Bỏ người yêu… chạy theo bóng hình khác
Tôi bỏ lại người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt hai năm qua để chạy theo một hình bóng khác…
Tôi bỏ lại người đàn ông đã yêu thương tôi trong suốt hai năm qua để chạy theo một hình bóng khác… Để rồi, khi không được đáp lại tình yêu ấy, tôi lại tìm đến anh như cần một chỗ bấu víu trong cuộc đời mình…
Cuộc tình đầu tiên, tôi đã rất mãnh liệt. Tôi hiến dâng cho anh tất cả để rồi, tôi chợt nhận ra rằng, chúng tôi không thể tiếp tục mối quan hệ này được nữa… vì hai người thực sự không hợp nhau.
Tôi và Đức luôn gần nhau nhưng mỗi người lại là một đường thẳng riêng biệt. Anh có suy nghĩ riêng của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, chúng tôi đã miễn cưỡng bên nhau suốt hai năm qua… Sau bao nhiêu sóng gió bên cuộc tình ấy, đến bây giờ cả hai chúng tôi không thể cố gắng để yêu nhau nữa.
Anh là con trai trưởng, anh có trách nhiệm rất lớn đối với gia đình mình. Chính những điều đó đã khiến anh có tính gia trưởng và hiếu thắng. Khi nhận ra sự đối lập trong tính cách, tôi chạnh lòng khi nghĩ đến phận mình bị hắt hủi và phụ thuộc nhiều vào người đàn ông ấy. Buồn lắm. Xót xa lắm. Đau đớn lắm… nhưng tôi không thể nào tiếp tục với một cuộc sống “tầm gửi” được nữa…
Tôi buồn vì khoảng thời gian qua sống hạnh phúc bên nhau, buồn vì tôi biết anh yêu tôi… và xót xa cho bản thân mình khi tôi đã hiến dâng cho anh tất cả… Vậy mà tình yêu ấy vẫn không thể cùng nhau đi đến cuối con đường…
Mọi người bảo rằng, tôi sẽ hối hận khi chia tay người đàn ông ấy… và rất khó để có thể tìm được một người đàn ông tốt với tôi hơn anh. Và nếu tìm được người đàn ông tốt, liệu họ có chấp nhận quá khứ của tôi không?… Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng hiện tại, tôi chỉ biết được rằng, tôi không muốn kéo dài thêm mối quan hệ này nữa. Nó khiến tôi đã quá mệt mỏi!
Hôm ấy, tôi đã điện thoại hẹn gặp anh. Khi anh đến, tôi chạy đến ôm chầm lấy anh. Anh ngạc nhiên vì cảm nhận được sự thay đổi của tôi.
- Sao vậy em? – Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Chúng mình chia tay anh nhé!… Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
Nhìn thấy sự bàng hoàng trên gương mặt anh, tôi cảm giác dường như mình vừa nói sai một điều gì đó. Anh nhìn tôi rất lâu… như thể đang nghĩ xem người trước mặt mình là ai? Có phải là người con gái anh yêu thương và đã yêu anh hết lòng bấy lâu nay không?
Video đang HOT
Tôi im lặng và ôm lấy anh thật chặt.
- Tại sao? – Câu hỏi của anh vẫn chưa hết bàng hoàng…
- Vì chúng mình không hợp nhau. Thời gian vừa qua đã rất uổng phí cho cả hai chúng ta. – Tôi trả lời ngắn gọn.
… Đôi mắt anh đỏ hoe… Anh quay đi và nói:
- Em nghĩ kỹ lại đi em! Chúng ta lớn rồi, chúng ta phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.
- Em đã suy nghĩ chuyện của chúng mình lâu lắm rồi anh ạ. Chỉ có điều bây giờ em mới thấy quyết định này thật sáng suốt.
Anh im lặng đi về…
Tối hôm đó, tôi đã khóc. Khóc rất nhiều… Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy nữa? Tôi chưa bao giờ khóc và thấy lòng đau đớn như vậy.
