Bỏ qua hết được không?
Anh có biết rằng lòng em đang rối bời thế nào không? Khi mà yêu thương trong em vừa chớm nở anh đã vội bước đi. Để lại nơi đây chỉ còn mình em, chẳng biết phải quên đi hay chờ đợi mối tình này!
Thời gian chúng ta tới với nhau có lẽ không đủ dài, không đủ để hai ta hiểu về nhau. Khoảng thời gian ấy không thể giúp em nhận ra tình cảm của anh dành cho em là như thế nào. Luôn đong đầy hay chỉ vơi cạn? Sai lầm của em là vội vàng quá! Bất chấp bao lời khuyên ngăn vẫn muốn một lần được yêu thương thật sự, vẫn muốn với tới một bàn tay ở ngoài kia – nơi có mưa giông chẳng dứt mà em không thể thấy được.
Quãng thời gian ngắn ngủi ấy đã đưa em tới với bao mộng tưởng về những ngày hạnh phúc. Em đem tất cả tình cảm của mình chuẩn bị gửi hết vào tim anh. Thế nhưng… em chưa kịp trao đi thì bóng dáng anh đã khuất hẳn trên lối về. Một mình em lại phải tìm đường quay lại bởi những bước chân xưa đã đi vào một góc tối đáng sợ.
Em trách anh, trách cả bản thân mình khờ dại. Đã trải qua biết bao nhiêu đau khổ mà vẫn bị một ai đó đánh cắp đi tất cả. Tại sao anh không cho em một ngày yêu thương trọn vẹn trước khi ra đi?
Giá như em chẳng gần lại bên anh, giá như em chẳng tin vào lời nói ấy. Có lẽ giờ đây em không phải bận tâm nhiều như thế này. Một người vô tình đã bỏ em đi, một người đã từng là nơi em muốn dựa vào mãi mãi thì em nên lãng quên, chối bỏ hay tiếp tục trông ngóng một ngày anh quay về. Có vẻ điều đó là quá xa vời!
Anh từng là người em muốn yêu những ngày dài lâu, muốn đi những chặng ngọt ngào. Anh cũng là người khiến em ngỡ rằng bản thân mình là một gì đó quan trọng trong anh. Từng lời nói của anh em chưa bao giờ quên. Nó thật tới chạnh lòng! Làm niềm tin trong em mềm đi hết cả! Có những yêu thương mà siết chặt tới nỗi nghẹt thở cả con người ta. Yêu thương ấy chỉ siết chặt em, không cho em vẫy vùng mà không phải là anh!
Video đang HOT
Tại vì điều gì mà người lại ra đi như thế? Để giờ đây người quen thành lạ, nỗi nhớ xót xa. Em không hối tiếc những ngày tháng đã qua. Em chỉ tiếc chúng ta giờ không còn một nhịp nối nào giữa hai con người tưởng chừng như đã trao cho nhau thứ gọi là tình yêu tuyệt vời.
Và giá như anh mặc kệ tất cả. Mặc kệ hết những lời châm chọc ngoài kia, mặc kệ cả chút nông nổi, bồng bột tuổi trẻ. Mặc kệ thú vui quái gở của bao chàng trai tuổi mới lớn khác. Giá như anh bỏ qua nhỏ nhen, ích kỉ khi mà đem em về nhốt lại trong trái tim anh rồi quẳng chiếc chìa khóa đi không thương tiếc. Giá như anh làm được như thế để ta có thể tới với nhau bằng một tình yêu thực sự. Một tình yêu có chút mong manh xuân đầu, cả mùi nắng thơm hạ sang quyện cùng gió se thu tàn bên sương đông giăng ướt lạnh. Và giá như anh biết nghĩ cho em một chút, chắc bây giờ em sẽ không phải nhớ về anh bên cạnh một niềm trách giận.
Dù căn phòng anh chốt chặt em lại đã chẳng còn chìa khóa mở, nhưng nơi này vỗn dĩ em không nên tới. Vì đã lỡ tới rồi nên mới sa vào đây. Em không biết tới bao giờ mình sẽ phá tan được cánh cửa ấy. Nhưng em tin chắc rằng một mai em sẽ bước ra khỏi nơi đây, hiên ngang đường hoàng như một chú chim nhỏ tìm thấy tự do. Bởi em hiểu rằng em không thể ảo tưởng mãi vào những thứ xa vời. Chìa khóa là ở trong tay em!
