Bộ tóc giả giấu trong tủ của vợ và nỗi ân hận muộn màng của người chồng bội bạc
Cho đến một hôm, tự dưng Chính thấy bộ tóc giả của vợ nằm trong tủ. Lúc này anh mới ngớ người. Thì ra vợ anh đội tóc giả chứ không phải làm tóc thật. Lúc này Chính mới cười khẩy: “Đã quê mùa rồi…
Chính gắt lên khi thấy Mai lúi húi nhặt từng hạt cơm nguội rơi trên bàn bếp. Anh ghét thấy hình ảnh tiết kiệm đến mức kỳ cục ấy của vợ. Vậy mà ngày nào cũng thê,s Mai đều diễn cái cảnh khổ cực ấy trước mặt anh. Chính những muốn lao tới vứt cái tô cơm nguội ấy ra ngoài cửa. Phải kìm nén lắm Chính mới không làm điều đó, anh xách cặp chạy ra chiếc xe hơi đỗ ở ngoài cửa rồi rú ga phóng đi.
Nhà Chính giàu, nói đúng hơn là anh mới phất lên 5 năm gần đây nhờ buôn bán gỗ. Trước đó, cả hai vợ chồng đều xuất thân ở quê, lên thành phố tự lập, kinh tế khó khăn vô cùng. Những ngày đó Mai còn phải đi rửa bát thuê cho nhà hàng, cuối ngày, cô cứ gói ghém những thức ăn thừa về rồi hâm lại cho hai vợ chồng dùng bữa tối. Mai nhớ khoảng thời gian đó, bởi dù có khổ cực nhưng hai vợ chồng rất thương yêu nhau, căn nhà nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười.
Chính theo bạn bè đi buôn gỗ bên Lào rồi trúng mánh, công việc làm ăn của anh từ đó phất lên và anh nhanh chóng giàu lên. Chính đổi nhà, đổi xe. Nhưng anh phát bực vì vợ anh vẫn không thay đổi gì cả. Mai vẫn là cô vợ quê mùa giữ thói quen sống tiết kiệm. Nhà giàu nhưng Mai chưa từng bỏ hạt cơm nguội nào, khi nào cô cũng vét nồi rồi chiên cơm ăn.
Chính có tiền, lại hay ra ngoài làm ăn, tiếp xúc với nhiều phụ nữ xinh đẹp, dĩ nhiên anh có sự so sánh với vợ mình. Biết Mai từ thuở nhỏ, lại trải qua nhiều biến cố, cùng nhau xây dựng gia đình, có với nhau 2 mặt con nhưng Chính vẫn thấy thất vọng khi nhìn thấy Mai. Anh bắt đầu quan hệ lăng nhăng bên ngoài, mua nhà cho bồ nhí và cắt giảm tiền sinh hoạt của vợ con.
Mai không đổi phong cách ăn mặc, vậy mà thời gian gần đây, Chính thấy vợ đổi kiểu tóc. Kiểu tóc xoăn ngắn từng lọn khiến vợ anh biến thành quý bà kệch cỡm. Chính mấy lần định góp ý với vợ, dù sao anh cũng là người có tiền, có gì cứ ra salon lớn mà chăm sóc sắc đẹp. Nhưng Mai bảo: “Thôi, em thế này được rồi”.
Video đang HOT
Cho đến một hôm, tự dưng Chính thấy bộ tóc của vợ nằm trong tủ. Lúc này anh mới ngớ người. Thì ra vợ anh đội tóc giả chứ không phải làm tóc thật. Lúc này Chính mới cười khẩy: “Đã quê mùa rồi còn bày đặt đội tóc giả”.
Chính phát hiện ra vợ mình hiện giờ chỉ còn vài sợi tóc trên đầu. Chính hốt hoảng thấy Mai cứ ôm ngực thở từng cơn nặng nhọc. Rồi đến một hôm khác, anh về nhà bất chợt và thấy vợ nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Khi Mai được đưa vào viện thì bác sỹ mới thông báo cho anh cái tin tày trời: vợ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Mai đã điều trị hóa chất mấy lần nhưng Chính không hề hay biết, hèn gì tóc vợ anh bị rụng và Mai phải đội tóc giả.
