Bỏ vợ 10 năm để cưới bồ mới quen được 3 tháng
Được tiếng là người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, lại làm trưởng phòng cho một công ty nước ngoài, nhà cửa, chồng con đều đàng hoàng. Hạnh phúc viên mãn tưởng chừng cứ kéo dài mãi. Nào ngờ một hôm đi làm về chồng bất ngờ nói “Anh muốn ly hôn…”.
Ảnh minh họa
Tôi vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ với tính cách độc lập, bình thường mỗi khi chị em trong phòng gặp phải vấn đề rắc rối nào về tình cảm, hôn nhân, tôi mới là người đứng ra tư vấn, giúp đỡ, gỡ rối giúp họ. Nhưng giờ đến việc của gia đình mình, tôi lại bế tắc quá, không biết giải quyết thế nào, tôi đành viết thư lên chuyên mục nhờ mọi người giúp đỡ.
Tôi năm nay ngoài 37 tuổi, được đánh giá là người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi. Tôi hiện làm trưởng phòng cho một công ty nước ngoài. Tôi lập gia đình cách đây 10 năm, chúng tôi đã có một bé trai 8 tuổi và một bé gái 5 tuổi ngoan ngoãn, xinh đẹp như thiên thần. Chồng tôi là người cao ráo, đẹp trai, có tài, cũng làm lãnh đạo ở một công ty lớn. Vợ chồng tôi rất yêu thương nhau, cuộc sống gia đình viên mãn, nhà đẹp xe sang. Ai cũng bảo chúng tôi là một cặp trời sinh. Cũng có không ít người thầm ghen tị với cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy của vợ chồng tôi.
Hạnh phúc viên mãn tưởng chừng cứ kéo dài mãi. Nào ngờ hôm trước đi làm về chồng tôi bất ngờ bảo: “Anh muốn ly hôn. Công ty anh mới tuyển một nhân viên được 3 tháng, trong quá trình tiếp xúc và trò chuyện anh đã yêu cô ấy mất rồi, anh rất yêu và muốn cưới cô ấy làm vợ. Cô ấy ngoan, hiền, đáng yêu lắm. Cô ấy yếu đuối nên cần anh chăm sóc, che chở. Còn về phần em thì bây giờ em cũng độc lập về kinh tế và có con rồi. Anh mong em đồng ý li dị để anh đón bạn kia về”.
Tôi nghe mà không thể tin nổi, choáng váng tưởng không thể đứng vững được nữa, tôi đâu ngờ có ngày anh lại phản bội tôi một cách trắng trợn như vậy. Anh bảo từ trước đến giờ anh chưa từng nói dối tôi chuyện gì nên không muốn giấu tôi chuyện anh đã yêu người khác. Từ trước đến giờ quả thực tôi cũng chưa từng nghe phong thanh anh có chuyện trăng gió bên ngoài. Lấy hết can đảm, tôi chỉ lạnh lùng bảo anh: “Anh nên suy nghĩ cho thật kỹ, mọi việc đều do anh quyết định cả”.
Chuyện xảy ra đã hơn một tuần rồi, tôi cũng chưa nghe chồng nhắc lại chuyện đó nhưng không khí gia đình trở nên vô cùng ngột ngạt, chúng tôi cả ngày chẳng nói với nhau câu nào. Tôi rất đau lòng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, vợ chồng con cái vẫn đi ăn cùng nhau, anh vẫn đón con và chăm con. Tôi cũng chưa nói gì với bố mẹ hai bên, vẫn hy vọng gia đình mình sẽ không tan vỡ, con tôi sẽ có một tổ ấm trọn vẹn, đủ đầy.
Nhưng mới hôm vừa rồi có một số lạ nhắn tin vào máy tôi, nói là người yêu của cô nhân viên mới của chồng tôi, hẹn ra quán café nói chuyện. Tôi nhìn thì thấy cậu ta cũng đứng đắn, đàng hoàng và lịch thiệp.