Vài hôm sau, anh điện cho tôi hỏi “Anh có làm gì sai không?“; “ Em đã hết giận anh chưa?” nhưng tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau hơn một tháng sau đó… nhưng tất cả đều do anh chủ động gọi.
Có một lần, tôi biết anh đang rất buồn khi nói chuyện điện thoại với tôi. Dù anh níu kéo, dù anh mong tôi thay đổi… nhưng tôi vẫn không thể thay đổi quyết định của mình. Từ hôm đó, anh không liên lạc với tôi nữa. Vậy là chúng tôi đã chia tay nhau sau hai năm yêu thương gắn bó.
Sau này, tôi quen Minh, một người đồng nghiệp mới của mình. Tôi luôn dặn lòng mình không được yêu thêm bất cứ ai và chỉ xem Minh như một người bạn. Nhưng dường như lý trí càng ngăn cản thì trái tim lại càng thổn thức mỗi lần nghĩ đến Minh. Nhưng thật bất hạnh cho tôi khi anh ấy chỉ xem tôi là một người đồng nghiệp như biết bao đồng nghiệp khác ở cơ quan… Lúc này, tôi chợt nhớ tới câu nói của người bạn mình ngày trước “ Liệu có người đàn ông nào chấp nhận nổi cái quá khứ của mày không?”.
Cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát…
Tôi giấu Minh về quá khứ của mình và sống bằng một vỏ bọc khác, là một người con gái đơn thuần và giản dị. Khi anh gặp khó khăn, buồn chán, tôi luôn ở bên cạnh anh, lo lắng và chăm sóc anh như người yêu của mình. Khi anh bị đồng nghiệp hiểu lầm, tôi đã đứng ra giải thích cho anh… Vì Minh, tôi có thể làm tất cả, thậm chí những việc vượt quá khả năng cho phép của mình, tôi vẫn luôn cố gắng xoay sở để giúp anh vượt qua…
Lúc này Minh là điều duy nhất tôi quan tâm. Tôi yêu anh hơn cả công việc và cuộc sống của mình… nhưng những gì tôi nhận được từ anh vẫn là danh nghĩa “bạn bè”. Những lúc tôi buồn và cần có người bên cạnh, tôi đã gọi cho anh… nhưng nhận lại chỉ là một câu nói vô tâm “Anh rất ngại qua nhà em”. Khi tôi ốm nặng và phải nằm viện, tôi rất muốn có anh bên cạnh chăm sóc thì anh lại khéo léo từ chối “ Anh không chịu nổi mùi ở bệnh viện” và khi tôi gặp khó khăn trong công việc, tôi cần anh cho tôi lời khuyên thì đáp lại chỉ là một câu nói lạnh lùng “Việc em em biết, còn anh đâu rành?”…
Tôi đã rất đau khổ khi bị Minh đối xử phũ phàng với tình cảm của mình như vậy… Và lúc ấy, tôi chợt nhớ tới Đức, người yêu cũ của mình, người tôi đã nhẫn tâm rũ bỏ để chạy theo một người đàn ông không yêu mình. Tôi đã điện thoại cho anh và khóc rất nhiều… Anh im lặng nghe tôi khóc, chỉ khóc thôi… không nói gì hết. Và khi đó, anh đã ở bên cạnh tôi, động viên, an ủi tôi rất nhiều… Cũng từ độ đó, tôi và anh bắt đầu nhắn tin lại cho nhau. Tôi không biết dạo này anh thế nào, đã có gia đình chưa và cuộc sống của anh có hạnh phúc không?… tôi chỉ muốn chuyện trò với anh, không có việc gì khác ngoài chuyện công việc của mình.
Tôi biết mình đã sai… Tôi hiểu mình là người xấu xa khi nhẫn tâm rũ bỏ người đàn ông yêu thương mình nhất để chạy theo một kẻ hờ hững, vô tâm với tình cảm của mình… Và rồi, khi đau khổ, thất vọng nhất, tôi lại tìm đến anh. Tôi biết mình đang lợi dụng lòng tốt của anh… nhưng tôi vẫn cố chạy theo những điều vô vọng và níu giữ những yêu thương không còn là của mình nữa.