Chính khóc rưng rức khi nghe bác sỹ thông báo rằng, thời gian nhiều nhất của Mai chỉ còn được khoảng 3 tháng. Thế mà trước đây, khi biết Mai rút một số tiền lớn bảo để lo việc thì Chính đã bạt tai vợ không thương tiếc. Thì ra trong khi vợ anh âm thầm điều trị bệnh tật thì anh lại đi ngoại tình ở bên ngoài. Chính ôm lấy Mai khóc như mưa, nhưng anh biết, giờ có bao nhiêu tiền cũng không thể giúp anh mang lại sự sống cho người vợ quê của mình nữa.
Theo Phununews
Biết chồng phản bội, vợ bỏ đi 3 ngày sau trở về người chồng biến mất, thay vào đó là...
Chiều tối ngày thứ 3, chị đột ngột trở về. Cảnh tượng trước mắt khiến chị kinh ngạc. Chị cứ tưởng chị đi rồi anh sẽ được thả cửa với nhân tình chứ.
Chị tin tưởng anh lắm, ai nói gì về anh chị cũng bỏ ngoài tai cả. Chị và anh đã cùng nhau trải qua chuyện tình 10 năm và đã có 5 năm chung sống với nhau dưới một mái nhà. Anh là người ra sao , lẽ nào chị còn không hiểu. Anh đường hoàng, chững chạc, những chuyện mờ ám, khuất tất, anh nhất định không bao giờ làm chứ đừng nói tới chuyện anh phản bội chị. Nhưng chuyện đời có ai biết được chữ ngờ đâu cơ chứ.
Chị luôn cố gắng hết sức để xứng đáng với anh. Chị nhận được nhiều lời khen ngợi khi là người dâu hiền, vợ đảm. Chuyện con cái, nhà cửa, chị luôn lo chu toàn. Dường như chị chưa từng sai sót điều gì để ai đó phải chê trách chị. Vậy mà có ngờ đâu anh lại...
Chị nhận được cuộc gọi từ nhân tình của anh vào lúc nửa đêm. Cái đêm mà anh nói anh đi công tác.
- Người ta dành cho chị nhiều lời khen ngợi, còn riêng tôi, tôi chỉ tặng chị một từ thôi: "Ngu". Mà chị phải ngu thì tôi mới có cơ hội ở bên người đàn ông hoàn hảo của chị chứ.
Giọng cười lảnh lót của cô ta ám ảnh chị suốt cả đêm đó. Chị gọi cho anh nhưng không liên lạc được. Chị đã nghĩ là có ai đó bày trò chọc phá gia đình chị. Cho đến khi những bức ảnh thân mật của anh và người con gái khác hiện rõ mồn một trước mắt chị thì chị mới bật khóc. Cổ họng chị nghẹn đắng lại nên chỉ có nước mắt lăn dài trên má.
Anh đã trở về, anh vẫn tỏ ra niềm nở và còn kể cả cho chị nghe về chuyến công tác của anh. Chị đột ngột bật cười, cười như điên dại khiến anh hốt hoảng. Chị ném những bức ảnh kia về phía anh, cười nửa miệng. Chị không chửi mắng anh. Chị chỉ im lặng, sự im lặng của chị khiến anh hoảng sợ. Sáng hôm sau anh tỉnh giấc thì chị đã không còn ở nhà. Vội vã chạy sang phòng con, anh cũng không thấy nó đâu. Lục tìm đồ đạc của chị, anh tái mặt khi thấy mất đi vài thứ.
