Bố tôi là một người cha tồi tệ nhất thế gian!
Tôi thật sự chán bố tôi lắm rồi. Bố tôi là một người tồi tệ nhất thế gian này, chẳng làm gì cho vợ cho con mà chỉ làm khổ vợ con thôi.
Ảnh minh họa
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa ngủ được, tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về câu chuyện xảy ra hồi chiều. Tôi buồn thì ít mà phẫn nộ và bức xúc thì nhiều. Hôm nay bố tôi lại đánh mẹ tôi.
Tôi đã lập gia đình, chính vì thế tôi càng ngày càng thấu hiểu sự khổ sở và nỗi đau của mẹ tôi phải chịu đựng hơn hai mươi năm chung sống với người chồng như bố tôi. Tôi không quá đáng khi mô tả về bố mình bằng hai từ “tồi tệ”.
Ngày còn bé tôi chứng kiến không ít cảnh bố đánh mẹ, bố tôi chẳng làm gì cả, chỉ ở nhà đánh bạc và uống rượu mọi lúc mọi nơi có thể. Nhà nội và nhà ngoại luôn nhìn gia đình tôi bằng ánh mắt khinh bỉ và coi thường. Cũng đúng thôi, không thể trách họ được, họ giúp đỡ nhà tôi nhiều nhưng bố tôi như thế, giúp mãi cũng chán.
Gia đình tôi có căn hộ tập thể nhỏ được bà ngoại giúp mua cho nhưng về sau phải bán để trả nợ cho bố tôi. Gia đình tôi chuyển về nhà ông nội ở, một ngôi nhà cấp bốn chật chội có thêm gia đình cô út ở cùng nữa. Bác cả, anh của bố tôi thấy mẹ tôi vất vả, bố tôi thì chẳng làm gì nên mua cho một chiếc xe máy mới để bố làm xe ôm. Được khoảng một tháng xe bố tôi cũng bán nốt, mẹ tôi khóc lóc còn bị bố tôi chửi nữa, còn nhiều chuyện lắm nhưng tất cả dường như chỉ mới là bắt đầu mà thôi…
Tôi lấy chồng, bố mẹ chẳng cho được gì. Tôi không đòi hỏi gì đâu, dù rằng biết là bố mình như vậy nhưng chưa bao giờ tôi tỏ ra coi thường hay hỗn láo với bố mẹ. Lại thêm nữa, mẹ tôi làm công nhân, lo cho tôi ăn học và sống cho đến ngày hôm nay là một điều tôi cảm ơn mẹ lắm rồi. Ý tôi chỉ muốn nói ở đây là bố tôi không giúp cho mẹ tôi tôi được cái gì cả, vậy mà…
Tôi lấy chồng làm thay đổi cuộc sống gia đình tôi rất nhiều. Tôi là con một, vì vậy lo cho bố mẹ là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Tôi cũng thầm cám ơn chồng tôi nhiều lắm, vì tất cả những gì anh ấy làm cho nhà tôi. Tôi có em bé đầu lòng, nhưng khi sinh ra được hai tháng thì em bé bị mất. Tôi buồn lắm, vì thế tôi cũng không thể để ý được mọi chuyện.
Mẹ tôi lúc này nghỉ làm ở nhà rồi, tôi cũng thế vì khi có em bé tôi phải nằm bệnh viện mấy tháng. Tất cả sinh hoạt trong nhà của bố mẹ, của vợ chồng, chồng tôi lo hết. Nguôi ngoai được một thời gian tôi lại có em bé.
Video đang HOT
Một hôm tự nhiên hai vợ chồng nói chuyện tâm sự, chồng tôi có kể là bố mượn một số tiền không nhỏ sau ngày em bé đầu tiên mất. Bố bảo vì buồn quá nên bố đi đánh bài, mà không phải bố tôi mượn 1 lần, mà là 3,4 lần liền với số tiền lớn. Nhiều khi bố tôi còn gặp chồng tôi lấy năm, bảy trăm, một triệu thì chồng tôi bảo không nhớ là bao nhiêu lần rồi.
