Bồ nhí đòi giữ chân tôi bằng ảnh ‘nóng’
Yến ném trước mặt tôi tập ảnh chụp chúng tôi tình tứ với nhau trong chính căn phòng mà cô ta chọn gặp tôi lần cuối để chia tay. Tôi thật không ngờ cô ấy lại có thể hành xử thiếu văn hóa như vậy vì tiền.
Tôi năm nay 35 tuổi, là quản lý của một công ty cung cấp PG có tiếng ở Sài Gòn. Tôi có vợ con nhưng xung quanh không ít mỹ nhân săn đón. Có lẽ vì quá quen với những hình ảnh bóng mượt, lộng lẫy và đẹp đến từng cen-ti-mét của các cô PG nên sự mộc mạc, chân thành, bí ẩn của Yến đã thu hút tôi. Khác với các cô gái chân dài, tóc xoăn tít, khuôn mặt ngụy trang bởi lớp son phần dày đặc, Yến chỉ trang điểm nhẹ nhàng và khi tan ca trở về với hình ảnh chân chất, hiền hậu.
Hải Yến vào làm PG ở công ty tôi được khoảng 6 tháng, khá chăm chỉ và khép mình so với sự cởi mở thái quá của PG. Tôi biết được cô gái này có hoàn cảnh rất đặc biệt. Mẹ Yến bị tai biến phải nằm liệt giường đã 3 năm, còn cha mất vì bệnh ung thư khi Yến mới 15 tuổi. Một mình cô vất vả chăm mẹ trong căn phòng trọ tồi tàn, xập xệ ở quận 3.
Thương cảm với hoàn cảnh của Yến, tôi luôn tạo điều kiện để cô có thêm việc làm tăng thu nhập. Chúng tôi dần trở nên thân thiết và không biêt từ lúc nào trong lòng tôi bỗng nảy sinh tình cảm với Yến. Thật bất ngờ khi Yến cũng có tình cảm với tôi nên chấp nhận là kẻ thứ 3 bí mật.
Không ai hiểu và nắm bắt được suy nghĩ của tôi như Yến. Trong các cuộc trò chuyện hay công việc, Yến luôn hiểu được ý đồ của tôi và giúp tôi hoàn thành tốt công việc của mình. Tôi quyết định mua tặng cô một căn hộ chung cư để hai mẹ con cô đỡ phải thuê nhà cho vất vả. Tôi cũng thuê người giúp việc phụ giúp Yến chăm sóc mẹ già.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Được tôi nâng niu chiều chuộng, Yến như lột xác hoàn toàn. Vứt bỏ những chiếc áo sơ mi trắng giản dị, cô khoác lên mình toàn hàng hiệu đắt tiền. Tôi thường dẫn Yến đến các buối giao lưu, tiệc tùng với đối tác ở những nơi xa hoa bậc nhất Sài thành khiến cô ấy như mắc bệnh nhà giàu và thay đổi hẳn quan điểm sống.
Từ một cô gái mộc mạc hiền lành, Yến tỏ ra kênh kiệu và coi thường người xung quanh. Cô chê bai miệt thị nếu ai đó ăn mặc không hợp thời hay dùng những món đồ rẻ tiền. Tôi thực sự không nhận ra Yến ngày xưa nữa. Yến cũng tỏ thái độ của kẻ lắm tiền với đồng nghiệp, bạn bè của mình. Trong công ty ai cũng dè chừng bởi cô ấy đã có tôi nâng đỡ. Quan trọng hơn, giờ đây Yến luôn tìm cách để “đào mỏ” tôi. Dần dà tôi nới lòng quan hệ với Yến.
Thấy tôi dứt khoát chia tay, cô bồ nhí ấy đòi gặp tôi lần cuối để nói chuyện rồi sẽ rời xa tôi mãi mãi. Nơi Yến hẹn là một khách sạn sang trọng ở quận 1. Yến chuẩn bị rượu tây, nến và hoa… vì muốn dành một ngày tuyệt vời để kết thúc mối tình của chúng tôi. Yến chuốc tôi say mềm và chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân. Khi tỉnh dậy, tôi không thấy Yến ở đó mà chỉ có dòng chữ ngắn ngủi: “Anh không bỏ em được đâu”.
Bẵng đi một thời gian không liên lạc, tuần trước Yến hẹn gặp tôi ở quán cafe. Cô nói: “Anh muốn bỏ ra 500 triệu đồng để mua những tấm ảnh này hay muốn chúng sẽ được gửi tới tay vợ anh và tất cả nhân viên trong công ty?”.
Yến ném trước mặt tôi tập ảnh chúng tôi tình tứ. Tôi sững sờ trước hành động và câu nói chua chát của cô ấy. Tôi phải làm gì với lời đe dọa của Yến?
Theo Người Đưa Tin
Ê chề khi làm bồ nhí của ông chủ
Tốt nghiệp Đại học xong, em vui lắm. Tưởng chừng từ nay em sẽ thoát cảnh nghèo đói, dư giả tiền bạc để gửi về cho mẹ... ai ngờ em gửi hồ sơ đến hàng loạt các công ty nhưng họ đều không thấy hồi âm.
Ngày tháng thì vẫn cứ trôi, tiền ăn, tiền nhà trọ em vẫn phải tự lo. Những ngày chờ việc em phải vay mượn tiền của bạn bè để trang trải. Cho đến khi em không thể cầm cự được nữa, em đã tìm đến một quán cafe mới mở để xin làm nhân viên.
Chủ quán là một kiến trúc sư xây dựng, quán cafe phong cách Hàn Quốc là nghề tay trái của anh. Anh là người miền Trung, giỏi giang, đẹp trai, anh hơn em 3 tuổi và vừa mới lập gia đình, vợ anh cũng mới mang bầu.
