Bố như người dưng
Trước mắt tôi thì cuộc sống của bố và gia đình riêng này xa hoa khác hẳn với cuộc sống của ba mẹ con tôi rất nhiều nhưng tôi đến tìm bố không phải để đòi quyền lợi gì hết, cũng không vì vật chất nào cả. Tôi nói với bố chuyện hạnh phúc cả đời của mình…
Tôi sống thiếu tình cha từ nhỏ (Nguồn: ddhsonline.com)
Bố mẹ tôi đều xuất thân từ nông thôn, cả hai yêu nhau rồi đến với nhau. Sau khi kết hôn bố may mắn được một người bà con giúp đỡ đi học lái xe rồi vào làm tại một cơ quan ở tận thành phố. Lúc đó bố mẹ đều nghĩ đấy là cơ hội thoát khỏi chân lấm tay bùn nơi làng quê, ít nhiều công việc của bố cũng là nguồn thu nhập chính trong gia đình, chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội được đi học hơn nên dù vài tháng mới về thăm mẹ con tôi một lần nhưng mẹ vẫn chấp nhận và lặng lẽ ở nhà chăm sóc hai chị em tôi.
Mẹ vốn là người hiền lành tần tảo chỉ biết sống cuộc đời giống như bao người vợ, người mẹ ở nông thôn khác. Nhưng rồi khi em gái tôi mới 5 tuổi, lúc đó tôi 9 tuổi cũng là lúc bố đi rồi chẳng bao giờ quay lại nữa. Bố mẹ ly hôn, mẹ không đòi hỏi, không níu kéo và vẫn lặng lẽ một mình nuôi nấng hai chị em tôi. Từ nhỏ chúng tôi đều hiểu mẹ là người vất vả nhất, ngoài đồng ruộng và vườn rau nhỏ mẹ không có thu nhập nào khác. Cứ sáng sớm mẹ đã gánh rau ra chợ bán và cứ thế chúng tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương và sự hy sinh của mẹ.
Bố đi nhưng anh em họ hàng vẫn ở đây nên thi thoảng bố vẫn qua lại nhất là những ngày lễ tết nhưng chưa bao giờ ghé qua thăm mẹ con tôi dù chỉ một lần. Còn mọi người bên bố coi ba mẹ con tôi như không có mặt trên đời này. Thời gian đầu mẹ vẫn thường đưa chúng tôi sang anh em bên nội chơi và thăm nom bà nội nhưng chính sự nhạt nhẽo dành cho ba mẹ con cũng khiến chúng tôi dần dần xa cách bởi sự xuất hiện của chúng tôi như cái gai trong mắt họ.
Video đang HOT
Trong hai chị em thì tôi là đứa ham học nhất, lúc nào cũng đạt kết quả cao trong học tập nên sau này tôi đỗ vào trường sư phạm với ước mơ trở thành cô giáo. Còn em gái tôi chỉ công tác đoàn thể ở địa phương rồi lập gia đình sớm. Ngày cưới em tôi không ai nhắc đến bố, nó cũng vậy không hề tìm và báo cho bố biết chuyện vui của mình. Có lẽ ngày bố đi nó còn quá nhỏ để hình dung và nhớ về bố.
Nhưng khi tôi chuẩn bị kết hôn, tôi đã quyết định đến tìm bố. Dù đã nhiều năm không gặp nhưng tôi vẫn biết ngay sau khi ly hôn với mẹ bố đã tái hôn với người phụ nữ khác rồi chuyển về tận một thành phố khác cách xa mẹ con tôi hàng mấy trăm cây số. Hai vợ chồng tôi lặn lội đường xa hỏi thăm cuối cùng cũng tìm được. Gặp bố tôi vui mừng biết mấy, khao khát được ôm lấy bố mà khóc, mà nói thật nhiều điều nhưng sự vô tâm lạnh lùng của bố khiến tôi đau xót vô cùng, vợ của bố hiện tại cũng đã có một người con. Cô ấy tỏ thái độ khó chịu khi gặp vợ chồng tôi rồi nói những lời khó nghe cho rằng tôi đến để xin xỏ nọ kia, cô còn nói ngày bố tôi về đấy ngoài cái vali ra chẳng có cái gì hết nên bây giờ tới đây đừng hy vọng có được cái gì…
Trước khi đến tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận những chuyện này nhưng thực tế khiến tôi bàng hoàng hơn nhiều. Trước mắt tôi thì cuộc sống của bố và gia đình riêng này xa hoa khác hẳn với cuộc sống của ba mẹ con tôi rất nhiều nhưng tôi đến tìm bố không phải để đòi quyền lợi gì hết, cũng không vì vật chất nào cả. Tôi nói với bố chuyện hạnh phúc cả đời của mình và chỉ đơn giản là muốn chia sẻ niềm vui ấy với chính người bố của mình mà thôi.
Vợ chồng tôi ra về mà lòng nặng trĩu, tôi rất buồn nhưng dẫu sao cũng yên lòng vì đã nói được những gì mình nghĩ. Đám cưới của tôi lần này cũng lại không có bố như ngày cưới em gái tôi trước đây.
