Bố tôi nhụ.c nh.ã vì b.ỏ v.ợ lấy người thứ ba
Cuối cùng, bố nhận ra rằng, b.ỏ v.ợ lấy người thứ ba là sai lầm lớn nhất đời.
Khi đọc những dòng tâm sự của chị, nỗi đau trong tôi lại một lần nữa trỗi dậy. Tôi không khóc vì tôi đã khóc quá nhiều. Vì tim tôi giờ trở nên chai sạn hay nói đúng hơn là nỗi đau không thể thốt thành lời. Tôi không phải người thứ 3, tôi cũng không phải người vợ bị chồng phụ bạc. Mà tôi là đứa con sống trong một gia đình không hạnh phúc. Một gia đình chịu sự phản bội của người cha suốt 10 năm trời.
Ngày đó bố tôi say nắng, phải nói là đam mê với một cô giáo ở làng (chính là cô giáo của tôi). Chồng cô chế.t từ lâu. Cô lăng nhăng với nhiều người và cuối cùng người cô chọn để đi đến cuối cuộc đời là bố tôi. Bố tôi từ một người yêu thương vợ con hết mực trở nên lạnh lùng, vũ phu khi bị cô quyến rũ. Ngày nào bố cũng đán.h m.ẹ, hắt hủi mẹ, trì chiết mẹ. Những bữa cơm của mẹ ngập tràn trong nước mắt. Nhiều bữa cơm bố hất tung cả mâm cơm đạm bạc ra sân.
Cuối cùng bố tôi b.ỏ v.ợ để lấy người đàn bà thứ hai (ảnh minh họa)
Bao lần bố đán.h m.ẹ chảy má.u đầu, thâm tím mặt mày dù bọn tôi đã khuyên can bố, từ nhẹ nhàng đến dằn mặt “cô giáo”. Nhưng chỉ làm cho 2 người họ quấn lại gần nhau hơn mà thôi.
Video đang HOT
Gia đình tôi cứ như vậy kéo dài 10 năm. Trong những năm tháng đó tôi đã rất xấu hổ khi đi ra ngoài, tôi sống khép kín và thương mẹ vô cùng. Tôi động viên mẹ giải thoát cho bố, giải thoát cho chính bản thân mình. Mẹ khóc, mẹ bảo không muốn gia đình tan vỡ, con cái chịu khổ đau và thiệt thòi. Nhưng tôi thấy, nếu cứ sống thế thì chẳng khác nào địa ngục.
Mời các bạn chia sẻ những tâm sự, những bài viết của mình với chủ đề Người thứ batại địa chỉ mail evatam.eva@24h.com.vn. Những bài viết hợp lệ sẽ được đăng trên trang trong thời gian sớm nhất.
Nhưng đến khi tôi vừa tốt nghiệp 12 thì bố mẹ ra tòa. Mẹ vẫn khóc lóc, va.n xi.n bố quay trở về. Còn bố nhất quyết ra đi. Bố nói “dù sống dù chế.t, tao cũng phải bỏ bằng được mày, sống với mày là địa ngục của tao”. Mẹ tôi và chúng tôi đành để bố ra đi.
Sau đó bố tôi nhanh chóng kết hôn với cô giáo. Mẹ tôi sống 1 mình tại ngôi nhà của gia đình tôi đã từng hạnh phúc. Tôi xuống Hà Nội theo đuổi ước mơ học hành. Cứ cuối tuần tôi lại về thăm mẹ. Dù từ Hà Nội về nhà tôi là 200km.
Mỗi lần về nhà thấy mẹ lủi thủi, tim tôi quặn đau. Nhưng vì hoàn cảnh, mẹ con tôi động viên nhau vượt qua. Hình như ông trời cũng thương mẹ con tôi. Sau vài năm buôn bán ở Hà Nội, anh trai tôi mua được một căn nhà nhỏ và chúng tôi đón mẹ lên Hà Nội ở với chúng tôi. (Anh trai tôi học hết 12 đã chán cái gia đình này vì bố tôi như thế và vì nhà tôi cũng nghèo không có tiề.n cho anh ăn học, nên anh đã ra Hà Nội lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng). Chúng tôi cứ thế nương tựa vào nhau mà sống.