Giờ đây, cuộc sống của tôi đang rơi vào bế tắc, không lối thoát… nhưng tôi không thể nào dừng lại được nữa! Tôi đã yêu người đàn ông ấy, đã dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất cho anh… để rồi, khi người ta cần được ở bên tôi nhất, tôi lại rũ bỏ anh để chạy theo một người đàn ông khác. Giờ đây, khi không được đáp lại tình yêu của mình, tôi lại nhẫn tâm tìm về với anh, cần có anh bên cạnh để động viên, an ủi…
Phải chăng, tôi là một người phụ nữ quá xấu xa và tệ bạc?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em ra đi... vì anh quá nghèo!
Anh yêu em thật lòng, đó là điều em trân trọng nhất!
Anh nghèo về tiền bạc cũng đã làm cho cảm thấy buồn nhưng điều làm em đau khổ hơn chính là cái nghèo tư duy, cái nghèo của lòng quyết tâm, cái nghèo cầu tiến trong anh.
Khi em đọc bài viết "Vì nghèo... nên không có tình yêu", tôi thấy lòng mình trống trải vô cùng.
Đêm qua lại là một đêm nữa em trăn trở suy nghĩ, em không thể chợp mắt ngủ ngon được... Anh biết không? Tình yêu em dành cho anh chân thành và rất sâu sắc... Nhưng em không thể nào lý giải được hành động của mình... Em đau khổ khi nghĩ đến anh, đến tình yêu ngày nào của đôi ta!
Bao đêm em nằm suy nghĩ về anh - về em, số phận đã cho chúng mình gặp nhau nhưng không cho em được hạnh phúc bên anh. Ngày yêu anh là ngày em gặp bao nhiêu khó khăn, ra trường em thất nghiệp hai năm ròng rã, em loay hoay với cuộc sống giữa chốn thị thành này để được gần anh, để được anh yêu thương, đó là niềm an ủi lớn nhất mà em có được trong lúc tuyệt vọng...
Nhưng càng yêu anh, em càng không tìm ra lối thoát cho mình. Em đau khổ nhận ra rằng, bây giờ không còn là thời "một mái nhà tranh, hai trái tim vàng" nữa... Bây giờ, em thấy mình thật yếu mềm, em cần một chỗ dựa vững chắc cho mình nhưng anh thì không thể làm được điều đó chỉ vì anh quá nghèo...
Em lại thầm trách anh sao anh lại nghèo?
Anh yêu em thật lòng, đó là điều em trân trọng nhất! Em luôn nâng niu nó khi em bước chân ra đi, bởi vì em biết đó là kho báu lớn nhất mà anh có và em là người được chiếm hữu nhưng em vẫn quyết định từ bỏ...
Em luôn cảm thấy sợ hãi... Em lại thầm trách anh sao anh lại nghèo? Anh nghèo về tiền bạc cũng đã làm cho cảm thấy buồn nhưng điều làm em đau khổ hơn chính là cái nghèo tư duy, cái nghèo của lòng quyết tâm, cái nghèo cầu tiến trong anh. Điều đó đã giết chết tình yêu bấy lâu nay em dành cho anh!
Em mong ở một nơi phương ấy anh đọc được điều sâu kín trong lòng em và tha thứ cho kẻ tham lam và tệ bạc này, anh nhé!
Em vẫn nhớ và yêu anh rất nhiều!
Phạm Nhinh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đến chỉ để "làm tình" Anh ta tự cho mình cái quyền được "kéo" bạn vào nhà nghỉ mỗi khi anh ta muốn giải tỏa ham muốn nhục dục của mình... Sau khi đăng bài " Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai" , chúng tôi đã nhận được rất nhiều thư của độc giả. Và sau đây, chúng tôi xin trích một số bức thư hay...