Bộ quần áo vẫn còn nằm trên dây phơi
Một bữa, ngồi xếp lại đống quần áo rút vội, quăng trên giường con gái, chị giật mình thấy lẫn vào một cái áo sơ-mi đàn ông. Áo của chồng cũ, chị biết ngay. Chị đứng bật dậy, chằm chằm nhìn chiếc áo…
Họ chia tay rồi, nhưng chưa chia được nhà. Cũng may nhà rộng nên có thể ngăn đôi. Một nhà chịu khó đi bằng cửa hông, mở ra con hẻm bên cạnh, nhà kia được đi bằng cửa trước. Chị và con gái ở nhà trong, đi bằng đường hẻm. Anh và vợ mới ở nhà trước, ra vô bằng cửa chính. Chị nói, vì con gái đang học trường gần nhà, chị sẽ ráng một thời gian cho con bé học xong. Sau này, chị sẽ bán lại nửa căn nhà cho anh, chuyển đi nơi khác sống.
Cuộc sống diễn ra không căng thẳng như chị nghĩ. Nhờ cái hẻm hông ấy, chị ít khi đụng mặt chồng và cô vợ trẻ của anh ta. Chị tập trung vào công việc, tự chăm con, tự quản lý tài chính và rất vui thấy mình cũng dư một khoản đáng kể cho tương lai. Bạn chị bảo, từ sau khi ly hôn, chị có vẻ gì đó thách thức, cá tính hơn xưa, nên cũng quyến rũ hơn. Chị cười, mình chưa nghĩ đến việc tìm kiếm ai khác, chừng đó tháng năm đã lãng phí cho một người đàn ông, quá đủ.
Chiều về muộn, con gái học thêm chưa về, chị lên gác, thấy thoáng bóng ngoài cửa sổ, biết ngay con lại quên chưa gom áo quần vào nhà. Cái dây phơi quần áo, ngày xưa anh giăng từ trước ra sau nhà, trên ban-công tầng hai, bây giờ chị vẫn dùng – một nửa sau, nửa trước dây phơi thuộc về nhà anh. Vách chia nhà, chỗ ban-công, chỉ cao ngang hông, như một quy ước mà thôi. Dù vậy, chị ít khi đưa mắt sang bên kia. Chỗ áo quần của anh nay treo lẫn với những áo váy lạ hoắc.
Một bữa, ngồi xếp lại đống quần áo rút vội, quăng trên giường con gái, chị giật mình thấy lẫn vào một cái áo sơ-mi đàn ông. Áo của chồng cũ, chị biết ngay. Phản ứng đầu tiên là quăng phắt nó sang một bên, như đụng phải cục lửa. Chị đứng bật dậy, chằm chằm nhìn chiếc áo. Phải mất một lúc sau, chị mới bình tĩnh trở lại, gọi vọng ra, hỏi con gái. Cô bé đang học bài, trả lời nhẹ bâng: “Con thấy áo ba bay qua bên dây phơi nhà mình nên rút luôn”.
Chị định rầy con, nhưng rồi nghĩ lại, con bé lấy áo vô cũng phải thôi, vẫn là áo của cha nó. Chỉ có chị là đã cắt hết mọi mối liên hệ, chỉ có chị giữ lại trong lòng mình sự oán ghét với kẻ phản bội, lừa dối ấy. Chị xếp chiếc áo lại, bảo con “đem qua trả cho người ta”. Rồi, chừng như không thể nhịn được, chị gằn giọng: “Bữa sau chỉ rút đồ nhà mình thôi. Đồ của ai, kệ họ”.
Video đang HOT
Hôm nay cũng có một bộ đồ phơi trên dây chưa rút vô. Hình như đã phơi từ hôm qua, cái bóng lay động của bộ đồ trông quen thuộc, chị cũng không thèm nhìn. Tối, con gái chị đi học về, bước ra ban-công, nhìn tới nhà trước, rồi quay qua nhìn chị. Chị biết con cũng thấy bộ quần áo còn trên dây phơi, tần ngần có vẻ muốn rút, nhưng chị quay ngoắt đi: kệ quần áo người ta.
Con bé xuống nhà, chạy tới nhà trước, bấm chuông, chắc để nhắc lấy đồ vô, nhưng không có ai mở cửa. Con bé quay về phòng, lục đục cầm điện thoại, bấm bấm, máy bên kia không thể liên lạc. Nó lầm bầm: “Chắc ba lại đi nhậu rồi. Thôi kệ, để lát “ổng” gọi lại”.
Ảnh minh họa
Suốt đêm, không ai gọi lại. Con gái chắc đã quên, nhưng chị thì không. Chị biết bộ đồ vẫn còn ngoài dây phơi. Không biết vợ chồng “thằng chả” đi đâu mà không về, chắc là đi chơi xa? Hay cãi nhau? Chắc con đó bỏ đi đâu rồi?… Không dưng mà nghĩ đủ thứ. Lúc chị đi làm, bộ quần áo vẫn còn đó. Đồ đạc phơi hai, ba đêm ngoài trời, chỉ có nước đem đi giặt lại.