Tôi buồn, chán nản và thất vọng nhưng tôi có thể làm được gì đây? Thực sự, tôi thấy bố tôi không có lòng tự trọng, có nằm mơ cũng không ngờ. Mẹ có nói chuyện này với bố nhưng bị bố chửi, tôi cũng chịu, biết làm gì bây giờ, một lần nữa tôi tự nhủ dù sao cũng là bố mình.
Tần suất đi đánh bài rồi mượn con rể tiền của bố tôi vẫn đều đều. Tôi chán lắm, chán thực sự. Cách đây 2 tháng bố tôi về “báo nợ” cho tôi 15 triệu tiền đánh đề. Tôi không còn gì để nói, nói ra cho chồng tôi thì tôi không thể. Tôi chỉ biết bảo rằng: “Bố làm thì bố chịu, bố đi đánh cờ bạc, con với mẹ có được 1 đồng nào đâu mà bố bảo con trả”. Nói thế thôi chứ tôi buồn từng ngày, lo nghĩ từng ngày mà không biết nói cho ai.
Tôi đành kể chuyện cho cô tôi nghe, nghe xong cô cũng khuyên nhủ 1 vài câu. Được 2 hôm thì cô gọi điện lại cho tôi. Cô kể: “Bố mày vay tiền của cô, vay 1 triệu, bảo là mày không đưa tiền ăn, bố mẹ mày không có tiền nên mượn”. Hôm trước cô nghe mày kể chuyện nên cô nghi ngay, cô không cho vay.
Vậy đấy, đến đây thì miễn bình luận, tôi đưa tiền sinh hoạt hàng tháng, quần áo hay những đồ dùng cần thiết. Tôi lo cho bố mẹ tôi không thiếu gì, vậy mà bây giờ mang tiếng với họ hàng như thế, tôi thực sự chán ngán đến tận cổ. Chịu không thể nổi nữa, nhưng tính tôi cũng buồn cười, giận thật đấy mà lại quên ngay. Tôi vẫn như vậy chẳng thể đối xử với bố tôi khác đi chút nào, có lẽ vì như thế nên mới nhiều chuyện xảy ra những ngày sau đó.
2 tuần trước bố tôi đi chơi từ trưa đến tối không về, gọi điện thì tắt máy, mẹ tôi đi tìm khắp nơi, tìm mãi mới ra 1 chỗ tụ tập đánh bài người ta kể bố tôi bị bắt rồi. Tôi buồn và ức đến độ nghẹn cứng cả họng, tôi chỉ muốn nhân cơ hội này cho bố tôi đi cải tạo luôn cho tôi đỡ khổ. Thế rồi tôi cũng không làm được, tôi lại phải lấy tiền của chồng để “chuộc” bố tôi về.
Chưa được bao lâu thì câu chuyện ngày hôm nay làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt mà bố mẹ tôi cãi nhau, lời qua tiếng lại bố tôi lại đánh mẹ. Lâu rồi tôi mới chứng kiến, tôi can ra mà không được, bố tôi đá vào mặt mẹ tôi.Lấy được gì là bố tôi dùng để đánh mẹ luôn.
Tôi thì đang có em bé, can mãi còn bị bố tôi đánh trượt vào tay đến bây giờ tay vẫn còn đau và sưng. Tôi hét ầm lên mà cũng không được, đánh xong bố tôi còn ngồi trên ghế chửi tiếp. Tôi thật sự chán bố tôi lắm rồi. Bố tôi là một người tồi tệ nhất thế gian này, chẳng làm gì cho vợ cho con mà chỉ làm khổ vợ con thôi.
Tôi phải làm gì bây giờ chẳng lẽ lại bảo mẹ bỏ bố tôi. Mẹ tôi thì đúng là người phụ nữ chịu đựng giỏi, chẳng giận ai được lâu quá 1 ngày. Nhưng còn tôi, tôi phải chịu đựng bố tôi đến bao giờ nữa đây, đến bây giờ tôi không thể cho qua được nữa, tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Tôi là người đàn bà đê tiện nhất trên thế gian
Thỏa mãn cho cái tôi cá nhân ích kỉ, thỏa mãn cho những dục vọng thấp hèn... để rồi những người đàn bà ngoại tình sau cơn mộng mị chợt tỉnh giấc thì tất cả đã quá muộn, hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay.
