Bố ơi, sao mẹ ốm mà bố không đưa mẹ đi khám để chú Hải cứ sang cạo gió cho mẹ cả đêm thế ạ
Nếu bố thương mẹ thì sao bố không đưa mẹ đi khám bệnh, mà đêm nào chú Hải hàng xóm nhà mình cũng sang lột đồ cạo gió cho mẹ cả đêm. Con không thích chú Hải đâu.
Ảnh minh họa
Vợ chồng Huy và Trang kết hôn đến nay đã được 5 năm, có một cô con gái thông minh đáng yêu. Người ngoài nhìn vào cũng thầm mơ ước có được một tổ ấm như gia đình Huy, mặc dù giữ cái chức giám đốc bận bịu hàng tá công việc, có hàng trăm cô gái xinh đẹp vây quanh tự nguyện &’dâng hiến’ vậy nhưng chưa bao giờ Huy khiến Trang phải lo lắng hay cảm thấy cô đơn, đặc biệt là trong vấn đề “chăn gối”. Dù đã có con gái lớn nhưng nhiều lúc ai cũng tưởng vợ chồng anh mới cưới ngày hôm qua.
Sợ vợ vất vả nên sau khi sinh con xong thì Huy bắt vợ phải nghỉ việc ở nhà nghỉ dưỡng, cả ngày Trang chỉ việc trông con rồi cafe làm đẹp này nọ. Nhiều người cứ đánh tiếng Huy chiều vợ như vậy thì có ngày vợ bỏ đi theo người đàn ông khác. Vậy nhưng Huy lại không hề có cái suy nghĩ ấy, hơn ai hết anh hiểu để có được như ngày hôm nay thì vợ chồng anh đã phải nỗ lực rất nhiều, hơn nữa chẳng có người phụ nữ nào dại dột lại đi đánh mất một người chồng yêu thương vợ con cả.
Thế rồi cho đến một ngày thì Huy phải đi công tác xa nhà 2 tuần lận, như người ta thì vợ khóc lóc không cho đi, còn đằng này thì Huy cứ bịn rịn không hề muốn xa vợ một tý nào cả.
( ảnh minh họa )
- Anh có vợ con cả rồi mà cứ như trẻ con vậy đấy. Phải đi làm việc rồi nhanh về với mẹ con em chứ._ Trang mỉm cười
- Nhưng anh nhớ em lắm….Em chịu khó ở nhà rồi về anh bù cho nhé.
- Khiếp…con lớn rồi đấy nhé. Để con nghe được thì ngại chết. Anh cứ an tâm công tác đi, em tự biết chăm sóc cho con và bản thân mình.
Thấy vợ nói như vậy Huy cũng bớt lo lắng hơn, đi làm nhưng những lúc rảnh rỗi thì anh lại tranh thủ gọi điện về cho vợ con. Cứ thế rồi 2 tuần cũng gần nhanh chóng kết thúc, định bụng thông báo cho vợ mình được về sớm hơn dự định vậy nhưng đúng lúc đó thì Huy quyết định sẽ bí mật về nhà tạo cho vợ một bất ngờ lớn. Ngồi trên xe suốt mấy tiếng đồng hồ thì cuối cùng tầm 10 giờ Huy cũng đặt chân đến nhà, lúc Huy vừa mở cửa ra thì bỗng Trang giật nảy người lúng túng. Nhìn điệu bộ ấy của vợ mà Huy chẳng nghĩ ngờ gì cả, anh chỉ cho rằng vợ quá bất ngờ nên mới như thế.
- Sao em đứng im như tượng vậy? Anh về em không vui à.
Video đang HOT
- Tất nhiên là em vui rồi. Chỉ tại…tại anh làm em đứng hết cả tim, về mà cũng không thèm báo trước một câu để người ta còn chuẩn bị.
- Chuẩn bị cái gì chứ? Vợ chồng với nhau cả mấy năm rồi mà em còn ngại..đúng thật là buồn cười mà.
Nói rồi Huy lao vào ôm hôn vợ ngấu nghiến sau những ngày xa cách, có lẽ mọi chuyện sẽ không có gì phải nói nếu như không có chuyện bất ngờ ấy xảy ra. Sáng sớm hôm sau khi Trang đang chuẩn bị bữa sáng cho gia đình thì bỗng cô con gái nhỏ chạy lại Huy rồi nói với ánh mắt giận dỗi.
- Sao bố chỉ lo làm việc mà không thương mẹ gì cả vậy. Con muốn bố quan tâm mẹ chứ không phải người khác cơ.
- Con nói như vậy sao? Bố vẫn thương yêu hai mẹ con con mà.
- Nếu bố thương mẹ thì sao bố không đưa mẹ đi khám bệnh, mà đêm nào chú Hải hàng xóm nhà mình cũng sang lột đồ cạo gió cho mẹ cả đêm. Con không thích chú Hải đâu.
Cô con gái vừa dứt câu thì ngay lúc đó Trang đánh rơi bát canh đang bưng dở trên tay còn Huy thì điếng người không dám tin. Đúng giây phút đó Huy ôm chặt con rồi vỗ về.