Cuộc sống nơi đất khách quê người không hề dễ dàng. Nhưng chúng tôi cảm thấy dễ thở hơn….Còn bố tôi, sau khi kết hôn với cô giáo được 1 năm, ông dần nhận ra cuộc sống quá nhạt nhẽo, đã đến lúc ông thức tỉnh. Mỗi lần về thăm quê, tôi lại đến thăm bố. Dù bố đã làm mẹ con tôi đau khổ nhưng nhìn vẻ tiều tụy của bố bây giờ, tôi không thể hận ông. Tôi chỉ thương ông mà thôi. Bố tôi và “cô giáo” giờ cũng không thể hạnh phúc, cuộc sống lục đục, cãi nhau triền miên,… Lần nào tôi về, hỏi về cuộc sống của bố, bố cũng tâm sự rất thật: “Giờ Bố sống ở đây chỉ là cái xác thôi, còn tâm tư bố lúc nào cũng nhớ các con, và thương mẹ con rất nhiều. Bố có lỗi với mẹ con và các con nhưng bố đã đi quá xa rồi. Giờ không còn đường cho bố quay trở lại nữa. Bà ấy (vợ của bố bây giờ) lấy được bố là niềm hạnh phúc, còn với bố lấy bà ấy lại là niềm đau. Và sai lầm lớn nhất cuộc đời bố là đã bỏ mẹ con con để đến sống với một người chẳng có sự ràng buộc nào, con cái không, tình cảm thì chỉ là đam mê nhất thời. Bố vô cùng hối hận.” Tôi nghe mà trái tim vỡ vụn.
Bố hối hận vì đã rời xa chúng tôi (ảnh minh họa)
Khi còn sống cùng mẹ con tôi, mẹ tôi chiều bố hết mực. Bố không bao giờ phải chăm con, làm việc nhà, hay đối nội, đối ngoại. Bố chỉ cần kiế.m tiề.n (bố tôi kiế.m tiề.n kém xa mẹ tôi) rùi mang tiề.n về đưa vợ, hết trách nhiệm. Nhưng khi bố lấy “cô giáo”, bố phải nấu cơm, rửa bát, lau nhà,… Bố phải đi mua sắm từ cái bát ăn cơm, từng đôi đũa, từng cái cốc uống nước, từ cái khăn mặt, những thứ mà khi ở cùng mẹ con tôi, bố chỉ biết đến nó khi bố đi chơi với người tình về, nhìn thấy mặt mẹ, thấy ghét và cầm chúng ném vào mặt mẹ tôi mà thôi.
Dù cơn sóng gió gia đình tôi đã qua nhưng tôi mãi mang vết thương đó trong lòng, không bao giờ lành. Tôi kể ra câu chuyện rất thật của mình mong những bạn gái, những người phụ nữ đừng phá náthạnh phúc gia đình người khác. Kết quả nhận được chẳng hay ho gì đâu.
Còn những người chồng, người cha khi có ý định ngoạ.i tìn.h thì hãy nghĩ đến nghĩa vợ chồng. Nghĩa cợ chồng trong các anh hết, thì nghĩ đến những đứa con, những khúc ruột của chính các anh, mang dòng má.u của các anh. Chúng sẽ bị tổn thương vì bị ảnh hương đến hết cuộc đời bởi những điều các anh gây ra.
Cầu chúc những người mẹ, những người vợ, những người chị có chồng ngoạ.i tìn.h hãy cố gắng, mạnh mẽ vượt qua. Cuộc đời còn dài, ông trời có mắt và rất công bằng. Cuộc sống sẽ bù đắp cho mình những mất mát và tổn thương không đáng có. Những người làm người thứ ba, đang tâm cướp chồng người khác đừng đổ tội cho ai khác, cho tình yêu mà hãy nhìn lại bản thân mình.
Theo Eva
Tâm sự của một đứa con hoang
Mỗi lần nghĩ đến cảnh gia đình, họ hàng người ta soi mói, khin.h r.ẻ tôi, gọi tôi là đứa con không cha lòng tự trọng của tôi lại trỗi dậy.
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một cô gái năm nay đã 29 tuổ.i đang làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài. Công việc của tôi hiện nay phát triển rất tốt, có thu nhập cũng thuộc diện tương đối cao nên cuộc sống vật chất của tôi tạm hài lòng... nhưng tôi vẫn thiếu một thứ đó là mái ấm gia đình.
Tôi được sinh ra trong một hoàn cảnh không được may mắn như bao người con khác, một gia đình chỉ có mẹ mà không có cha. Ông ấy- người tôi gọi là cha tôi là ai tôi không hề biết mặt, chỉ nghe mẹ kể rằng ông đã lấy đi đời con gái của mẹ rồi "cao chạy xa bay" để lại một mình mẹ tôi với cái bụng bầu đầy đau khổ cùng bao nhiêu những ánh mắt soi mói, dè bỉu, khinh miệt của người đời.
