Bộ trưởng Chuyền cũng cần ‘cú điện thoại 2 phút’ giống Bộ trưởng Thăng
Cũng là một dạng vấn đề phát sinh trong thực tiễn và không nằm trong luật định nhưng hai vị Bộ trưởng đã lựa chọn hai cách xử lý vấn đề khác nhau.
Trong chương trình “Dân hỏi Bộ trưởng trả lời” phát sóng tối 27/7, Bộ trưởng Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội Phạm Thị Hải Chuyền đã có những phúc đáp cụ thể về trường hợp của bà Trần Thị M. (83 tuổi, ở quận Bình Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh) có chồng và một con trai là liệt sỹ nhưng chưa được phong tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng.
Bộ trưởng Phạm Thị Hải Chuyền cho biết: “Pháp lệnh quy định danh hiệu vinh dự nhà nước Bà mẹ Việt Nam anh hùng và Nghị định 56 của Chính phủ có quy định rõ trường hợp có một chồng và một con là liệt sỹ thì được phong tặng danh hiệu Bà mẹ Việt Nam anh hùng. Đối với trường hợp của bà M. có một con và chồng là liệt sỹ nhưng đã tái giá thì đến nay chưa được hướng dẫn tại Nghị định 56 này.
Chính vì vậy trong thời gian gần nhất, chúng tôi sẽ phối hợp với Bộ Quốc phòng để tập hợp lại những phản ánh về những vấn đề mà chưa được rõ để có hướng dẫn kịp thời”.
Bộ trưởng Phạm Thị Hải Chuyền tham gia chương trình Dân hỏi – Bộ trưởng trả lời tối 27/7. Ảnh: VTV
Video đang HOT
Mẹ M. mất chồng, mất con trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, đó là sự mất mát, là tổn thất vô cùng lớn đối với cuộc đời mẹ mà không gì có thể bù đắp nổi. Vậy nhưng, những năm tháng cuối đời của mẹ đang trôi qua trong sự chờ đợi: chờ đợi có một luật định mới quy định những trường hợp giống của mẹ, chờ đợi các cấp thẩm quyền có trách nhiệm “ngồi lại với nhau” để tiến hành các chính sách “rà soát, thống kê” trên toàn quốc, chờ đợi các Bộ “tập hợp lại” những trường hợp như của mẹ để có những hướng dẫn được gọi là “kịp thời”. Theo thủ tục, như thế mới là đủ quy trình, mới đúng trình tự làm việc theo luật định.
Trường hợp giống như của mẹ M. trên cả nước hiện nay không nhiều, vậy tại sao lại phải cần nhiều “ban bệ” và “các bên” ngồi lại rồi mới hy vọng có một hướng giải quyết trong khi hoàn toàn có thể linh động giải quyết một trường hợp mang tính cá biệt thế này. Lãnh đạo nói phải “bàn bạc” và cái sự bàn bạc này chắc chắn cũng phải mất nhiều thời gian. Trong khi đó, chính quyền địa phương thì khẳng định “chỉ cần trên có văn bản hướng dẫn cụ thể thì chính quyền địa phương sẽ giải quyết vấn đề ngay lập tức”.
Vậy là, các bên chính quyền liên quan đều chờ đợi ngập ngừng, cấp dưới đợi cấp trên “chỉ đạo cụ thể”, cấp trên chờ cấp dưới tổng hợp báo cáo, trong khi hồ sơ của mẹ tiếp tục nằm lấp lửng: “không thể khẳng định có thể xét tặng, cũng không thuộc diện bác hồ sơ”. Và sự chờ đợi của mẹ cũng theo đó tiếp tục bị gác lại để chờ… hướng dẫn.
Trở lại câu chuyện “cuộc gọi 2 phút tiết kiệm 20 tỷ đồng” của Bộ trưởng Đinh La Thăng. Trong khi vị Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải linh động chỉ đạo cấp dưới bằng chỉ thị miệng ngay tại chỗ để tháo gỡ nút thắt của vấn đề thì ở đây, Bộ trưởng Bộ Lao động Thương binh và Xã hội lại lựa chọn phương án “đi vòng” với một chặng đường không hề ngắn để giải quyết một vấn đề mà theo đánh giá chung của nhiều người là có thể chỉ đạo ngay tại chỗ. Hai câu chuyện khác nhau nhưng lại có điểm chung là cách điều hành, quản lý, xử lý công việc của các vị lãnh đạo đứng đầu các Bộ.
Thử đặt giả thiết, thay vì thực hiện một cuộc gọi 2 phút giống như Bộ trưởng Đinh La Thăng, Bộ trưởng Chuyền hoàn toàn có thể ra một “chỉ thị miệng” ngay trên sóng truyền hình về việc các cấp chính quyền liên quan phải tiến hành xử lý ngay và khẩn trương vụ việc nêu trên, bởi đây là trường hợp cá biệt.
Thế nhưng, Bộ trưởng Chuyền đã lựa chọn một phương án khác, đồng nghĩa với việc nhà nước sẽ phải “chi” một khoản tiền không nhỏ phục vụ cho công tác điều tra, rà soát, tổng hợp, bàn bạc để thống nhất… những trường hợp cá biệt thế này.
Vậy là, trong khi một sự việc đáng lý ra phải thuộc thẩm quyền của cả Bộ thì người đứng đầu là ông Bộ trưởng đã linh động giải quyết, xử lý; còn một sự việc đáng ra cần người lãnh đạo là bà Bộ trưởng ra quyết định để cấp dưới thực hiện thì lại phải chờ đợi các bên liên quan tổng hợp lại và chờ xử lý.
