Bỏ người yêu 9 năm đi lấy chồng giàu, nào ngờ vào đúng ngày định ôm của hồi môn bán thì…
Tôi hớn hở ôm hộp vàng ra, nhìn hơn chục cây vàng mà tôi lâng lâng. Ai dè lúc tôi định ôm đi bán thì chồng thủng thẳng nói 1 câu khiến tôi suýt ngất.
Ảnh minh họa
Ngày tôi chia tay Trung tất cả mọi người ai cũng ngỡ ngàng. Họ tiếc rẻ cho mối tình 9 năm của chúng tôi, tôi cũng thấy đau khổ và luyến tiếc vô cùng. Nhưng tôi không thể mãi chờ đợi anh như vậy, Trung nói chờ đến khi anh giàu anh sẽ cưới tôi. Nhưng liệu phải chờ đến bao giờ khi tôi đã hi sinh cả tuổi thanh xuân để yêu anh. Năm nay tôi đã 27 tuổi, mà con gái có thì có lẽ 9 năm là đã quá đủ.
Nhưng có lẽ đó cũng là sự biện minh cho sự thay đổi trong tôi, vì khi chuyển qua công ty mới tôi đã bị xiêu lòng trước 1 người đối tác. Khi Trung suốt ngày chỉ lo công việc nên chẳng có thời gian quan tâm tôi thì Hùng suốt ngày săn đón.
Tôi thấy tình yêu của mình và Trung không còn được như trước nữa. Có lẽ người ta nói đúng nếu yêu nhau quá lâu tình yêu nó sẽ bị nhạt đi, sự lãng mạn mất dần thay vào đó là yêu và có nhau như 1 thói quen mà thôi. Tôi đã nhiều đêm suy nghĩ về chuyện tình cảm của hai đứa và của Hùng dành cho tôi nữa. Cuối cùng tôi quyết định chọn Hùng, tôi nghĩ cưới Hùng mình sẽ có tương lai hơn. Gia đình Hùng khá giả lại là dân Hà Nội trong khi Trung phấn đấu mãi mà vẫn chẳng dành dụm được gì, đã vậy sau anh còn có 3 người em đang chờ anh ấy chu cấp.
(Ảnh minh họa)
Nhiều khi tôi cũng mệt mỏi khi phải hỗ trợ anh làm điều đó, đồng tiền cái nghèo khiến tôi thực sự chán nản. Tôi quyết định chia tay dứt áo ra đi và đồng ý qua lại với Hùng. Đám cưới chúng tôi tổ chức sau đó tầm gần 4 tháng trước sự ngỡ ngàng của Trung và mọi người. Trung đã tìm đến tôi khóc lóc níu kéo nhưng tôi không thèm quan tâm:
- Sao em lại làm vậy, có phải vì hắn ta giàu có, có phải vì tiền không?
- Phải thì sao, liệu anh có cho em được cuộc sống đầy đủ hay không, ra trường mấy năm rồi anh xem anh đã tích góp được gì ngoài con xe wave cũ nát kia.
- Anh không ngờ em cũng là loại đàn bà hám của như vậy. Anh đã nhìn lầm người rồi.
- Ừ tôi như vậy đấy, vậy nên đừng đến đây làm phiền tôi nữa. Tôi sắp là vợ người ta rồi.
Video đang HOT
- Vậy thì chúc em sẽ được như ý muốn, chào em.
Trung đi rồi tôi ôm mặt khóc, vừa tức giận vừa thấy đau đớn. Nhưng gạt hết mọi thứ tôi quyết định lên xe hoa như dự định. Đám cưới diễn ra khá hoành tráng, ngày cưới bố mẹ chồng trao cho tôi rất nhiều vàng. Tổng cộng cũng phải đến hơn chục cây.
Bố mẹ anh em, bạn bè đều choáng ngợp xuýt xoa nhà chồng giàu quá. Còn tôi, tôi thấy lựa chọn của mình quả thật rất đúng đắn. Làm dâu Hà Nội gia đình lại giàu có, chồng tâm lý thì còn gì bằng.
Đêm tân hôn, tôi cất số vàng cẩn thận vào trong hộp rồi để trong tủ quần áo. Rồi chúng tôi đi hưởng tuần trăng mất, mọi thứ cứ như mơ vậy. Sau tuần trăng mật tôi phải thực hiện nghĩa vụ làm dâu ở nhà chồng. Mẹ chồng khó tính hơn tôi tưởng, bà suốt ngày nói: “Làm dâu thành phố thì phải thế này thế nọ”. Bà soi từng món ăn tôi nấu, soi từng miếng thức ăn tôi thái.
