Bỏ nhà đi vì chán ghét người mẹ câm và khoảnh khắc nhận ra sai lầm của cậu con trai
Nó bắt đầu thấy chán ghét cuộc sống của mình, chán ghét luôn cả người mẹ mười mấy năm qua chưa bao giờ tỏ sự quan tâm hay yêu thương nó…
Nó bỏ mặc hết mọi sĩ diện lao đi tìm mẹ như một kẻ điên dại
Nó – một thằng bé 20 tuổi, luôn nghĩ mình thật bất hạnh khi được sinh ra trong một gia đình không đầy đủ. Ba mất khi nó còn nhỏ, còn mẹ nó thì lại là một người câm. Mẹ nó làm giúp việc theo giờ cho các gia đình trong phố, cuộc sống cũng chẳng dư dả gì. Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ được nghe mẹ nó nói những câu yêu thương như đám bạn. Những lúc gặp chuyện buồn nó không biết tâm sự cùng ai cả. Nó đã lén học ngôn ngữ của người câm để có thể nói chuyện với mẹ nhưng mẹ nó chẳng bao giờ chỉ chỉ hay khua tay chân ra vẻ nói chuyện với nó. Mẹ nó luôn im lặng. Ở trường, đám bạn hay dùng những cử chỉ của người câm để trêu chọc nó khiến nó càng buồn thêm. Có lần, nó đánh nhau với đám bạn, cô giáo gọi mẹ nó lên gặp. Nó muốn mẹ biết nó thương mẹ lắm, nó muốn nghe mẹ mắng, thậm chí là đánh nó cũng được. Nhưng mẹ nó vẫn chỉ im lặng. Sau lần đó, nó không còn cố gắng nói chuyện với mẹ nữa, nó bắt đầu thấy chán ghét cuộc sống của mình, chán ghét luôn cả người mẹ mười mấy năm qua chưa bao giờ tỏ sự quan tâm hay yêu thương nó. Điều mẹ làm cho nó cũng chỉ là những bữa ăn no và cho nó được đến trường. Nghĩ thế, nó lao đầu vào học với ý nghĩ đậu Đại học rồi sẽ được xa rời nơi này. Rồi ngày đó cũng đến, nó đậu vào trường Đại học trên thành phố. Nó háo hức vì sắp thoát được cuộc sống tù bức, sắp thoát được cảnh sống cùng một người mẹ suốt ngày chỉ biết im lặng như vậy. Mẹ nó vẫn không nói gì. Nhưng một đôi lần nó bắt gặp ánh mắt mẹ lặng ngắm nó khi nó đang vừa làm gì đó vừa ngân nga hát vì niềm vui đậu Đại học. Nó vờ như không thấy, nó sợ những thứ cảm xúc không rõ là gì cứ dâng lên trong lòng nó mỗi khi nhìn mẹ những lúc ấy, thà nó không biết… Lên thành phố, nó ít về nhà hẳn. Mẹ bằng những cách nào đó vẫn chăm lo cho nó đủ đầy, khi thì gửi xe lên những đồ quê nó thích ăn, khi thì gửi hàng xóm mang lên cho nó dưa hay cà mẹ muối. Lần nào nhìn thấy đồ ăn mẹ gửi, mắt nó cũng cay cay. Nhưng những cảm xúc ấy cũng nhanh chóng qua đi, thành phố mới, bạn bè mới với những cuộc vui, những ồn ào của tuổi trẻ cuốn nó đi. Nó lảng tránh những câu hỏi của bạn bè về gia đình. Nó sợ sẽ lại phải đối mặt với sự mỉa mai và châm biếm như những ngày thơ ấu. Nó và mẹ cứ xa dần…
Nó chán ghét mẹ vì mẹ suốt ngày chỉ biết im lặng
Video đang HOT