Thiết nghĩ, Bộ trưởng Chuyền nên tham khảo cách làm Bộ trưởng Thăng để có thể “linh động” hơn trong cơ chế giải quyết các vấn đề phát sinh trong thực tiễn, sao cho có thể giải quyết được nhiều công việc, bớt được những thủ tục rườm rà và tiết kiệm được ngân sách nhà nước.
Vũ Đậu
Theo_Người Đưa Tin
Cần cân nhắc khi tăng tuổi nghỉ hưu
Thẩm tra dự án luật Bảo hiểm xã hội (sửa đổi) của Ủy ban Các vấn đề xã hội của QH hôm qua đều còn chần chừ trước đề xuất tăng tuổi hưu.
Các đại biểu đề nghị cân nhắc tăng tuổi nghỉ hưu đối với lao động dệt may, da giày - Ảnh: Thu Hằng
Theo dự thảo luật Bảo hiểm xã hội (BHXH), từ năm 2016 trở đi thực hiện tăng tuổi nghỉ hưu nữ đối với cán bộ, công chức, viên chức (nữ từ 55 lên 60 tuổi và nam từ 60 lên 62 tuổi); từ năm 2020 trở đi sẽ thực hiện tăng tuổi hưu đối với các nhóm đối tượng còn lại, cứ mỗi năm tăng thêm 4 tháng tuổi cho đến khi đạt 60 tuổi đối với nữ và 62 tuổi đối với nam.
Đại biểu (ĐB) Đặng Ngọc Tùng (Chủ tịch Tổng Liên đoàn lao động VN) chất vấn: "Tôi nghe nói sau năm 2030 quỹ BHXH sẽ vỡ quỹ, rất nguy hiểm nếu không sửa luật. Tổ chức Lao động quốc tế khuyến cáo 2 vấn đề: tăng thêm tuổi nghỉ hưu để kéo dài thời gian đóng BHXH và đóng BHXH trên lương chứ không đóng trên lương tối thiểu. Vì sao ban soạn thảo lại chỉ đề xuất tăng tuổi hưu? Liệu tăng tuổi nghỉ hưu có phù hợp với bộ luật Lao động hiện hành hay không, trong khi các ngành nghề dệt may, thủy sản... về hưu trở thành mơ ước của người lao động".
Theo đại biểu Cù Thị Hậu (Hưng Yên), căn cứ vào cách tính trong dự thảo từ năm 2016, người lao động (NLĐ) đóng bảo hiểm 20 năm sẽ được hưởng tương ứng 45% mức bình quân lương tháng. Khi về hưu, để được hưởng 75% lương, NLĐ phải làm việc 35 năm. "Đối với công chức có thể tăng tuổi lên 60-62, nhưng nhóm các đối tượng khác, nhất là đối tượng lao động trực tiếp tôi rất băn khoăn, nếu làm không đủ năm, tiền lương sẽ bị trừ tương ứng 2%/năm". ĐB Phạm Đức Châu (Quảng Trị) phân tích: "Theo lộ trình đóng BHXH 20 năm được hưởng 45%. Một người 50 tuổi, sau 20 năm đóng bảo hiểm, nhưng lại nghỉ hưu sớm 10 năm thì bị trừ 20%. Nghĩa là sau 20 năm đóng BH, họ chỉ được nhận 25% lương. Vậy họ sống kiểu gì?".
Còn ông Mai Đức Chính, Phó chủ tịch Tổng liên đoàn Lao động VN, lo ngại lao động trong ngành dệt may, da giày chủ yếu lao động cơ bắp. 55 tuổi không đủ sức làm việc. Lúc đó NLĐ thiệt đơn, thiệt kép. Theo các ĐB, cần cân nhắc kỹ lưỡng tăng tuổi hưu, phù hợp với luật Lao động, đảm bảo sức khỏe của NLĐ. Một số ý kiến cho rằng, cần có lộ trình tăng tuổi hưu, không nên quy định cứng nhắc.
Bà Phạm Thị Hải Chuyền, Bộ trưởng Bộ LĐ-TB-XH, thừa nhận việc kéo dài tuổi nghỉ hưu như trong dự thảo là trái với điều 187 bộ luật Lao động, quy định nam 60, nữ 55. Tuy nhiên, bà Chuyền phân trần: "Mục tiêu kéo dài để cân đối quỹ, không có động cơ nào khác".
Bà Trương Thị Mai, Chủ nhiệm Ủy ban Các vấn đề xã hội của QH, đề nghị tăng tuổi nghỉ hưu chỉ là một trong những giải pháp bảo toàn cho quỹ, chứ không xem việc tăng tuổi nghỉ hưu là giải pháp tuyệt đối. Bà Mai cũng đề nghị nên tăng tuổi hưu theo từng đối tượng, chức vụ, có thể tăng một số nhóm trước. Ngoài ra, bà Mai lưu ý phải tăng cường công tác thanh tra, kiểm tra bảo đảm việc tuân thủ pháp luật để tăng nguồn thu cho quỹ.
Theo TNO
Giảm biên chế: "Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" Bộ LĐTBXH thì xin tăng tuổi nghỉ hữu để tránh vỡ quỹ bảo hiểm, còn bên Bộ Nội vụ lại nói giảm biên chế bớt gánh nặng ngân sách. Bộ trưởng Bộ Lao động - thương binh và xã hội Phạm Thị Hải Chuyền vừa đề nghị với Ủy ban thường vụ Quốc hội nâng tuổi nghỉ hưu (nam 62, nữ 60) để...