Nếu anh trở về, đem theo cả một trái tim chất đầy những tình cảm chân thật nhất. Nhưng phải chắc chắn rằng nó là dành cho em, không hề khắc ghi tên một ai khác cả. Và nếu anh bỏ qua được hết mọi điều, chỉ giữ lại yêu thương dành cho em, em sẽ thuyết phục lòng mình thêm một lần nữa. Em sẽ bỏ qua tất cả, bởi dù giờ đây em đang cố gắng học cách lấy lại những khối niềm tin nhiều hình thù vừa bị lấy cắp nhưng anh cũng vẫn là người đầu tiên cho em tin vào cái gọi là hạnh phúc mỉm cười với mình. Dù đó chỉ là trong phút giây!
Theo VNE
Yêu trai Tây quá sướng
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một anh chàng ngoại quốc cho đến khi tôi ra trường và làm ở công ty nước ngoài.
Tôi đã gặp, nói chuyện và rất có cảm tình với người đàn ông này. Nhờ anh ta mà ngoại ngữ của tôi khá hơn. Tôi cũng cảm kích người ấy đã luôn bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi. Chúng tôi là đôi bạn tốt, luôn luôn hỗ trợ nhau trong công việc và cả cuộc sống.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. Tôi và anh cùng đi, nơi đó là quê hương của anh. Bản thân tôi cảm thấy tự hào vô cùng vì có được người bạn như anh bên cạnh. Thời gian ở bên anh lâu, và chỉ có anh dựa vào khi ở nước ngoài, tôi đã cảm tình với anh. Và anh cũng vậy. Dường như chúng tôi là hai mảnh ghép cô đơn, gặp được nhau và yêu nhau. Anh thổ lộ tình cảm với tôi trước, thật may mắn là tôi cũng rất yêu anh.
Ban đầu khi bố mẹ biết chuyện tôi yêu người ngoại quốc, bố mẹ phản đối dữ dội lắm. Họ không muốn tôi yêu xa, và cũng sợ con gái sau này lấy chồng sẽ khổ. Lấy chồng ở nước mình còn có thể gặp bố mẹ, lấy chồng xa, nhỡ mà sang nước ngoài sống thì làm sao mà chịu được. Bố mẹ tôi trước giờ đã luôn nghĩ, con gái nên lấy chồng gần, trong phường trong huyện thì càng tốt hơn.
Thế rồi, tôi được cơ quan cử sang nước ngoài đào tạo một thời gian để nâng cao trình độ và về phục vụ. (ảnh minh họa)
Nhưng sau nhiều lần anh về nhà tôi chơi, cả nhà nói chuyện và tiếp xúc với anh, bố mẹ dần rất quý con người anh. Tôi vốn làm một cô gái khép mình nhưng từ khi yêu anh, tư tưởng sống của tôi cũng khác hẳn. Tôi sống thoáng, thoải mái, tự nhiên, không gò bó trong khuôn khổ như cũ nữa.
Yêu đàn ông ngoại, họ không câu nệ chuyện mình giao du với người này, người kia. Tôi có thể thoải mái đi chơi với bạn bè cả trai cả gái, gặp gỡ thoải mái. Chúng tôi một là đi chung, hai là đi riêng. Nếu muốn riêng tư, chỉ cần nói với anh một câu, anh sẽ bằng lòng ngay, chứ không có chuyện ghen tuông này nọ giống như mấy anh trai Việt.
Anh hay thể hiện sự quan tâm, tình cảm lãng mạn với tôi ngay cả trước mặt người khác. Tôi đã từng thích một người là người Việt, đàn ông Việt lúc nào cũng vô tâm. Họ luôn nghĩ phụ nữ yêu họ nên họ mặc kệ, thậm chí là làm ngơ để đón nhận tình cảm và sự quan tâm từ bạn gái, không hề đáp lại. Họ nghĩ, con gái yêu họ nhiều nên sẵn sàng làm mọi chuyện vì họ. Nên dù họ có làm gì họ cũng luôn bao biện &'cô ấy yêu mình chắc sẽ không chấp nhặt đâu'.
