Bỏ người yêu để… chạy theo bóng hình khác
Tôi bỏ lại người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt hai năm qua để chạy theo một hình bóng khác… Để rồi, khi không được đáp lại tình yêu ấy, tôi lại tìm đến anh như cần một chỗ bấu víu trong cuộc đời mình…
Cuộc tình đầu tiên, tôi đã rất mãnh liệt. Tôi hiến dâng cho anh tất cả để rồi, tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa… vì hai người thực sự không hợp nhau.
Tôi và Đức luôn gần nhau nhưng mỗi người lại là một đường thẳng riêng biệt. Anh có suy nghĩ riêng của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, chúng tôi đã miễn cưỡng bên nhau suốt hai năm qua… Sau bao nhiêu sóng gió bên cuộc tình ấy, đến bây giờ cả hai chúng tôi không thể cố gắng để yêu nhau nữa.
Anh là con trai trưởng, anh có trách nhiệm rất lớn đối với gia đình mình. Chính những điều đó đã khiến anh có tính gia trưởng và hiếu thắng. Khi nhận ra sự đối lập trong tính cách, tôi chạnh lòng khi nghĩ đến phận mình bị hắt hủi và phụ thuộc nhiều vào người đàn ông ấy. Buồn lắm. Xót xa lắm. Đau đớn lắm… nhưng tôi không thể nào tiếp tục với một cuộc sống “tầm gửi” được nữa…
Tôi buồn vì khoảng thời gian qua sống hạnh phúc bên nhau, buồn vì tôi biết anh yêu tôi… và xót xa cho bản thân mình khi tôi đã hiến dâng cho anh tất cả… Vậy mà tình yêu ấy vẫn không thể cùng nhau đi đến cuối con đường…
Mọi người bảo rằng, tôi sẽ hối hận khi chia tay người đàn ông ấy… và rất khó để có thể tìm được một người đàn ông tốt với tôi hơn anh. Và nếu tìm được người đàn ông tốt, liệu họ có chấp nhận quá khứ của tôi không?… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng hiện tại, tôi chỉ biết được rằng, tôi không muốn kéo dài thêm mối quan hệ này nữa. Nó khiến tôi đã quá mệt mỏi!
Hôm ấy, tôi đã điện thoại hẹn gặp anh. Khi anh đến, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh ngạc nhiên vì cảm nhận được sự thay đổi của tôi.
- Sao vậy em? – Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Chúng mình chia tay anh nhé!… Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
Video đang HOT
Nhìn thấy sự bàng hoàng trên gương mặt anh, tôi cảm giác dường như mình vừa nói sai một điều gì đó. Anh nhìn tôi rất lâu… như thể đang nghĩ xem người trước mặt mình là ai? Có phải là người con gái anh yêu thương và đã yêu anh hết lòng bấy lâu nay không?
Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
- Tại sao? – Câu hỏi của anh vẫn chưa hết bàng hoàng…
- Vì chúng mình không hợp nhau. Thời gian vừa qua đã rất uổng phí cho cả hai chúng ta. – Tôi trả lời ngắn gọn.
… Đôi mắt anh đỏ hoe… Anh quay đi và nói:
- Em nghĩ kỹ lại đi em! Chúng ta lớn rồi, chúng ta phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
- Em đã suy nghĩ chuyện của chúng mình lâu lắm rồi anh ạ. Chỉ có điều bây giờ em mới thấy quyết định này thật sáng suốt.
Anh im lặng đi về…
Tối hôm đó, tôi đã khóc. Khóc rất nhiều… Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa? Tôi chưa bao giờ khóc và thấy lòng đau đớn như vậy.
Vài hôm sau, anh điện cho tôi hỏi “Anh có làm gì sai không?“; “ Em đã hết giận anh chưa?” nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau hơn một tháng sau đó… nhưng tất cả đều do anh chủ động gọi.
Có một lần, tôi biết anh đang rất buồn khi nói chuyện điện thoại với tôi. Dù anh níu kéo, dù anh mong tôi thay đổi… nhưng tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình. Từ hôm đó, anh không liên lạc với tôi nữa. Vậy là chúng tôi đã chia tay nhau sau hai năm yêu thương gắn bó.
Sau này, tôi quen Minh, một người đồng nghiệp mới của mình. Tôi luôn dặn lòng mình không được yêu thêm bất cứ ai và chỉ xem Minh như một người bạn. Nhưng dường như lý trí càng ngăn cản thì trái tim lại càng thổn thức mỗi lần nghĩ đến Minh. Nhưng thật bất hạnh cho tôi khi anh ấy chỉ xem tôi là một người đồng nghiệp như biết bao đồng nghiệp khác ở cơ quan… Lúc này, tôi chợt nhớ tới câu nói của người bạn mình ngày trước “ Liệu có người đàn ông nào chấp nhận nổi cái quá khứ của mày không?”.
Cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát…
Tôi giấu Minh về quá khứ của mình và sống bằng một vỏ bọc khác, là một người con gái đơn thuần và giản dị. Khi anh gặp khó khăn, buồn chán, tôi luôn ở bên cạnh anh, lo lắng và chăm sóc anh như người yêu của mình. Khi anh bị đồng nghiệp hiểu lầm, tôi đã đứng ra giải thích cho anh… Vì Minh, tôi có thể làm tất cả, thậm chí những việc vượt quá khả năng cho phép của mình, tôi vẫn luôn cố gắng xoay sở để giúp anh vượt qua…
Lúc này Minh là điều duy nhất tôi quan tâm. Tôi yêu anh hơn cả công việc và cuộc sống của mình… nhưng những gì tôi nhận được từ anh vẫn là danh nghĩa “bạn bè”. Những lúc tôi buồn và cần có người bên cạnh, tôi đã gọi cho anh… nhưng nhận lại chỉ là một câu nói vô tâm “Anh rất ngại qua nhà em”. Khi tôi ốm nặng và phải nằm viện, tôi rất muốn có anh bên cạnh chăm sóc thì anh lại khéo léo từ chối “ Anh không chịu nổi mùi ở bệnh viện” và khi tôi gặp khó khăn trong công việc, tôi cần anh cho tôi lời khuyên thì đáp lại chỉ là một câu nói lạnh lùng “Việc em em biết, còn anh đâu rành?”…
Tôi đã rất đau khổ khi bị Minh đối xử phũ phàng với tình cảm của mình như vậy… Và lúc ấy, tôi chợt nhớ tới Đức, người yêu cũ của mình, người tôi đã nhẫn tâm rũ bỏ để chạy theo một người đàn ông không yêu mình. Tôi đã điện thoại cho anh và khóc rất nhiều… Anh im lặng nghe tôi khóc, chỉ khóc thôi… không nói gì hết. Và khi đó, anh đã ở bên cạnh tôi, động viên, an ủi tôi rất nhiều… Cũng từ độ đó, tôi và anh bắt đầu nhắn tin lại cho nhau. Tôi không biết dạo này anh thế nào, đã có gia đình chưa và cuộc sống của anh có hạnh phúc không?… tôi chỉ muốn chuyện trò với anh, không có việc gì khác ngoài chuyện công việc của mình.
Tôi biết mình đã sai… Tôi hiểu mình là người xấu xa khi nhẫn tâm rũ bỏ người đàn ông yêu thương mình nhất để chạy theo một kẻ hờ hững, vô tâm với tình cảm của mình… Và rồi, khi đau khổ, thất vọng nhất, tôi lại tìm đến anh. Tôi biết mình đang lợi dụng lòng tốt của anh… nhưng tôi vẫn cố chạy theo những điều vô vọng và níu giữ những yêu thương không còn là của mình nữa.
Giờ đây, cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát… nhưng tôi không thể nào dừng lại được nữa! Tôi đã yêu người đàn ông ấy, đã dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho anh… để rồi, khi người ta cần được ở bên tôi nhất, tôi lại rũ bỏ anh để chạy theo một người đàn ông khác. Giờ đây, khi không được đáp lại tình yêu của mình, tôi lại nhẫn tâm tìm về với anh, cần có anh bên cạnh để động viên, an ủi…
Phải chăng, tôi là một người phụ nữ quá xấu xa và tệ bạc?
Theo VNE
Chồng thản nhiên xưng mày tao với vợ con
Cứ có chuyện gì giận nhau là anh lại như phường chợ búa, dùng tất cả những từ ngữ thô tục nhất, khốn nạn nhất để chửi tôi.
Tôi đã quá chán nản với thói ăn nói thô lỗ, cục cằn của anh. Hễ cãi nhau hay giận dỗi gì là anh lại xưng mày - tao với vợ. Anh làm trong cơ quan Nhà nước, khi ra ngoài anh ăn nói rất dễ nghe, có phần khéo quá (khiến có người nói là anh giả tạo). Còn khi về nhà, bình thường thì cũng không sao nhưng hễ cứ cãi nhau là anh lại gọi tôi là con này con nọ, nhắn tin xưng mày tao...
Trước đây nhà tôi cũng xảy ra nhiều chuyện, cả tôi và anh đều có lỗi với bố mẹ hai bên, nhưng anh không bao giờ chịu xin lỗi bố mẹ tôi (dù anh bắt tôi phải xin lỗi bố mẹ anh nhiều lần). Anh tự coi những cư xử của anh là đúng mặc dù đã hơn một lần anh làm mẹ tôi khóc vì thấy bị xúc phạm. Anh luôn coi gia đình anh, bố mẹ, chị gái anh, cháu anh là nhất còn coi tôi và gia đình tôi chẳng ra gì.
Ảnh minh họa: InImages.
Thời gian gần đây tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nhỏ nên tôi cố nhịn nhục. Tôi cũng đưa anh lên chùa, thấy tâm tính anh cũng thay đổi một chút nhưng cứ có chuyện gì giận nhau là anh lại như "phường chợ búa", dùng tất cả những từ ngữ thô tục nhất, khốn nạn nhất để chửi tôi. Khi không dỗ được con anh còn nói: "Tao chán mày lắm rồi", tội nghiệp thằng bé mới 1 tuổi, tôi sợ lớn lên nó sẽ nghĩ ba nó không thương yêu nó.
Tôi không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa. "Non sông dễ đổi bản tính khó dời", tôi có nên ly hôn để có cuộc sống thanh thản không?
Theo VNE
Có phải tôi đang bị bạn trai lừa Tết năm nay anh gợi ý em có mua quà gì cho bố mẹ anh không. Anh cũng muốn em mua cho một đôi giày và nhiều vật dụng để về quê. Em sinh năm 1983 hiện là một nhân viên văn phòng của một công ty nước ngoài. Song song với việc đi làm, mỗi tối em thường dạy ngoại ngữ thêm....