Cậu ta nói đã sống chung với cô gái kia một thời gian, hai người yêu nhau lắm và xác định kết hôn. Đùng một cái cô người yêu cậu ta đòi chia tay để cưới chồng tôi. Cậu ta năn nỉ níu kéo thế nào cũng không được nên đành tìm tôi nhờ giúp đỡ. Tôi bảo giờ tôi cũng đang bế tắc đây, chồng tôi đòi ly hôn để cưới cô bồ trẻ mới cặp kè được gần 3 tháng. Tôi chỉ thương hai đứa con còn nhỏ dại. Chứ chồng cạn tình thì tôi cũng không muốn níu kéo.
Còn về phần cô gái kia tôi cũng tò mò không biết cô ta là người thế nào mà lại có sức hút với chồng tôi như vậy. Nhưng với kiểu quan hệ trai gái như thế tôi cũng không nghĩ cô ta là người đứng đắn. Có thể cô ta bỏ anh người yêu nghèo khó để chạy theo chồng tôi vì anh ấy vừa có địa vị lại giàu có.
Video đang HOT
Từ hôm xảy ra chuyện, vợ chồng tôi cũng không to tiếng, cãi vã hay mạt sát nhau. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng chúng tôi vẫn hạnh phúc như xưa. Nhưng chồng tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn đặt trên bàn và chỉ chờ tôi kí vào. Với bản tính tự ái và lòng tự trọng cao, tôi cũng không muốn níu giữ người đàn ông bất chấp tất cả ruồng rẫy vợ con vì một người đàn bà khác. Nhưng còn con tôi, tôi không muốn người đời nhìn chúng với ánh mắt dè bỉu và chúng phải lớn lên thiếu thốn tình cảm của cả cha và mẹ.
Giờ đầu óc tôi trống rỗng thực sự, tôi không nghĩ được gì cả, cũng không biết mình nên làm gì. Tôi chẳng hiểu mình đã làm gì sai để bị phụ bạc như thế này. Tôi thực sự không hiểu nổi tại sao, tôi có nên chấp nhận chuyện ly hôn hay phải từ bỏ sĩ diện và tự ái để níu kéo anh quay về với mẹ con tôi?
Theo DanTri
Còn những bất trắc nào mà tôi không lường được?
Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao?
Chẳng lẽ còn những khó khăn, bất trắc gì mà tôi chưa lường được khi quyết định gắn chặt đời mình với đời anh hay sao?
Đúng là tôi mụ mị mất rồi. Chưa bao giờ tôi thấy tim mình rung lên như thế khi nhìn một người đàn ông. Thế mà trước Nguyên, tôi như vừa trúng một mũi tên cực độc của nữ thần tình yêu. Tôi gục ngay từ giây đầu tiên khi vừa nhìn thấy anh.
Nguyên ngồi đó, trước mặt tôi và mọi người. Vầng trán phẳng, mái tóc dày rủ xuống trán. Cái mũi thẳng thật thanh tú. Và đôi môi anh lúc nào cũng như nở một nụ cười.
Tôi nhìn anh từ đầu tới chân, không bỏ qua một chi tiết nào. Cái cách anh cầm điếu thuốc trên tay cũng khiến tim tôi xao xuyến. Cũng bàn tay ấy khi lướt trên những phím đàn đã hút hồn tôi. Tôi chưa từng thấy một người đàn ông nào có đôi tay thon dài, đẹp đẽ như vậy. Khi anh cất lời, từ giọng nói đến câu từ cũng dịu dàng như phong thái của anh. Tôi nghe như nuốt từng lời. Và trong tôi hiện lên một suy nghĩ: Anh là người uyên bác nhưng thật khiêm nhường.
Nguyên là bạn của một người đồng nghiệp lớn tuổi của tôi. Chẳng hiểu cơn cớ gì mà anh bạn lại mời anh đến dự buổi họp mặt tối ấy bởi hầu hết những người có mặt đều đã có đôi. Chỉ tôi và vài người là đi một mình. Nguyên cũng nằm trong số này.
ho đến một ngày, đón tôi không phải anh mà là mẹ anh. Bà nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng thông báo một tin kinh thiên động địa: "Nó đi rồi con à. Chắc lâu lắm mới về". (Ảnh minh họa)
Đêm đó về, tôi mất ngủ. Hễ nhắm mắt lại là trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt thanh tú của Nguyên, bên tai tôi văng vẳng giọng nói thật nhẹ nhàng, êm ái của anh; bàn tay tôi như vẫn còn hơi ấm của bàn tay anh lúc chúng tôi bắt tay tạm biệt nhau...