Tất nhiên là vì yêu người ta có thể bỏ qua nhiều chuyện nhưng kiểu vô tâm, thờ ơ lâu dần sẽ khiến đối phương chán. Tại sao cứ phải chấp nhận tính nết này tính nết kia, tại sao không nghe ý kiến của nhau rồi cùng nhau tiến bộ để hài hòa hơn trong cách sống? Đàn ông Việt bảo thủ là như vậy, họ cứ luôn giữ tính cách của mình và bắt phụ nữ phải theo. Nhưng người yêu ngoại quốc của tôi, anh ấy rất thoải mái, không bao giờ ép buộc tôi phải làm cái này, cái kia. Đặc biệt, anh ấy quan tâm tôi mọi nơi, mọi lúc, lúc nà cũng hỏi han tôi thích gì, muốn gì và đáp ứng.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. (ảnh minh họa)
Chuyện bếp núc, anh ấy không bao giờ quan trọng. Người cũ của tôi đã từng yêu cầu tôi học nấu ăn để sau này còn phục vụ chồng. Tôi không cho đó là chuyện xấu nhưng học hay không là tùy sở thích của mỗi người. Không nấu được thì ra hàng ăn nhưng nhiều anh chàng lại cứ phải nấu nướng ở nhà trong khi người yêu hay vợ thì bận trăm công nghìn việc. Với đàn ông Việt, phụ nữ đảm đang thì phải nấu ăn giỏi, công dung ngôn hạnh này kia. Tôi không nói tôi thiếu những điều đó nhưng tốt nhất hãy thoáng thoáng, để mọi chuyện tự nhiên chứ đừng ép phụ nữ quá. Họ sinh ra đâu phải để phục vụ đàn ông.
Đặc biệt, trai Tây không coi trọng chuyện trinh tiết. Họ không nghĩ đó là thước đo đánh giá nhân phẩm của người phụ nữ. Nên khi tôi nói về chuyện con gái còn trong trắng hay không, bạn trai tôi đã cười bảo sao bây giờ còn nói chuyện đó. Anh đâu có bận tâm đâu. Còn đàn ông Việt thì cổ hủ, có người còn đòi chia tay vì người yêu không còn trinh trong khi các anh đã đi ngủ với rất nhiều cô gái khác.
Tôi hi vọng trong tương lai, dù tôi có sang nước ngoài sống thì tôi cũng không phải lo chuyện sống cùng nhà chồng, phục vụ nhà chồng. Tôi cũng không phải nữ công gia chánh, phải tuân theo lời chồng, không làm thì sợ bị chê bai. Trong tương lai, nếu lấy chồng Việt tôi sẽ phải cung kính nhà chồng, phục vụ cả nhà anh và làm trách nhiệm của con dâu, không hay không phải tôi lại bị soi mói, đánh giá. Người ngoại quốc họ không quan trọng chuyện sống cùng nhau hay không, họ lại cho rằng, con cái trưởng thành nên tự lập, sống riêng, đó mới là điều đáng quý. Ai cũng có sức lao động, cũng phải làm và kiếm tiền, không nên đòi hỏi bất cứ ai...
Có thể, đó là văn hóa của họ và cách nghĩ của tôi, nhưng thú thực, yêu trai Tây rất sướng. Tôi không có ý chê bai ai cả, cũng không phải chê đàn ông ở mình, chỉ là tôi muốn nói, có nhiều người yêu, người chồng rất cổ hủ, ép buộc người vợ của mình phải thế này thế kia, đúng là rất lạ. Tại sao không thoáng đãng, không phiến phiến một tí thì cái gì cũng dễ dàng mà ai cũng được vui...?
Theo VNE
Sự tình oái oăm dở khóc dở cười của vợ chồng tôi! Đêm đấy hai vợ chồng còn lên kiên quyết lên kế hoạch ngủ riêng để tách nhau ra hẳn. Nhưng nằm với con trằn trọc mãi đến 2 giờ sáng mà mình vẫn chưa ngủ được. Bực quá chạy về phòng thì thấy chồng cũng đang mở mắt thao láo trên giường. Tâm sự vô duyên một tí, ở đây có ai như...