Năm thứ hai Đại học, nó có bạn gái. Nó gặp cô khi nó làm thanh niên tình nguyện trong trường, còn cô là tân sinh viên của trường. Qua một đôi lần hỏi thăm, trò chuyện nên nảy sinh tình cảm. Sau đó, mới biết, nhà nó và nhà cô cách nhau không xa. Cô là con gái nhà khá giả, thế nên nó không dám kể nhiều về gia đình mình, nó sợ bị bạn gái chê bai và coi thường. Ba cô được thăng chức nên mở tiệc tùng chiêu đãi mọi người. Đêm muộn, nó mới gọi điện cho cô: “Hôm nay chắc vui lắm em nhỉ?”. “Không vui được anh à, không biết ba em mướn ở đâu ra một bà giúp việc vụng về đáng ghét thế chứ…” “Bình tĩnh kể anh nghe xem nào!” “Bà ta làm đổ nguyên đĩa thức ăn lên người bác trong công ty ba mà không thèm xin lỗi một câu khiến bác ấy tức giận bỏ về. Ba em thì lại mới nhận chức nữa chứ” “ Sao bà ta không chịu xin lỗi, đáng ghét thế à?” “Em không biết, em bực mình quá lại tát cho bà ấy một cái nhưng bà ta vẫn không nói gì mà chỉ lẳng lặng bỏ về”. Nó cũng tức giận thay cho bạn gái nó vì bà giúp việc kia. Mấy ngày sau, bạn gái nó trở lại trường, nó lấy hết can đảm rồi nói rằng: “Cuối tuần này anh đưa em về ra mắt mẹ anh nhé!”. Cô hồi hộp và lo lắng. Cô sợ gặp phải cảnh mẹ chồng khó tính, cô muốn từ chối nhưng cũng muốn biết gia cảnh nó thế nào nên gật đầu đồng ý. Trước mắt cô là một căn nhà lụp xụp, xiêu vẹo, cô bất ngờ. Bước vào nhà, mẹ nó và cô đều sửng sốt. Cô bàng hoàng khi nhận ra mẹ chàng chính là người giúp việc trong bữa tiệc nhà mình. Hai người nhìn nhau một lúc lâu… Cô bỏ chạy với vẻ mặt tức giận: “Tại sao anh lừa dối em, tại sao anh không nói cho em biết mẹ anh chính là bà giúp việc đó”. “Anh không hề biết mẹ anh giúp việc cho nhà em mà”. “Đồ lừa dối, chia tay đi, tôi không muốn yêu một tên lừa dối như anh, tôi không muốn làm con dâu của người đàn bà đáng ghét đó”. Nó lê từng bước chân nặng trĩu quay về, nhìn thấy mẹ đang ngồi im lặng ở cửa. Nó bỏ đi ngay sáng hôm sau. Nó không trở lại trường. Nó muốn đến một nơi chỉ có mình nó, nó cần yên tĩnh. Nửa năm sau… Nó trở lại trường. Trong suốt nửa năm bôn ba ở một chân trời mới, làm đủ mọi việc để nuôi sống bản thân và cũng để tĩnh tâm suy nghĩ lại, nó biết nó cần quay về. Bạn bè nói rằng, từ lúc cậu đi có một người phụ nữ đến tận trường, đi từng phòng ký túc, trên tay cầm bức ảnh của cậu và chỉ chỉ vào đó như đang tìm cậu. Ngày nào chúng cũng gặp người phụ nữ đó đi lang thang như vậy.
Nó lặng đi, nó không còn biết gì nữa, nó không quan tâm đến thể diện, nó không cần biết mọi người nghĩ gì khi biết nó có một bà mẹ như thế nữa. Nó lao đi. Cổng trường không có ai, những ngóc ngách không có ai. Ai trên đường cũng ái ngại nhìn theo một chàng trai cao lớn vừa khóc vừa gọi mẹ…
Theo Motthegioi
Cô đơn nhưng không cô độc
Những giây phút náo nhiệt, những niềm vui thoáng chốc, những vật vã tiền bạc, những rượt đuổi tình ái, nhiều lắm.... rồi cũng qua.
Ảnh mang tính minh họa - Nguồn: Internet
Đôi khi thấy cô đơn, à mà không, lúc nào cũng cô đơn, chỉ là việc này việc nọ cuốn thốc cô đơn vào trong góc khuất, không ai nhìn thấy, chính mình cũng không nhìn thấy. Không phải thể xác cô đơn, mà là tâm tưởng.