Gần trưa hôm đó thì câu chuyện phơi đồ sáng tỏ. Con gái chị gọi điện, khóc nức nở, báo ba bị tai nạn giao thông, nằm trong bệnh viện mấy ngày nay; vợ ba không có số điện thoại, tới giờ mới nhắn được. Mẹ con chị chạy vô bệnh viện mới biết anh bị đụng xe ở đâu đó, người ta đưa vào bệnh viện. Chị nhìn người phụ nữ trẻ, mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, đang nằm trên chiếc ghế bố, trước khu chăm sóc đặc biệt. Vợ mới của chồng chị xuống sắc nhanh quá. Trong câu chuyện chầm chậm của cô, chị nhận ra vết rạn vỡ quen thuộc: nghi ngờ, giận dữ, bất lực. Chồng cũ của chị vốn thích đi mây về gió, ở mỗi công trường đều có một bóng hồng theo, nào có phải bây giờ “ổng” mới vậy đâu.
Tự nhiên, chị lại nhớ bộ quần áo của anh vẫn còn trên dây phơi, chịu sương chịu nắng mấy ngày rồi không ai rút. Chị nghĩ, thôi thì lát nữa chị về, sẽ lấy xuống giặt lại cho sạch sẽ. Bác sĩ bảo, chấn thương của anh nặng lắm, phải mất nhiều thời gian mới hồi phục. Tội nghiệp cô gái trẻ, khó khăn lắm mới lấy được chồng, mà cũng mới có hơn năm chứ mấy.
Ngọc Hiên
Theo phunuonline.com.vn
Phụ nữ dù khôn ngoan hay khờ dại cũng nhất định phải ngấm vào xương máu 10 bài học đắt đỏ này
Phụ nữ muốn sống hạnh phúc và thanh thản, hãy nhớ kĩ những điều này!
1. Đừng vì yêu mà cố bao biện cho đàn ông tồi, cũng đừng lụy tình đến mức ôm hết lỗi lầm vào mình. Kẻ phản bội muôn đời là người sai, hãy chấp nhận sự thật ấy.
2. Khi nghi ngờ đối phương, đừng vội "bứt dây động rừng". Hãy đủ tỉnh táo, khôn ngoan để âm thầm tìm ra nguồn cơn câu chuyện. Khi ấy, nếu đối phương không sai bạn sẽ không mất lòng ai, nếu họ sai sẽ chẳng có cơ hội để chối cãi.
3. Là phụ nữ, đừng quá ngoan, cũng đừng dại dột nghe theo tất cả sự sắp xếp của đàn ông. Nếu anh ấy muốn bạn đi về hướng đông, hãy bước về hướng tây. Sự bất trị, ngông cuồng chính là khí chất sẽ khiến chàng say mê bạn cả đời.
4. Dù dại hay khôn, phụ nữ đừng bao giờ xem đàn ông là tất cả những gì mình đang có. Chỉ cần xem anh ấy là một phần cuộc sống của bạn. Để đến khi mất đi, bạn có thể thấy hụt hẫng nhưng đời không sụp đổ.
5. Đừng ép mình phải ở bên một người đàn ông chỉ vì cả hai đã gắn bó quá lâu. Nếu không còn yêu, không còn rung động, không còn thương nhớ thì hãy rời đi. Bởi lẽ, lựa chọn ở lại của bạn chính là đang tự tước đi cơ hội hạnh phúc của cả hai.
6. Đừng thỏa hiệp với đàn ông bội bạc. Nếu đã thứ tha hãy bỏ qua chuyện cũ, nếu không thể bao dung đừng cố níu kéo kẻo cả đời phải tự dằn vặt chính mình.
7. Trên đời này, không có ai mất đi một ai mà không sống được cả, đừng sống mãi trong quá khứ bởi bạn còn có hiện tại để trân trọng và tương lai để hướng về.
8. Cuộc sống ở chốn văn phòng công sở cũng giống như một xã hội thu nhỏ - nơi bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều kiểu người, nơi sẽ diễn ra rất nhiều biến cố và bạn phải đủ mạnh mẽ để vượt qua nếu không muốn chìm nghỉm trong nó.
9. Ganh ghét, thù hằn không làm bạn tốt đẹp hơn mà chỉ mang đến cho bạn những cảm xúc tiêu cực, chính vì thế, hãy cứ vị tha và bao dung nếu bạn có thể.
10. Khi yêu, đừng chỉ yêu bằng trái tim, hãy yêu bằng cả lý trí nếu không muốn đến sau cùng, bản thân phải chịu đựng tổn thương.
Theo afamily.vn
Với kẻ phản bội thì cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là buông tay Đàn bà ơi, xin đừng khóc, đừng đánh ghen, cũng đừng hành thân thể mình vô tội vạ. Đừng giữ, đừng níu, mệt lòng, tim cũng rất đau. Vì thật sự có giữ cũng chẳng giữ được bao lâu đâu. Đàn ông một khi đã muốn phản bội, không một ai giữ nổi. Tôi ghé nhà thăm chị bạn vừa từ viện trở...