Do quán mới mở nên rất nhiều việc để làm, cũng là khoảng thời gian em đang đợi việc nên em đã xin làm cả ngày. Mỗi sáng 7h em có mặt ở quán và tan tầm lúc 8h tối, ăn uống mọi thứ đều ở quán nên em đỡ đi một khoản tiền. Anh chủ luôn luôn quan tâm đến tất cả nhân viên. Nhưng điều lạ mà em thấy ở anh ta là tại sao thường xuyên ở quán mà không đi làm công việc chính của anh ta là giám sát công trình?, anh ấy lại thường bắt chuyện rồi hỏi han em đủ đường.
Một hôm vì buổi sáng em bận chở đứa bạn đi khám, em đã đổi ca tối cho một nhân viên khác trong quán. Tối đó, trời mua, anh chủ đã cho mọi người trong quán nghỉ sớm để đóng cửa, vì mưa to không có khách. Còn riêng em thì anh chủ nhờ em ở lại để bàn thêm một số cách trang trí tầng 2 của quán.
Khi tất cả mọi người về hết, anh chủ chỉ vào một khoảng trống ở tầng 2 rồi bảo em nên cho thêm chi tiết gì vào đó để cho quán đỡ trống. Em đang băn khoăn nghĩ nên cho một cây hoa vào hay là một thứ gì đó đậm Hàn Quốc?!. Bỗng anh chủ đã lôi em lại và nói "Hãy đến với anh, anh cần em! thay vì là một nhân viên anh sẽ cho em làm quản lý. Một tháng lương của em sẽ là 10 triệu đồng".
Nghe đến đó, đôi chân em không thể bước đi được nữa. 10 triệu đồng cho một cô sinh viên vừa ra trường, em sẽ không phải lo lắng tiền nhà, tiền ăn,... rồi còn có gửi về quê cho mẹ nữa. Em nghĩ giờ em cũng chẳng còn gì để mất, đời con gái của em đã từng tặng cho người mà em từng yêu trước đây... Em ngồi sụp xuống nền nhà rồi khóc.
Anh ta đã tiến lại gần em, ôm em, lau đi nước mắt của em. Đêm đó về phòng trọ, em đã khóc rất nhiều. Đường đường là một cử nhân đại học nhưng em lại làm cái việc rẻ rúm và đáng bị khinh bỉ. Nhưng biết làm sao được, khi mà cái nghèo, cái khổ cứ quấn lấy em. Khi cái ăn chưa đủ thì nói gì đến sỉ diện, khi chỉ biết cầm tấm bằng đại học trình khắp nơi không ai nhận?!.
Kể từ đó, em cũng chính thức làm công việc của quản lý. Công việc em nhẹ nhàng hơn, em chỉ đếm tiền và giám sát, đôn đốc nhân viên trong quán làm việc.
Cầm tháng lương đầu tiên, em đã khóc không thành tiếng. Em gửi về cho mẹ 7 triệu đồng và nói dối mẹ trong niềm tự hào "mẹ ơi, lương của con là 10 triệu, tập đoàn con lớn nhất nhì Hà Nội đấy mẹ ạ!".
Năm tháng trôi qua, em bắt đầu sợ, em sợ vợ anh sẽ biết chuyện. Em đã xin anh chủ tha, nhưng anh không chấp nhận, anh dọa nếu em không tiếp tục thì sẽ gửi toàn bộ ảnh mà anh đã chụp về cho bố mẹ em ở quê... Em quỳ xuống cầu xin anh, nhưng anh đã ngoảnh đầu quay đi.
Vì thế, em lại buộc phải duy trì mối quan hệ này cho đến khi anh ta yêu cầu em đến một nhà nghỉ trong thành phố để phục vụ bạn của anh ta. Em đã thẳng tay tát vào mặt anh ta, nhưng anh ta lại dọa "cô không đi chứ gì? Nếu không đi thì toàn bộ số ảnh tôi có được sẽ ngay lập tức được chuyển đến bố mẹ cô". Em lại đành chấp nhận trong nước mắt.
Cho đến một ngày, em quyết tâm rời xa nơi đây, em sẽ đi vào Sài Gòn hay một nơi nào đó để anh ta không tìm thấy em. Em sẽ cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, để khi anh ta có gửi ảnh cho bố mẹ thì cũng không ai biết em đang ở đâu.
Rồi em đã để lại cho anh ta một lá thư từ biệt, trong thư em mong anh ta sống tốt hơn, hãy yêu vợ mình, hãy xem tình dục chỉ là một mặt của cuộc sống, nó sẽ tốt đẹp hơn khi có tình yêu. Lời cuối cùng em mong anh ta hãy để em yên, hãy xóa đi những tấm hình anh ta từng chụp trộm cảnh ân ái của em với anh ta...
Vào Sài Gòn được 2 tuần, em cũng tìm cho mình được một công việc mới, em quyết sẽ thay đổi bản thân và tìm cho mình một người đàn ông chân chính. Rồi một tháng trôi đi, anh ta cũng không liên lạc với em, anh ta cũng không gửi ảnh cho bố mẹ em... Em nghĩ đó chỉ là lời dọa dẫm một đứa con gái mới ra trường như em.
Theo Pháp luật Việt Nam
Bồ nhí được phen... "vỡ mật" khi công khai đánh ghen nhưng không ngờ vợ lại lợi hại như thế! Đứng ngó nghía chừng 10 phút Thủy quay xe ra về, lần sau lão mà về muộn thì chắc chắn cô sẽ phục kích bắt quả tang cho cả hai một trận nhớ đời. Thủy gần như muốn té xỉu khi biết được người chồng mà cô hết mực thương yêu và tin tưởng lại phản bội vợ một cách trắng trợn như...