ảnh minh họa
Đọc bài viết "Phụ nữ cần một thằng đểu?" mà tôi không thể đành lòng nhắm mắt làm ngơ bởi tôi cũng đã từng lạc bước để rồi phải nhận một cái giá quá đắt cho những phút nông nổi, dại khờ. Tôi muốn kể câu chuyện của cuộc đời mình như một sự sẻ chia, một điều nhắn gửi đến những người phụ nữ trong bài viết và cả những ai đã đang và sẽ lập gia đình đừng bao giờ để con tim lạc lối, đừng vứt bỏ thứ hạnh phúc mà bạn đang nắm giữ chỉ vì sự ngông cuồng, mù quáng.
Tôi là một người phụ nữ hiện đại, luôn sống, yêu hết mình. Tốt nghiệp đại học tôi xin làm giảng viên cho một trường đại học, lấy chồng, sinh liền hai nhóc đủ nếp đủ tẻ. 33 tuổi đầu tôi đã có nhà lầu, xe hơi, kinh tế dư giả, con cái khỏe mạnh, xinh đẹp. Ai ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc viên mãn mà tôi đang có.
Được chồng và nhà chồng luôn động viên để phát triển trong sự nghiệp nên tôi đã cố gắng và xin được một suất học bổng thạc sĩ tại Hàn Quốc. Tuy rất yêu và nhớ chồng, con nhưng vì cơ hội đến phải nắm bắt nên tôi quyết định tạm xa gia đình đi du học 2 năm. Chồng tôi rất ủng hộ vợ và anh luôn an ủi, động viên để tôi an tâm học tập nơi xứ người.
Thời gian học tập tại Hàn Quốc, tôi gặp Hoàng. Hoàng hiện đang theo học đại học tại Hàn Quốc theo diện tự túc. Hoàng thua tôi về trình độ lần tuổi tác nhưng vẻ ngoài cậu ta khá già dặn, sành sỏi. Lúc mới quen chúng tôi xưng chị, em và xem nhau như những người bạn đồng hương thân thiết. Thế nhưng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Và có lẽ vì xa chồng quá lâu nên nhiều khi tôi thèm được dựa dẫm vào một ai đó để đỡ thấy tủi thân mỗi khi nhớ nhà, nhớ con. Cả những khi ốm đau chẳng thể ngồi dậy nấu tự nấu cho mình bát cháo thì tôi may mắn có Hoàng ở bên động viên, chăm sóc.
Tôi và Hoàng bắt đầu chuyển cách xưng hô và gặp gỡ nhau nhiều hơn. Những lúc vui vẻ bên Hoàng nhiều khi tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng nhưng cái ý nghĩ ấy như gió thoảng qua và nhanh chóng bị gạt đi khi được đón nhận sự ấm áp, chiều chuộng của Hoàng. Tôi dường như thấy mình trẻ lại như cô gái đôi mươi lần đầu biết yêu. Tôi quên rằng mình đang có một gia đình, có chồng, con ngày đêm mong ngóng ở Việt Nam. Và để . Với lại ở xa xôi thế này tôi nghĩ chồng cũng không biết chuyện tôi cặp bồ mà tôi cũng thấy đỡ buồn, đỡ cô đơn. Đến khi học xong về Việt Nam tôi sẽ cắt đứt với Hoàng thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Thế nhưng lí trí và con tim nhiều khi nó không đi cùng một hướng. Càng ngày tôi càng yêu Hoàng nhiều hơn và nghĩ đến chồng, con ít đi. Mỗi lần chồng gọi điện sang tôi đều thấy thật nhạt nhẽo, vô vị. Tôi và Hoàng ngày càng lấn sâu vào tội lỗi. Tôi dọn hẳn đến ở cùng nhà với tình nhân. Tiền chồng gửi sang tôi dùng để nuôi và bao ăn ở cho Hoàng. Những khi Hoàng cần tiền tôi lại ngọt nhạt bảo chồng gửi sang để giúp người tình.