Tôi nhớ tất cả những gì thuộc về Nguyên. Trời ơi, tại sao lại có một nỗi nhớ kỳ quặc, lạ lùng như vậy. Tôi nhất định phải tìm gặp anh, phải nói cho anh biết là tôi nhớ anh đến thế nào...
Đã nhủ lòng như vậy, nhưng khi gặp anh rồi, tôi chỉ còn biết ngồi lặng nhìn anh. Tôi khóc. Nguyên nhìn tôi chăm chú: "Em thật khờ. Thôi, lau nước mắt rồi về đi để anh còn làm việc". Tôi giật mình, vội vàng lau nước mắt rồi đứng lên: "Dạ, anh làm việc đi, lúc khác em đến".
Tôi ra về nhưng ngay lập tức lại trách mình tại sao lại không nán bên anh thêm chút nữa. Và tôi nhất định ngày hôm sau sẽ đến thăm anh. Ròng rã 3 năm trời như vậy, anh đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Cho đến một ngày, đón tôi không phải anh mà là mẹ anh. Bà nhẹ nhàng mời tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng thông báo một tin kinh thiên động địa: "Nó đi rồi con à. Chắc lâu lắm mới về".
Tôi ngồi chết lặng. Tại sao anh đi mà không nói với tôi một lời? Tại sao... tại sao... Tôi không tin anh có thể nhẫn tâm như vậy. Anh biết là tôi yêu anh biết chừng nào, tôi sẵn sàng chấp nhận tất cả... Vậy mà anh nỡ bỏ tôi đi như vậy sao?
Không có anh nhưng ngày ngày tôi vẫn ghé qua chỗ anh làm. Tôi hỏi cô thư ký: "Em có biết chừng nào anh Nguyên về không? Rốt cục thì ảnh đi Mỹ hay đi Nhật? Sao người này nói vầy, người kia nói khác vậy?". Cô thư ký lắc đầu: "Em không biết".
Tôi phát điên lên vì sự biến mất đột ngột của Nguyên. Tôi không tin là anh đã ra đi bởi có lần anh nói với tôi rằng anh sẽ không đi đâu nữa cả. Trước đây anh đã từng đi và trở về trong thất bại. Vậy thì thật vô lý nếu anh lại ra đi.
Anh giữ tay tôi thật lâu, đủ để tôi cảm thấy tay mình âm ấm. Anh cũng khóc. Tôi gỡ kính, lau nước mắt cho anh. (Ảnh minh họa)
Đúng là tôi đã suy nghĩ thấu đáo. Anh chẳng đi đâu cả. Anh chỉ trốn tránh tôi mà thôi. Và nguyên nhân của sự trốn tránh ấy xuất phát từ mẹ tôi. Mẹ đã tìm gặp anh, yêu cầu anh chấm dứt quan hệ với tôi. "Nếu cháu thật lòng thương nó thì hãy buông tha cho nó vì bác chỉ có một đứa con gái"- mẹ tôi đã khóc với anh. Kết quả là Nguyên đã hứa với bà sẽ rời xa tôi.
Chính mẹ tôi đã nói ra điều này khi thấy tôi vật vã khổ đau. "Con xinh đẹp, giỏi giang như vậy thì có thể kiếm một người chồng đàng hoàng hơn..."- mẹ tôi lại khóc. Trời ơi, tại sao mẹ lại nói anh không đàng hoàng? Mẹ không được phép nói về anh như vậy. Tôi gào lên: "Con nhất định lấy ảnh. Chỉ cần con yêu ảnh, hiểu ảnh là được, không cần mẹ phải lo cho con".