- Mẹ con không sao cả đâu, chỉ là chú Hải sang giúp mẹ có bầu. Cho con nhanh có em bế đấy mà.
Nói rồi Huy bế còn vào phòng rồi hậm hực lôi vợ vào phòng đọc để nói chuyện, vừa khép cửa lại ngay lập tức Trang quỳ xuống bật khóc nức nở.
- Em van anh..em sai rồi. Em và anh ta chỉ mới qua lại một lần thôi…xin anh hãy tha thứ cho em..
- Tha thứ ư? Sao cô có thể làm chuyện ấy sau lưng tôi được chứ? Đã thế cô còn để cho đứa con gái bé bỏng của mình nhìn thấy cái việc làm hèn hạ của cô sao? Cô có còn xứng đáng làm mẹ nữa không? Thì ra lâu nay cô dám cắm sừng tôi như vậy sao?
- Em xin anh…chỉ là em không kìm nổi lòng nên…
- Cô im đi. Tôi không còn muốn nghe bất cứ một điều gì nữa. Tốt nhất tôi và cô nên ly hôn…tôi không thể chấp nhận người vợ như cô sống trong căn nhà này thêm được nữa.
Nói rồi Huy bước ra để mặc cho vợ khóc lóc van xin trong nhà, chưa bao giờ Huy cảm thấy đau đớn đến tận như lúc này. Dù còn rất yêu vợ nhưng anh thà ly hôn để nuôi dạy con chứ không thể nào chấp nhận sống với người vợ giả dối này thêm giây phút nào nữa.
Theo blogtamsu
Tôi trợn tròn mắt mồm lắp bắp khi biết sự thật qua lời tình tứ của chị dâu trong nhà nghỉ
Mặc cho vợ tôi khóc lóc van xin chị ấy đừng cướp số vàng đấy đi, tôi vẫn đứng lặng như phỗng không thể nói được gì khi vật chứng đã đầy đủ.
Vừa sáng mở mắt nhà tôi đã ầm ĩ như một cái chợ, vợ chồng tôi vội vàng chạy xuống nhà thì thấy chị dâu đang ngồi khóc lóc kể lể với mọi người là đã lâu rồi chị ấy không mở két sắt tối qua mở tủ lấy vàng để bán chuẩn bị mua nhà ra ở riêng thì toàn bộ số vàng 30 cây có 10 cây đã không cánh mà bay.
Vì chưa có điều kiện nên trong ngôi nhà này ngoài bố mẹ, gia đình tôi và gia đình anh chị còn có bà cô không có chồng em của bố tôi. Trong nhà toàn những người mà tôi hiểu hết cả tính cách ai cũng là người thân của tôi, nhiều lần trong cặp tôi để cả mấy chục triệu trong phòng khách cũng chẳng ai động vào một tờ nào. Hôm nay chị dâu rơi vào cảnh một mất người ngờ làm cho gia đình tôi bối rối nghi kỵ lẫn nhau, tôi cảm thấy rất buồn.
Bố tôi ngồi phân tích với mọi người:
- Nếu con mất tiền thực mà lại mất một phần thôi thì tên trộm đó không thể là trộm bên ngoài được mà chỉ có ở trong ngôi nhà này thôi. Vàng của con thuộc thương hiệu nào nói rõ với mọi người biết để tìm, để mọi người khỏi nghi kỵ lẫn nhau anh em bất hoà, con có quyền vào các phòng để tìm xem có hay không, hay do con có nhiều vàng quá nên có chút sai xót trong ghi chép.
Nghe bố tôi nói xong chị dâu gạt nước mắt đứng dậy và thanh minh:
- Con không nhầm lẫn đâu mà chắc chắn có người đã lấy số vàng đó, nếu bố cho phép con thì con xin được mọi người hãy chung tay giúp con tìm kiếm số vàng đó.
Mọi người tỏ ra rất ủng hộ riêng chỉ có vợ tôi phản đối kịch liệt vì cho là số vàng chị ấy thuộc thương hiệu nổi tiếng nhiều người có thể mua chứ đâu phải mỗi chị ấy có. Rồi cuộc tranh luận giữa hai chị em kết thúc bằng việc chị dâu được quyền vào phòng tôi khám xét đầu tiên. Thật kinh ngạc khi chị ấy lôi trong tủ quần áo của vợ tôi ra một bịch được bọc kín bởi nhiều lớp, rồi lộ ra trước mặt mọi người là khoảng hơn chục cây vàng đúng như tên thương hiệu vàng của chị ấy nói.
Mặc cho vợ tôi khóc lóc van xin chị ấy đừng cướp số vàng đấy đi, tôi vẫn đứng lặng như phỗng không thể nói được gì khi vật chứng đã đầy đủ. Và hình ảnh lần đầu tiên gặp vợ tôi trong một lần ở siêu thị cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.
