Bỏ việc thoát cảnh người thứ ba
Ra đi vào lúc này, tôi có thể vô trách nhiệm với công việc nhưng ở lại, tôi sẽ đối xử quá tàn nhẫn với chính mình, với anh.
ảnh minh họa
Cầm phong thư trên tay, đứng trước gương cân chỉnh trang phục, tôi thấy nước mắt mình đang rơi, mặn cả môi. Trước giờ tôi chưa bao giờ dám khóc thành lời và mọi người vẫn bảo tôi là đứa con gái mạnh mẽ, bản lĩnh. Tôi không đẹp, cũng không quá tài năng, tôi tự biết điều đó, chỉ là có nụ cười duyên và cách nói chuyện ngọt ngào, dễ thương (theo lời bạn bè). Tôi gặp anh như một định mệnh, sinh ra là phải thế. Anh là đồng nghiệp, là bạn thân, là anh trai, là người mà tôi tin tưởng nhất.
Tôi và anh biết nhau hơn một năm, không quá lâu nhưng cũng đủ thời gian để hiểu một người. Tôi yêu anh trong lặng lẽ, yêu với thứ tình cảm nhẹ nhàng mà chính tôi cũng chẳng nhận ra. Ngày anh cưới, tôi đi đón dâu cùng anh. 3 giờ sáng xe xuất phát thì từ 1 giờ, anh đã chở tôi đi trang điểm. Ngồi sau lưng anh, tôi có một cảm giác mơ hồ, tự dưng thấy tim nhói đau, tự dưng cảm nhận được rằng tôi sắp mất anh. Nhưng cũng chỉ là một cảm giác thoáng qua thôi chứ tôi chưa nhận ra rõ ràng đó là nỗi buồn. Đến khi người ta nắm tay anh bước qua trước mặt, tôi mới thấy đau lòng. Tim tôi quặn lại, chụp hình cùng vợ chồng anh, tôi cười rất tươi nhưng mắt rưng rưng. Tôi cố nhìn thật rõ cô dâu của anh, xem người ta có xứng với anh không, có đủ sức chăm lo cho anh đến cuối đời, có làm anh hạnh phúc được không? Với tôi, tình cảm dành cho anh chỉ có thế!
Một tuần sau đó, anh không đi làm, cũng đúng một tuần tôi mất ngủ, hoang mang. Tôi nhớ anh. Và rồi tôi thấy ghét chính bản thân mình. Tôi thấy mình mâu thuẫn, ngu ngốc, khi đã đánh mất anh rồi mới biết đó là tình yêu. Mỗi ngày trôi qua là một ngày vết thương trong lòng tôi lại sâu thêm. Tôi đã cố gắng quên anh, cố xóa anh ra khỏi trái tim mình. Tôi và anh chỉ có thể là anh em. Bởi ngay từ ngày chúng tôi quen nhau, anh đã có bạn gái. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một lúc nào đó, anh lại trở nên quá quan trọng với mình như thế.
Video đang HOT
Tôi miệt mài với một núi công việc, không kể ngày đêm và cứ ngỡ mình đã quên rồi. Nhưng lúc tôi căng thẳng như sắp phát điên, anh lại xuất hiện và giúp tôi giải tỏa. Gặp anh, tôi rất vui và lúc nào cũng thế. Anh đem lại sự yên bình và ấm áp. Tôi nói với mình, nhắc nhở mình: Đừng để anh nhận ra, phải giữ tình cảm anh em này tốt đẹp.
Tôi yêu anh, tôi không biết, anh không biết nhưng cả thế giới biết. Người ta hiểu được từ ánh mắt tôi nhìn anh, từ sự chu đáo đặc biệt dành cho anh, từ cái quan tâm nhỏ nhặt nhất của một người con gái, từ sự thay đổi của tôi bắt đầu khi anh cưới, từ gương mặt biến sắc của tôi lúc xem hình cưới của anh…Và rồi bí mật đó cũng bị anh phát hiện. Chúng tôi đều im lặng. Đó là câu trả lời hay ho nhất cho một bài toán không lời giải.
Qua biết bao sóng gió, tình cảm anh em chúng tôi gắn bó hơn rất nhiều. Tôi trân trọng điều đó nên luôn luôn yêu quý và gìn giữ cho nhau. Anh thương tôi, anh thương sự chân tình ngu ngốc của tôi nên lúc nào cũng che chở và bảo vệ tôi. Cha tôi bệnh khi tôi xa nhà, tôi bàng hoàng nghe tin. Lần đầu tiên, tôi điện thoại cho anh và khóc. Những ngày khó khăn đó, tôi mới biết mình đã yêu anh bao nhiêu, đã cần anh như thế nào. Tôi sợ một ngày sẽ không còn anh nữa.
