‘Bó tay’ bà nội sợ cực không chăm cháu
Mọi việc chăm bà đẻ, cơm nước, dọn dẹp đều một tay mẹ đẻ tôi ‘hầu’ cả nhà chồng. Đúng là “cháu bà nội, tội bà ngoại” .
Người ta thường nói ở nhà nhờ gia đình ra ngoài nhờ bạn bè, vậy mà tôi ở nhà chồng, nhưng việc “nhờ” bà nội chăm cháu lại là chuyện vô cùng khó khăn, nan giải thế nên một thân một mình, tôi phải tất tả chạy ngược chạy xuôi vừa đi làm vừa chăm con.
Kinh tế càng lúc càng khó khăn, đồng tiền làm ra chỉ đủ chi tiêu hàng tháng và dư chút ít để dành khi ốm đau, tôi cũng định bụng chưa sinh con vội, chờ vài năm ổn ổn, dư giả hơn rồi tính chuyện con cái. Đem ý định này bàn với chồng và mẹ chồng, tôi bị “cự” ngay và cả hai đều bắt tôi để có bầu và sinh liền trong năm với lời hứa chắc nịch “sinh đi rồi mẹ chăm cho, lo gì!”. Cứ đinh ninh sẽ có người chăm sóc con giúp mình, sinh xong có thể an tâm đi làm kiến tiền cải thiện kinh tế. Vậy mà con ra đời tôi mới vỡ lẽ mình “bị lừa”!
Hơn 4 tháng nằm nhà “ở cử”, mẹ tôi ở Cà Mau, cách thành phố mấy trăm cây số, thương con gái, khăn gói lên để chăm sóc lúc tôi còn yếu. Từ việc cơm nước đến giặt tã, tắm cháu đều do một tay mẹ tôi làm. Mẹ chồng cứ viện lý do có bà ngoại lo cho cháu và dâu nên yên tâm, để bà ngoại làm chu đáo hơn, sau này bà về, mẹ sẽ “thay ca”. Lời nói nghe ngọt ngào ấy chỉ để nói suông. Không thể bỏ nhà dưới quê mãi, mẹ tôi phải về, trước khi đi bà có gởi gắm mẹ con tôi lại, nhờ bà sui chịu khó một thời gian, chăm cháu khi tôi đi làm. Mẹ chồng tôi đon đả bảo cứ yên tâm, bà ham cháu, thương dâu nên mọi thứ sẽ đâu vào đó. Nào ngờ ngay ngày đầu không có mẹ tôi, bà chỉ xuất hiện trong phòng tôi đúng 1 lần sau đó bảo nhức đầu, phải đi nằm.
Một tuần lễ liên tiếp sau đó, tôi phát hiện ra, bà chỉ ngồi xem ti vi, đọc tiểu thuyết và có khi mất hút cả buổi vì mãi lo qua nhà hàng xóm buôn chuyện, cơm nước, nhà cửa giao hết cho tôi và bố chồng tự lo liệu. Những hôm tôi chạy ra ngoài đi chợ buổi sáng, khi về chỉ thấy mình ông nội bế cháu, mẹ chồng đang nằm trên phòng nghỉ ngơi. Khi bé khóc, bà cũng không thèm nhỏm dậy chạy vào bé hay dỗ mà nói với xuống bếp bảo tôi vào xem con! Tôi nghĩ mình còn ở nhà nên chuyện chăm con, lo cơm nước cũng không vấn đề, nhưng chỉ vài ngày là tôi phải trở lại công ty, bà nội như vầy hoài sao yên tâm đi làm cho được?
Video đang HOT
Lấy cớ bận bịu, mẹ chồng tôi chẳng giúp đỡ gì con dâu (ảnh minh họa)
Trong bữa cơm tối, tôi nói phải đi làm lại, nhờ mẹ giữ cháu hộ. Chưa kịp nói hết câu, bà bảo sáng đi làm mang cháu đi gởi, trưa tranh thủ chạy về cho bú rồi về lại công ty, như thế đảm bảo hơn là để con ở nhà cho bà, bà sợ cháu không quen lại kêu khóc! Tôi há hốc miệng chẳng biết nói thế nào trước giải pháp quá ư vô tư và “vô trách nhiệm”. Tôi bảo cháu mới 5 tháng làm sao gởi trẻ được, ở nhà có người thân chăm an toàn hơn và yên tâm hơn. Chồng tôi cũng bảo mẹ thử chăm cháu cho quen, sau này còn có thêm vài đứa nữa. Bà bảo không phải sợ vất vả khi chăm cháu nhưng bà không thể ở nhà cả ngày được, cuồng chân rất khó chịu! Giận quá, tôi hơi lớn tiếng hỏi hồi trước mẹ hứa đẻ đi, mẹ chăm cho con yên tâm đi làm, bây giờ mẹ lại nói như vậy, biết vậy khỏi đẻ đái gì hết cho cực thân!
Quá hụt hẫng và chán ghét thái độ của mẹ chồng, tôi bấm bụng mang cháu đi gởi trường trẻ gần công ty. Cứ giờ nghĩ trưa tôi lại tất tả chạy qua tranh thủ cho con bú, thăm con đôi chút rồi dành vài phút đi ăn vội dĩa cơm trưa cho no bụng có sức về làm, chiều đón con về lại phải lo cơm nước, chăm con. Không phải tôi không nghĩ đến việc thuê giúp việc ở nhà giữ con, nhưng kinh tế còn eo hẹp, nếu thêm chi phí này mỗi tháng sẽ chẳng tiết kiệm được đồng nào, lỡ con có chuyện cần tiền thì không có khoản tiết kiệm nào cả. So với osin thì gởi con vẫn rẻ hơn. Và tôi cũng không muốn thuê người về để cho mẹ chồng “xài”!
Mỗi ngày, sống với kiểu thờ ơ vô cảm của mẹ chồng, tôi thật sự bất mãn mà không cách nào giải tỏa được dù đã bày tỏ với chồng nhưng anh cũng thuộc loại hiếu thuận vô điều kiện nên đâu cũng và đấy. Không ai có quyền chọn lựa cha mẹ nhưng tôi thật hối hận vì chọn gia đình đó làm nhà chồng của mình, làm họ nội của con mình!
Theo VNE
Vợ tôi giữ chồng đến phát ngạt
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Ảnh mang tính minh họa
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?