Nói rồi tôi bỏ lại sau lưng đôi mắt đẫm lệ của mẹ, tôi chạy đến nhà anh. Ông trời đã không phụ lòng tôi. Anh đang ở nhà. Cô em gái của anh hốt hoảng khi trông thấy tôi: "Chị ơi, chị... Anh hai không muốn gặp ai đâu...". Nhưng tôi đã lao vào như một cơn gió. Anh đang ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ nơi phòng khách, lưng quay về phía tôi. Trông thấy anh, tôi khựng lại. Tôi nhìn như muốn nuốt chửng cái dáng thân quen đó. Đúng là Nguyên của tôi rồi.
Biết tôi đang đứng sau lưng, anh quay lại. Cảm giác của tôi lúc đó y như lần đầu trông thấy anh. Nó xốn xang như có trăm ngàn mũi kim đang châm chích vào lòng. Tôi bước tới, hai tay áp vào má anh. Tôi lại khóc khi nhìn vầng trán ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy...
Anh giữ tay tôi thật lâu, đủ để tôi cảm thấy tay mình âm ấm. Anh cũng khóc. Tôi gỡ kính, lau nước mắt cho anh. Lần đầu tiên tôi nhìn thật gần đôi mắt ấy. "Em khờ quá đi. Sao lại yêu anh kia chứ?"- anh lại nói như vậy. Làm sao tôi trả lời được vì sao lại như vậy? Tôi chỉ biết là tôi yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên, cái nhìn đầu tiên... Tôi nói với anh như vậy.
Lần đầu tiên tôi thấy nét ưu tư trên gương mặt anh. Anh kéo tay tôi áp vào má mình: "Điều ân hận nhất đời anh là không thể nào nhìn thấy em...". Chỉ nói được vậy rồi anh nghẹn lời.
Cách đây gần 10 năm, đột nhiên đôi mắt của anh bị mờ đi. Khi ấy anh đang làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu hàng điện tử của gia đình. Gác công việc lại, anh đã chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không khỏi. Cuộc sống không phân biệt giữa đêm và ngày của anh bắt đầu khi anh mới 32 tuổi... Đó chính là lý do mẹ tôi không đồng ý cho tôi yêu anh, lấy anh. Bạn bè tôi nhiều người cũng can ngăn, sợ sau này tôi bỏ anh...
Nhưng lòng tôi đã quyết. Tôi nguyện làm đôi mắt cho anh suốt cuộc đời này. Tôi phải có anh trong cuộc đời này. "Em khờ quá đi. Lấy anh thì em sẽ khổ lắm, biết không?". Tôi làm thinh. Tôi chưa biết lấy anh sẽ khổ thế nào, chỉ biết rằng trong một thời gian ngắn không gặp anh, tôi đã thấy cuộc đời này quá nhiều khổ đau...
Mẹ anh nắm chặt tay tôi: "Con hãy suy nghĩ thật kỹ. Trước đây, khi thằng Nguyên bị bệnh, người yêu nó đã bỏ đi khiến nó rất đau khổ. Giờ đây, mọi chuyện đã qua rồi, bác không muốn nó thêm một lần đau khổ nếu sau này con cũng rời bỏ nó...". Tôi lại thấy mắt mình cay xè. Làm sao mà tôi có thể bỏ anh kia chứ?
Chẳng lẽ chuyện một người sáng mắt yêu một người mắt không còn sáng nữa là khác thường lắm hay sao? Tại sao ai cũng lo sợ sau này tôi sẽ bỏ anh? Chẳng lẽ còn những khó khăn, bất trắc gì mà tôi chưa lường được khi quyết định gắn chặt đời mình với đời anh hay sao?
Theo VNE
Được làm vợ anh, là phúc của đời em! Thực sự lúc này, khi em đang ở ngay bên cạnh anh, em vẫn cảm thấy lo lắng. Em sợ mất anh, sợ một ngày anh sẽ thay lòng, sợ anh quên đi mất em. Em cứ sợ một ngày, anh sẽ không còn yêu em nữa. Nhưng đó có lẽ chỉ là lo sợ của em thôi đúng không anh? Xưa nay,...