Đôi khi chợt lạnh trong buổi trời se se, lòng không vui không buồn, mà giữa lưng chừng hai trạng thái đó, chất ngất trống vắng, thèm một chút ấm êm mạnh mẽ của ai đó để nương nhờ, chia sẻ... Nhìn quanh đường thật đông, người thật ồn ã, chỉ có tình là quạnh quẽ đi vắng biền biệt với kiểu hành xử của kẻ vô tình.
Đôi khi muốn tìm lại những ngày tươi trẻ xưa, mà đâu thể nông nổi nghĩ có thể thay đổi thời gian bằng cách đánh môi son, nhuộm màu tóc, khoác chiếc áo hồng, đi đôi giày cao gót đỏng đảnh, tụ tập cười đùa vang trời là vội vui mãn nguyện?
Không thể, vì tuổi thơ kia trong sáng lắm, đâu toan tính đồng bóng thế. Ta có thể níu thanh xuân, nâng niu chải chuốt vẻ bề ngoài, ừ thì ta có thể, nhưng những thô sần đau khổ của đời đã hằn nếp nhăn lên suy nghĩ, nó cho ta nhiều giá trị rất đáng để chiêm nghiệm lúc về già, lúc ta già hơn ngày hôm nay nữa, rất đáng để trân quý, không phải để né tránh đầy sợ hãi.
Đôi khi chợt nhận ra mình đã quen, rất quen với khoảng lặng cuối ngày, nên lòng bỗng bình yên nhẹ nhõm, như người đi trong cơn giông to, đã kịp về ngồi trú bậc thềm nhà.
Những giây phút náo nhiệt, những niềm vui thoáng chốc, những vật vã tiền bạc, những rượt đuổi tình ái, những bon chen hơn thua, nhiều lắm.... rồi cũng qua, rồi cũng trả ta về khoảnh khắc an nhiên một mình này, tay phải mình nắm tay trái mình, nghe tiếng mình gọi tên mình rất đỗi dịu dàng, gọi chỉ để nói rằng duy có ta yêu ta nhiều nhất.
Rằng ngay cả khi nỗi cô đơn ập đến lùa tất cả mọi tia sáng huyễn hoặc khỏi chốn ta ngồi, thì trên bức tường ảm đạm đó, vẫn ánh lên một tia hy vọng, cho ta tin tưởng rằng bóng ta vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ hình ta.
Cô đơn trong tâm tưởng, không có nghĩa là cô độc trong cuộc sống
Ai nói mình chẳng bao giờ cô đơn, là đang tự dối lòng, tự dối lòng đấy!
Nhưng cô đơn trong tâm tưởng, không có nghĩa là cô độc trong cuộc sống. Ngoài khung cửa kia, cây lá vẫn cứ tươi xanh, mùa vẫn cứ thay mùa, chim vẫn cứ hót, âm thanh và sự sôi động của nó khiến con người phải hối hả, phải miệt mài, phải lao động cật lực.
Và tình yêu vẫn cứ như những câu chuyện ngôn tình đẹp, dù đâu đó âm vọng của nó thỉnh thoảng khiến ta đau lòng, nhưng niềm tin vào những giá trị tốt đẹp và có thật từ tình yêu mang đến cho loài người luôn tồn tại. Chính điều đó sẽ giúp ta thoát ra khỏi trạng thái cô đơn.
Và dù có thế nào thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn với dòng chảy không ngừng nghỉ của nó, cuốn trôi muộn phiền dạt tít ngoài xa. Người ta vẫn cứ tìm đến để yêu nhau, trẻ thơ vẫn cất tiếng khóc chào đời, sự sống vẫn sinh sôi nảy nở, cuộc đời vẫn rất đẹp như những bài thơ được viết dưới đêm trăng sáng, trong tiếng sóng vỗ về...
Theo Phamtuyen/Baophunu
Vợ cứ thế bỏ đi, nhờ bạn thân sinh con cho chồng Biết mình vô sinh, vợ tôi vô cùng đau khổ. Sau một thời gian chữa trị bệnh vô sinh không có kết quả, vợ đã bỏ nhà ra đi và nhờ cô bạn thân đến sinh con cho tôi. Vợ tôi vô cùng đau khổ khi biết mình vô sinh (Ảnh minh họa) Tôi năm nay đã 36 tuổi, vợ tôi ít hơn...