Gia đình tôi ở Việt Nam không ai biết chuyện. Tất cả mọi người ai cũng thương tôi phải sống cảnh xa gia đình chứ không ai ngờ tôi lại trơ trẽn, phản bội chồng. Đôi lúc tôi thấy ân hận vì đã lừa dối chồng nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi. Tôi nghĩ cuộc đời này thật ngắn, mình phải biết sống cho chính mình. Nếu vì cái này cái kia mà hi sinh tình yêu liệu có đáng không? Nếu sống với chồng mà tôi không còn chút tình cảm nữa thì các con tôi cũng đâu có hạnh phúc?
Cái ý nghĩ ban đầu là chỉ ngoại tình cho vui thì nay tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi định khi về Việt Nam sẽ thú nhận xin chồng tha thứ và li hôn với anh. Tôi muốn bỏ chồng để được sống với tình yêu của chính mình.
Thấm thoắt 2 năm học cũng trôi qua, ngày về Việt Nam đáng ra là ngày tôi phải mong đợi nhất nhưng ngược lại tôi thấy buồn, chán nản vô cùng. Gặp chồng con ở sân bay mà hồn tôi đang để ở tận bên Hàn Quốc. Hoàng phải 5 tháng nữa mới về Việt Nam làm việc. Nghĩ đến chuỗi ngày đợi chờ đó mà tôi chỉ muốn phát điên lên vì nhớ tình nhân.
Sau bữa cơm sum họp gia đình sau 2 năm xa nhà, tôi đã thú nhận tất cả mọi chuyện với chồng. Chồng tôi vô cùng đau khổ nhưng anh vẫn nắm lấy tay tôi: "Anh không trách em. Anh biết đó chỉ là tình cảm nhất thời, anh và con sẽ giúp em quên đi quá khứ và cùng sống những ngày hạnh phúc như trước đây, được không em?".
Thế nhưng vì quá yêu Hoàng nên tôi kiên quyết li hôn. Sau khi ra tòa, tôi để hai con cho chồng nuôi và dọn ra ở riêng chờ ngày người yêu trở về.
Tôi đã thuê một căn nhà nhỏ, sắm đủ mọi vật dụng và trang trí cho nó chẳng khác gì căn phòng hạnh phúc trước đây tôi ở cùng Hoàng bên Hàn. Tôi đếm từng ngày đợi Hoàng về Việt Nam.
Và rồi, vào một buổi sáng đẹp trời tất cả sự háo hức, mong chờ, hi vọng của tôi vụt tắt khi nhận được email của Hoàng. Anh báo rằng sẽ không về Việt Nam như dự định ban đầu, khuyên tôi quên anh đi và hãy tìm hạnh phúc bên chồng con.
Tôi muốn gào thét, òa khóc nhưng không thể. Tất cả mọi người đều xa lánh và khinh bỉ tôi. Bố mẹ đẻ tuyên bố không nhìn mặt vì tôi đã mang tiếng xấu cho gia đình.
Đau đớn, tủi nhục nhưng tôi chẳng thể tìm một ai thân thích để sẻ chia. Đáng đời tôi - người đàn bà đê tiện.
Ngồi cô đơn một mình trong căn phòng lạnh lẽo, tôi bỗng thèm một tiếng cười trẻ thơ trong veo của hai đứa trẻ, tôi thèm vòng tay ôm ấp ấm áp của chồng, thèm một bữa cơm gia đình ấm cúng...
Tất cả với tôi giờ chỉ là hư không. Tôi đã tự đánh mất tất cả. Đó là cái giá dành cho những người đàn bà như tôi.
Theo VNE
Trên thế gian, không ai bẩn như chồng tôi Sốt nhẹ 2 ngày là lý do để chồng tôi không tắm suốt cả tuần sau đó và cũng ngần ấy ngày anh ta không thay quần áo, kể cả... quần sịp; Anh ta cũng không bao giờ đánh răng trước khi đi ngủ mà lại cứ đòi... hôn vợ trong lúc làm chuyện ấy... ảnh minh họa Tôi quá xấu hổ không...