho người yêu như anh... bởi vì trong suy nghĩ của tôi, trinh tiết của người con gái là yếu tố quyết định để đánh giá phẩm hạnh, sự đoan trang của người con gái. Nhưng trong một lần say xỉn, tôi đã không kiềm chế được bản thân mình và làm chuyện ấy với người yêu của mình. Và thật bất ngờ khi tôi đã không tìm thấy những giọt máu đào của cô ấy trên tấm ga trải giường.
Khi biết người yêu mình không còn trinh, tôi cảm thấy khinh bỉ và ghê tởm cô ấy khi đã từng "chung chạ" với người đàn ông khác. Chính vì thế, tôi đã cố tình làm cho cô ấy đau đớn, xấu hổ... cho đến khi cô ấy không chịu được sự khinh bỉ của tôi, cô ấy sẽ chủ động rời xa. Trước khi cô ấy quyết định ra đi, cô ấy đã nói với tôi rằng: " Em sẽ không tìm được ai yêu em nhiều như anh và anh cũng vậy". Tôi chẳng thèm để ý đến những lời nói của cô ấy lúc đó. Vì với tôi, cái quan trọng nhất là trinh tiết của cô ấy, là phẩm hạnh của người phụ nữ mà tôi sẽ quyết định lấy làm vợ...
Với tôi, cái quan trọng nhất là trinh tiết của cô ấy... (Ảnh minh họa)
Để "trả thù" cô ấy, tôi quyết định phải tìm được cái quý giá kia của người con gái khác. Một tháng, hai tháng... ba bốn tháng trôi qua... Mối tình chớp nhoáng tiếp theo của tôi là một cô gái 9x không còn trong trắng... và đến mối tình sau nữa, tôi đã tìm được cái mà tôi mong muốn. Nhưng dù chiếm hữu được "cái ngàn vàng" của người con gái khác, tôi vẫn không cảm nhận được hạnh phúc thật sự... bởi tất cả chỉ là sự gượng ép, sự tìm kiếm một điều phù phiếm, chứ không phải là một tình yêu đích thực.
Chính lúc này đây, tôi thèm được yêu và yêu thương thật sự, tôi thèm sự quan tâm, vỗ về của người con gái chín chắn đã rời xa tôi trước kia chứ không phải những cô gái 9x nông nổi, ngây thơ. Và tôi nhận thấy mình đã mất đi rất nhiều thứ kể từ khi để người con gái tôi yêu thương nhất phải ra đi. Từ một chàng trai đàng hoàng, chững chạc... tôi trở thành một kẻ không ra gì, yêu đương lăng nhăng với những cuộc tình chợt đến, chợt đi...
Tôi đã mất đi rất nhiều thứ kể từ khi mất em... kể cả những người bạn thân quen tự bao giờ, tôi cũng chẳng thèm quan tâm, để ý. Cuộc sống không có em bên cạnh, tôi chỉ biết sống cho bản thân mình, cho những cuộc chơi thoảng qua, cho những tình yêu chớp nhoáng...
Rồi một ngày, tôi quyết định ra khu đô thị, nơi tôi và em đã từng ngồi đó, đã từng chia sớt với nhau bao nỗi vui buồn, đã từng ôm ấp, âu yếm nhau bên những chiếc ghế đá... Tôi chán nản đốt từng điếu thuốc như một kẻ bụi đời... và bỗng nhiên, một giọng nói thân thuộc lai cất lên: " Anh hứa bỏ thuốc với em rồi kia mà". Chính giọng nói thân thương ấy đã khiến một thằng đàn ông tưởng chừng như đã chai lì với tất cả một lần nữa rơi nước mắt. "Em đã nói là không ai yêu anh nhiều như em mà. Em chẳng sợ mất anh đâu... em chỉ nghĩ là liệu mình có tha thứ cho anh được hay không thôi. Còn về "chuyện kia" thì về anh hỏi mẹ để biết em có lỗi gì với anh không? ... Cảm ơn anh vì anh đã ở đây! Em yêu anh rất nhiều".
Dù chiếm hữu được "cái ngàn vàng" của người con gái khác, tôi vẫn không cảm nhận được hạnh phúc thật sự... (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ hỏi: " Tại sao em không giải thích với anh? Tại sao em bắt anh phải khổ sở như thế?"... Em chỉ lặng lẽ nói: "Em có giải thích thì anh cũng chẳng tin đâu"... Và cũng đêm hôm ấy, tôi biết rằng, người con gái tôi yêu thương bao năm qua chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi, cũng chưa từng phản bội tôi. Cô ấy là một người con gái đoan trang, có phẩm hạnh, đạo đức... chứ không phải "hư hỏng" như tôi đã từng nghĩ.
Đêm hôm ấy, cũng là một lần nữa tôi tìm lại được hạnh phúc thật sự của cuộc đời mình. Câu chuyện của tôi không phải trong phim ảnh, cũng chẳng phải là cổ tích... mà đấy là câu chuyện tình yêu của tôi, một tình yêu thực sự chân thành giữa cuộc đời rất thực.
Cuối năm nay, hai chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Đấy là niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời tôi và cô ấy. Chúng tôi sẽ được ở bên nhau, được thành vợ thành chồng, được chung sống dưới một mái nhà hạnh phúc... Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ phải làm cô ấy khổ vì tôi nữa. Tôi sẽ bù đắp cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho cô ấy, người con gái tôi hết mực yêu thương!
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chia tay... vì em không còn trinh trắng Tôi không còn ham muốn khi biết Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái (Ảnh minh họa) Sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái. Hai mươi tuổi, tuyết thực sự rất xinh đẹp. Ở con người em toát lên...