Công ty chúng tôi hoạt động không thuận lợi, chúng tôi lại càng sát cánh bên nhau, cùng tiến cùng lùi. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn luôn có một cái ranh giới mong manh. Tôi và anh đi công tác rất xa. Đó là lần đầu tiên tôi đi xa cùng anh, chỉ tôi và anh, đến giờ này, tôi cũng không biết đó là ý trời hay anh muốn vậy và cố tình như vậy. Tôi là nhân viên, tôi không có quyền lựa chọn. Tôi ngồi sau lưng anh, tôi cảm nhận được rằng anh rất gần mình nhưng không phải của mình. Lại một chút nhói đau hiện hữu trong tôi. Tôi đã ôm anh rất chặt như ôm một người bạn thân, một người anh trai, một người tôi yêu bấy lâu mà không thể nói. Nước mắt của tôi đã rơi trên lưng anh nhưng anh lại tưởng tôi ngủ gật. Anh trách tôi ham vui xem Euro đến gần sáng. Và rồi anh vẫn để tôi ngủ yên như thế gần hai tiếng đồng hồ.
Khi biết tôi có tình cảm với anh, dù tôi và anh chẳng làm gì sai nhưng rất nhiều người đã báo trước với tôi một tương lai không tốt. Họ bắt đầu dùng ánh mắt khác để nhìn tôi. Tôi bắt đầu lo sợ, sợ miệng lưỡi thế gian nhưng tôi sợ nhất là chính bản thân mình. Khi anh vừa lên xe về quê thăm vợ, tôi cầm lá đơn nghỉ việc trên tay và ra đi trong âm thầm.
Tôi sợ nhìn thấy anh thì mình sẽ đổi ý. Tôi sợ tất cả những lời mà anh sắp nói với tôi. Tôi sợ anh nhìn thấy nước mắt tôi rơi vì tôi không bước qua được cái thử thách quá lớn này. Ở bên anh càng lâu, tôi lại càng đau, đau đến sắp ngã rồi, không thể cố nén được nữa. Anh điện thoại bảo tôi nên suy nghĩ lại, đừng đi lúc này vì công ty đang cần tôi, có nhiều việc để tôi làm.
Nếu đi, với công việc, với anh, tôi là kẻ vô trách nhiệm. Nhưng ở lại, tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình, và cả anh nữa. Tôi không thể cố sống trong cái vỏ giả tạo đó được. Tôi biết chắc chắn tôi sẽ làm anh xao động. Gia đình anh lúc này có nhiều chuyện không vui. Tôi không muốn mình làm ảnh hưởng anh thêm nữa. Tôi lại càng không thể là một đứa em gái ngoan của anh vì tình cảm trong tôi đã đi lạc đường rồi, không quay lại được.
Không có hạnh phúc nào dành cho kẻ thứ ba. Tôi biết và tôi chấp nhận điều đó. Tôi yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó. Cầu mong anh sống bình yên và hạnh phúc!
Theo VNE
Cưới hay chia tay?
* Tôi quen bạn gái đã lâu, cô ấy nhiều lần giục cưới nhưng tôi lại chần chừ. Tôi sợ rằng nếu tiến tới hôn nhân, mình sẽ không mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Không hiểu tại sao từ khi người yêu đầu tiên bỏ tôi để đi lấy chồng thì mọi ham muốn của tôi đối với phụ nữ không còn.
Tôi quen bạn gái mới vì bạn bè gán ghép và cũng muốn để mọi người không bàn ra, tán vào về giới tính của mình. Thời gian đầu, tôi hy vọng khi có bạn gái thì mọi thứ sẽ thay đổi, tôi sẽ có cảm xúc như trước đây từng có với người yêu cũ. Thế nhưng, tôi đã thất vọng vì điều đó hoàn toàn không xảy ra. Liệu tôi có nên nói thẳng với bạn gái và chia tay để giải thoát cho cô ấy?
(phantung... @gmail.com)
Bạn thân mến,
Có lẽ cú sốc của mối tình đầu quá nặng đã khiến vết thương lòng của bạn mãi vẫn không lành. Một giả thiết khác là bạn gái bây giờ không đủ sức để làm trỗi dậy những cảm xúc mãnh liệt trong lòng bạn. Bằng chứng là bạn quen cô ấy vì bạn bè giới thiệu và cũng chỉ để chứng tỏ mình là đàn ông, chứ hoàn toàn không phải do con tim lên tiếng. Điều đó có thể là chưa đủ cho một cuộc hôn nhân.
Bạn biết không, nhiều người ví hôn nhân như một cuộc phiêu lưu của 2 trái tim. Trong cuộc hành trình ấy, có những lúc phải qua thác ghềnh, sóng gió. Nếu 2 người bạn đồng hành có đủ tình yêu dành cho nhau thì họ sẽ quyết cùng nhau vượt qua sóng gió. Ngược lại, họ sẽ buông tay để mạnh ai nấy đi tìm sự sống cho riêng mình.
Nếu bạn thấy có thể mang lại hạnh phúc cho người bạn đời của mình thì hãy bước tới, còn nếu như lấy vợ vì một lý do gì đó hay để chứng tỏ "mình là đàn ông" thì nên dừng lại. Trước mắt, bạn nên nói thẳng với bạn gái suy nghĩ của mình, sau đó cả 2 bàn bạc thật kỹ trước khi quyết định.
Theo VNE
Hồng nhan... Cô gái ấy có hai bím tóc thật xinh, có đôi má lúng liếng hai lúm đồng tiền, có cách làm nũng khiến bao nhiêu trái tim tan chảy... Ngày ấy, anh cũng là một trong những người trồng cây si trước cửa phòng em ở ký túc xá. Anh cứ mong em bệnh để được nấu cháo, mua thuốc, chép bài, giảng...