Lần đó vợ tôi ăn mặc rất đẹp và sang trọng nhưng cô ấy liên tục lấy những đồ nhỏ gọn của siêu thị dồn vào cái áo khoác to tướng. Tôi thấy lạ đi sau theo dõi xem cô ấy có bị bắt không, thật kinh ngạc cô ấy vượt qua tất cả các vòng của máy quét nhưng lại không vượt qua được mắt của mấy nhân viên mật được cài làm khách hàng. Và tất nhiên lúc đó tôi trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, tôi đã nhận hết lỗi về mình để rồi cả hai chúng tôi đều trở thành kẻ phạm tội và phải chịu bồi thường hơn chục triệu.
Từ đó chúng tôi yêu nhau và em cũng từ bỏ nghề trộm cắp đó, nhưng không ngờ hôm nay em lại hành nghề đó ngay chính ngôi nhà thân yêu của tôi. Thử hỏi một người làm chồng như tôi làm sao có thể chấp nhận một người vợ trộm cắp một lần nữa chứ, đúng là cái gì đã ăn sâu vào máu thịt con người ta thì thật khó mà sửa được.
Dù cô ấy thanh minh thế nào tôi cũng không bao giờ tin vì với mức lương công nhân 2 vợ chồng mỗi tháng tằn tiện lắm mới tiết kiệm được 2 triệu đồng thì đến bao giờ chúng tôi mới có được số vàng lớn thế chứ, trong khi mới cưới được hơn 2 năm.
Không tìm được sự ủng hộ của mọi người thậm chí chồng cũng thờ ơ đứng ngoài cuộc không có chính kiến bảo vệ, cô ấy không chịu nổi những ánh mắt giận dữ khinh bỉ đã xách va li về nhà bà ngoại để ở. Để mặc cô ấy đi để tự kiểm điểm lại bản thân, chứ tôi không muốn sau này con mình sẽ học cái tính xấu của vợ.
Trong một lần đang ngồi tán gẫu với đám bạn tôi chợt nhìn thấy chị dâu đang ngồi bên bàn gần đó cười nói rất vui vẻ với một thằng trai tân trẻ hơn cả tôi, sau đó tôi bám theo họ vào một nhà nghỉ rất hẻo lánh. Đoán là chị ấy phản bội chồng nên tôi phải tìm mọi cách vào hang ổ để bắt quả tang cho chị hết chối cãi.
Đang loay hoay không biết phải làm thế nào cho cánh cửa kia mở ra thì nghe được những lời tình tứ của chị:
- Thế số vàng em đã giao cho anh đã đủ để minh chứng tình yêu của em dành cho anh chưa? Bây giờ em sẽ phải tìm lý do để bỏ lão già ngốc nghếch đó đã rồi chúng ta về sống chung dưới ngôi nhà của riêng chúng mình anh nhé.
- Thế em lấy số vàng đó mà chồng và em dâu không có phản ứng gì à?
- Ôi cái nhà mà chẳng ai tin tưởng nhau ấy mà, chỉ cần một mưu kế nhỏ của em đã khiến vợ chồng cậu em chia rẽ đấy thôi. Còn nếu chồng có hỏi vàng đâu em bảo đầu tư mua nhà chung cư hết rồi.
Không kiềm chế được cơn tức giận tôi đập cửa thình thịch một lúc sau chị ta ra mở cửa, trợn tròn mắt mồm lắp bắp không nói lên lời. Lấy hết sức tát chị dâu một cái rồi bỏ đi không nói một lời nào, tôi biết chỉ cần làm như thế là chị ta đã đủ hiểu cả rồi.
11h đêm tôi đến nhà bà ngoại nơi vợ tôi đang chịu ấm ức chưa biết tâm sự cùng ai. Mẹ nói em không ở nhà mà đang đi ký hợp đồng với một khách hàng quan trọng, tôi thắc mắc với mẹ công việc cô ấy là công nhân thì ký hợp đồng gì chứ bà cười bảo:
- Thế con không biết rồi nó là một kiến trúc sư tự do đó, nó tuy học dở dang do nhà nghèo nhưng lại rất giỏi trong thiết kế những căn nhà đẹp đó.
Vậy mà từ trước đến nay em không bao giờ nói điều bí mật đó cho tôi biết, rồi vợ trở về mặt lạnh tanh, mặc cho tôi xin lỗi nhưng cô ấy vẫn quyết định không chịu quay lại với bố con tôi. Dường như tôi cảm thấy em không còn tin yêu mình nữa nên đã đứng trước cổng nhà suốt đêm để chứng minh tình yêu của mình còn rất sâu đậm với em.
Để rồi nửa đêm em vội vàng chạy ra mở cửa dìu tôi vào nhà, sự tha thứ và cái ôm ấm áp của em xua tan cái lạnh lẽo của mùa đông mà chỉ còn lại trong lòng tôi là sự ấm áp tôn trọng em.
Theo Ngoisao
Ngày chồng dọn tới nhà bồ sống, tôi chẳng khóc lóc van xin hay níu kéo mà chỉ... Bố mẹ chồng thấy tôi không buồn mà cứ phơi phới trở lại thì cũng mừng lắm. Và ông bà còn mừng hơn nữa là sau 1 tháng con trai ra ngoài sống cuối cùng thì cũng quay trở về. Ngày nào đi làm về, mẹ chồng tôi cũng thuyết giảng một bài dài cho đứa con trai duy nhất của bà nghe...