Vậy là tôi được sinh ra như thế, sinh ra trong sự đau khổ tủ.i nhụ.c của người mẹ, sự cô đơn thiếu thốn của chính bản thân mình. Thủa nhỏ, tôi luôn sống lầm lũi trong sự khin.h r.ẻ của bạn bè và bà con lối xóm, đi đâu tôi cũng được mọi người gắn kèm thêm hai chữ "con hoang". Lũ trẻ trong xóm không những không cho tôi chơi cùng bao giờ mà thậm chí chúng còn hay bắt nạt tôi bởi vì tôi không bao giờ có được sự bảo vệ, bao bọc của người cha.
Lớn hơn một chút, những suy nghĩ ích kỷ nhỏ nhen ấy không còn nữa, lũ bạn cũng đã bắt đầu chơi với tôi nhưng trong suy nghĩ sâu thẳm tâm hồn của họ và gia đình họ vẫn còn một khoảng cách vô hình nào đó chứ mãi không thể gần gũi thân quen.
Ảnh minh họa
Năm 20 tuổ.i khi còn là sinh viên tôi cũng đã từng có bạn trai, người yêu tôi là môt chàng trai thông minh, hiện đại... anh yêu tôi, thông cảm cho tôi và có thể chấp nhận tất cả những gì không may mắn thuộc về gia đình tôi, tình yêu của chúng tôi kéo dài được 3 năm cho đến ngày ra trường.
Nhưng khi chúng tôi chính thức ra mắt gia đình hai họ thì đã bị gia đình nhà anh kịch liệt phản đối chỉ vì tôi là một đứa "con hoang" không cha. Mẹ anh bảo, anh phải lựa chọn giữa tôi và mẹ, và anh đã chọn mẹ. Chúng tôi đã phải chia tay nhau trong đau khổ, khi cả hai vẫn còn yêu nhau. Đây là một cú sốc rất lớn đối với tôi, và nó luôn nhắc cho tôi nhớ mình là một đứa "con hoang". Mình không có quyền được hưởng hạnh phúc như những người khác. Và nó làm tôi thấy sợ, sợ làm quen với ai đó, lại sợ phải ra mắt và sợ bị phản đối. Sợ sự chia ly...
Tôi đã quá thấm thía nỗi khổ của một đứa "con hoang" và đa.u đớ.n nhận ra rằng sự không có mặt người cha trong cuộc sống của mình là một điều mất mát vô cùng lớn, không gì có thể bù đắp được.
Nhiều khi tôi nghĩ, giá như tôi cũng có được một người cha dù ông ấy có tồi tệ, ác độc, tâm thần hay điên dại thì bóng dáng ông ấy cũng hiển diện trong cuộc đời tôi và tôi sẽ yêu quý ông vô cùng. Tôi đã không mất đi tình yêu của mình, không bị người đời khinh miệt và tôi đã có được hạnh phúc.
Giờ đây tình yêu trong lòng tôi đã nguội lạnh, chẳng bao giờ tôi dám nghĩ đến việc đi tìm tình yêu, hạnh phúc cho riêng mình nữa dù bên cạnh tôi vẫn có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh gia đình, họ hàng người ta soi mói, khin.h r.ẻ tôi, gọi tôi là đứa con không cha lòng tự trọng của tôi lại trỗi dậy.
Đã có nhiều đêm tôi cũng nằm suy nghĩ về cuộc đời này, về những thiệt thòi, mất mát mà tôi đã phải gánh chịu, trải qua trong suốt những ngày thơ ấu và cả khi đã trưởng thành tôi vẫn còn đang phải đối mặt. Tôi đã tự chọn cho mình một cuộc sống riêng, cuộc sống không gia đình, không chồng con vì tôi rất sợ sau này con tôi lại phải đối mặt với những gì mà mẹ nó đã từng phải trải qua.
Cho dù trong sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn muốn có một mái ấm gia đình. Và hơn lúc nào hết, tôi hiểu người cha quan trọng như thế nào trong cuộc sống của tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Biết làm gì khi tình cũ muốn quay lại ? Trong lần đi công tác tôi đã ghé thăm lại nơi tình yêu thề hẹn của tôi và Nguyệt, trước cảnh đời éo le đưa đẩy tôi gặp lại Nguyệt, tình yêu thời trai trẻ lại trỗi dậy trong tôi. Trong một lần đi công tác tại các tỉnh Tây Nguyên tôi quen và yêu Nguyệt. Tình yêu đến rất nhanh và đẹp...