Mọi chuyện rồi cũng qua đi, chúng tôi đã quen quá với cuộc sống không cha. Thế rồi chỉ cách đây 1 tháng chồng tôi bị bắt tạm giam vì liên quan đến chuyện thâm hụt công quỹ của cơ quan, vụ việc đang được điều tra chưa biết chồng tôi thế nào thì được tin bà nội mất. Tôi thu xếp công việc cùng mẹ và em gái tới. Trong lễ tang hôm đó chúng tôi đã gặp bố, nói đúng hơn là chỉ nhìn thấy thôi bởi bố đâu có hỏi han gì chúng tôi. Người đáng thương nhất là mẹ, một người phụ nữ với những nét già nua khắc khổ bởi năm tháng vất vả tần tảo lao động đang đối diện với bố và người phụ nữ kia.
Mẹ vẫn vậy, lặng lẽ nhẫn nhịn như không quen biết, tôi hiểu đằng sau sự cam chịu ấy là một nghị lực phi thường và tôi nên trân trọng bù đắp cho mẹ tất cả bằng tình yêu của mình. Nhưng lúc này khi một lần nữa bố xuất hiện khiến tôi thấy có gì đó đau đớn quá, chuyện chồng tôi đang khiến tôi lo lắng thì hôm nay bỗng nhiên đứa con gái 8 tuổi của tôi chợt hỏi về ông ngoại, con bé hồn nhiên bảo con chưa bao giờ nhìn thấy mặt ông ngoại?
Bao năm nay tôi nghĩ mình quen rồi với cảm giác không có bố nhưng chuyện hôm nay khiến tôi bối rối quá. Và cảm giác khát khao muốn có bố bên mình. Tôi chợt nghĩ giá như bố quay trở lại đón nhận chúng tôi, cảm giác một gia đình đầm ấm đầy đủ các thành viên sum vầy bên nhau cứ hiện lên trong tâm trí tôi suốt mấy ngày qua, nhưng tôi biết làm thế nào đây, bố đã từ chối chúng tôi, đã có một gia đình riêng liệu tôi có thể đòi hỏi và mong đợi gì không?
Theo Vietnamnet
Hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!
Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?
Chúng ta dành quá nhiều thời gian để quan tâm đến sự tồn tại của mình trong dòng chảy cuộc sống của một ai đó khác. Chúng ta băn khoăn không biết nếu mình biến mất liệu rằng họ có là người cuống cuồng chạy đi tìm? Chúng ta mơ hồ hình dung ra những mối quan hệ ngang dọc, với những con người từ thân thiết đến xa xôi. Cuối cùng, chúng ta vẫn muốn biết một câu trả lời, rằng ai sẽ là người giữ mình ở lại?
Đôi khi chúng ta muốn đi thật xa, muốn đến một nơi khuất lấp những bóng người thân thuộc, một nơi mà ở đó không nhận ra ta là ai. Chỉ là một khoảng trống rỗng vô thức len lỏi trong tim, một khoảng tê tái cựa mình và chúng ta nhận ra rằng mình vẫn luôn lạc lõng. Chúng ta tự huyễn hoặc mình bằng những vùng đất ảo, nơi không có ai quen biết, cảm xúc cũng vì thế mà trơ lì chai sạn.
Đôi khi chúng ta muốn vứt bỏ mọi tổn thương, hờn giận, trách móc, muốn gạt đi tất thảy những hồ nghi và những lần trở thành nỗi đau cho người khác. Chúng ta thấy cuộc sống xung quanh trở nên quá bức bối, thế giới xoay vần quá nhỏ hẹp, lại chật chội đến mức chỉ một tiếng thở dài cũng chạm đáy tim nhau. Và chúng ta mông lung nhận thấy sự cách biệt giữa người với người, cách biệt bởi một nụ cười mỉm hay một cái chớp mắt, chỉ thoắt một cái, mối quan hệ thân sơ trở nên hờ hững, đôi lúc không bằng một người dưng.
Và có đôi khi, chỉ đơn giản là một vài phút giây tĩnh tại nào đó lướt qua, chúng ta bỗng thấy mình nhẹ bẫng, giống một bong bóng xà phòng bay trên không trung, lấp lánh sắc màu nhưng cũng mỏng manh nhường ấy, chạm khẽ sẽ tan. Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?
Có bao giờ chúng ta thẳng thắn với nhau chưa? Rằng chúng ta cần nhau, cần chen chân vào cuộc sống của nhau, cũng cần lắm những khoảng trống ấm áp trong một ngăn tim dù nhỏ nhoi chật hẹp. Có bao giờ chúng ta nghĩ rằng mình sẽ là người đưa tay ra níu giữ nếu một ai đó quan trọng vô tình bước ra khỏi cuộc sống của mình chưa?
Chỉ là chúng ta vẫn tự giăng ra cho mình quá nhiều nỗi sợ hãi, đến mức khuất lấp cả lòng tự trọng và lòng kiêu hãnh của bản thân. Nên nhớ một điều rằng, nếu ai đó yêu thương chúng ta, trân trọng chúng ta, người đó sẽ là người đưa tay ra níu giữ. Cuộc sống này gặp nhau tùy duyên, bên nhau bởi phận. Vậy nên hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!
Theo VNE
Đừng nhìn ĐỜI qua chiếc kính râm Đừng nhìn sóng đời, đừng nhìn lòng người qua chiếc kính râm, đừng để sắc trầm trùng vây, đừng để bóng tối lấp đầy những đôi mắt vốn trong sáng và thơ ngây. Người ta nói đừng chỉ nhìn đời, nhìn người bằng đôi mắt mà đôi khi nên nhìn bằng cả trái tim. Chính vì thế mỗi người không chỉ có riêng...