Cứ tưởng chị cho con về bên nội hoặc bên ngoại, anh nhấc điện thoại gọi thì nhận được câu trả lời là không. Trong anh bỗng dấy lên nỗi lo lắng, bất an. Nhưng anh vẫn cố tự an ủi mình là chị chỉ đi chơi đâu đó. Rồi tối hôm ấy, chị không về. Cả đêm hôm đó, anh gọi cho chị thì chỉ thuê bao. Bạn bè chị, anh cũng đều liên lạc cả nhưng không ai gặp chị ngày hôm nay. Anh càng không dám làm rùm beng mọi chuyện nên chỉ còn cách âm thầm tìm chị, mọi nơi. Màn đêm buông xuống, một mình anh bị bao trùm trong căn nhà lạnh vắng, anh thấy sợ. Đã từ lâu lắm rồi anh mới có cảm giác sợ hãi như thế. Anh sợ cô đơn, anh sợ bóng tối tĩnh lặng, anh sợ mất chị, mất con.
Anh, chỉ là ham vui nhất thời, anh không thể cưỡng lại sự quyến rũ từ cô nhân viên mới. Anh biết anh sai rồi. Ngồi trước hiên nhà vắng, gió lạnh lùa se sắt, nước mắt anh vô thức rơi. Anh nhớ chị...
Đàn ông thật lạ, nó ở bên cạnh mình hàng ngày, thấy nó thường xuyên nên không nghĩ nó quan trọng, chỉ đến khi nó đột ngột biến mất mới thấy hốt hoảng, sợ sệt. Anh cũng là một trường hợp tương tự. Anh chỉ mong chị quay lại để anh được chuộc lỗi mà thôi. Không, anh phải làm gì đó chứ. Và rồi...
Chiều tối ngày thứ 3, chị đột ngột trở về. Cảnh tượng trước mắt khiến chị kinh ngạc. Chị cứ tưởng chị đi rồi anh sẽ được thả cửa với nhân tình chứ. Đằng này, người chồng phản bội chị dường như đã biến mất, trước mắt chị là anh - chồng chị. Anh đang tưới nước cho mấy luống hoa yêu thích của chị. Thấy chị và con, anh bỏ cả lại, chạy tới ôm chặt lấy hai người. Chị ngạc nhiên vô cùng.
- Anh nấu xong cơm rồi, rau có hơi khét, cơm có hơi nát nhưng cố ăn em nhé! - Anh gãi đầu, ấp úng
Chị thừa hiểu hàm ý trong câu nói đó của anh là gì. Anh đang muốn cầu xin sự tha thứ của chị đấy thôi. Anh xách đồ giúp mẹ con chị, miệng tươi cười hớn hở. Căn nhà tràn ngập hoa tươi, mặc dù cắm quá xấu nhưng được cái ngăn nắp, sạch sẽ còn hơn cả khi chị ở nhà. Suốt cả bữa cơm, anh cứ liến thoắng liên hồi, khoe những việc anh đã làm trong mấy ngày mẹ con chị vắng nhà. Tối hôm đó, anh ôm chặt lấy chị, thì thầm:
- Cho anh một cơ hội được không? Anh xin thề sẽ không làm em thất vọng hay rơi bất cứ một giọt nước mắt nào nữa. Nếu không thì anh sẽ...
Chị lấy tay che miệng anh lại. Chị tin anh, sự thay đổi của anh, mấy ngày qua, chị đều nhìn thấy hết. Chị chỉ giả vờ bỏ đi để thử lòng anh mà thôi. Anh thực sự cần mẹ con chị. Chị gật đầu, mỉm cười nhìn anh. Trăng đêm nay sáng lắm, mây đen che phủ hạnh phúc của chị đã bay mất rồi.
Theo Phununews
Chết đứng khi nghe tiếng ô sin nhí nhéo trong phòng tắm: 'Chồng ơi, vào lau người cho em' Tiếng nhí nhéo đó vừa dứt thì Phong lật đật chạy ra từ phòng ngủ chỉ với duy nhất chiếc quần đùi trên người. Đã nghe quá nhiều câu chuyện không hay ho về ô sin nên quyết định thuê giúp việc, Mai đã rất đắn đo, cân nhắc. Không thuê thì việc nhà dồn đống lên, con cái không có ai cơm...