Nhiều lúc tôi thấy ngạt thở, tôi chia sẻ với chồng thì anh bỏ ngoài tai đã vậy anh còn nói: “Cô làm dâu nhà tôi thì phải nghe lời mẹ chồng là đúng rồi, còn kêu than gì nữa”. Tôi sốc toàn tập, tôi buồn đến mức bị trầm cảm, không khí ở nhà chồng thật nặng nề. Mang tiếng người Hà Nội nhưng nhà chồng ai cũng chi ly từng tý 1, cái gì cũng phải đúng theo quy tắc. Tôi nghĩ cứ ở chung thế này thì tôi áp lực mà chết mất.
Tôi đòi chồng ra ở riêng nhưng anh bảo: “Tiền đâu mà mua nhà bây giờ”. Tôi bàn anh mua chung cư trả góp nhưng Hùng không chịu hơn nữa anh nói: &’Anh sống với bố mẹ quen rồi, giờ ra ở riêng anh không quen”. Tôi bực bội đến phát điên, tôi làm mình làm mẩy rồi nói: “Em sẽ đi bán vàng, bán hết của hồi môn, vợ chồng mình góp thêm vào rồi tính kế mua nhà.”.
Tôi ôm hộp vàng ra phân loại rồi định gói lại ôm đi, nào ngờ chồng thủng thẳng nói:
- À quên anh chưa nói với em, hơn 10 cây vàng nhà anh trao hôm đó thì chỉ có 5 chỉ là vàng thật còn lại là hàng mã hết đấy. Em nhặt mấy cái nhẫn bé bé ra để riêng đi, còn mấy cái kia thì vứt đi cũng được.
- Anh nói sao, tất cả đống này là hàng giả sao, sao anh và bố mẹ anh có thể làm như vậy được? Sao lại đối xử với tôi như thế.
- Thì chẳng phải cô muốn lấy chồng giàu sao, bỏ cả người yêu 9 năm để lấy tôi thì tôi giúp cô mở mày mở mặt thế còn gì nữa. Hôm đó cô không thấy ai cũng xuýt xoa khen cô sướng à. Người ta tâm lý cho còn bày đặt chửi bới, cô nghĩ nhà tôi kiếm đâu ra 10 cây vàng hả?
- Anh…
- Thôi phân loại rồi vứt hết đi, để chỉ làm chật nhà thôi.
Tôi đau đớn trước sự thật phũ phàng này, cứ ngỡ mình sẽ đổi đời lấy được chồng giàu. Nhưng thứ tôi nhận được là gì cơ chứ, liệu có phải đây là quả báo cho 1 đứa phụ tình như tôi không?
Theo blogtamsu
Bỏ người yêu làm phục vụ đi lấy chồng giàu, 5 năm sau gặp lại tôi tiếc hùi hụi khi biết thân phận tình cũ
Gặp lại Tuấn sau 5 năm, Linh ngỡ ngàng khi anh thú thật về thân phận của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ công việc phục vụ của anh lại là...
Yến và Tuấn yêu nhau từ cuối năm đại học đến giờ cũng được hơn năm rồi. Yến ra trường may mắn xin được công việc văn phòng với mức lương 5 triệu đồng cũng đủ chi trả cho cuộc sống ở thành phố đắt đỏ. Còn Tuấn từ lúc học xong đến giờ, anh vẫn bám trụ lại quán phở làm phục vụ, dù nhiều lần Yến bắt Tuấn bỏ việc đó đi tìm việc gì đoàng hoàng lương cao nhưng anh không chịu.
Tình yêu sinh viên với tình yêu lúc đi làm thật khác xa nhau, Tuấn và Linh không có những buổi tối hẹn hò lãng mạn nữa, họ gặp nhau ít hơn, ít tâm sự mọi chuyện. Yến dần dần trở thành 1 cô gái điệu đà, chảnh chọe và thích dùng đồ đắt tiền dù lương chả đáng là bao. Bận việc tối ngày, nhưng hễ cứ rảnh cái là Tuấn lại sang phòng Linh chơi. Nhìn người yêu nhịn ăn để mua quần áo, Tuấn xót lắm. Anh trách mắng Linh dừng ngay lại việc ngu xuẩn đó đi, nhưng Linh lại cáu và cãi lời anh. Cứ thế tình yêu của họ hay xảy ra xung đột và khiến tình cảm dần nhạt nhòa.
Thấy người yêu thay đổi từng ngày Tuấn buồn lắm, nhưng anh càng cố làm cô vui thì Linh càng ghét bỏ Tuấn hơn. Rồi một ngày Linh hẹn Tuấn ra công viên nói lời chia tay khiến Tuấn sốc toàn tập.
- Em nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu. Em không thể tiếp tục yêu 1 người phục vụ quán ăn, lúc nào quần áo cũng lấm lem. Em sợ khi nghe bạn bè trêu chọc rằng bạn trai em chỉ là thằng phục vụ bẩn thỉu, hèn hạ. Em muốn có cuộc sống giàu sang, em không muốn mình khổ, mình nhục. Có lẽ anh sẽ buồn khi nghe tin này, nhưng em vẫn phải nói: Sang tháng em lấy chồng rồi, chồng em là đại gia giàu có, anh ấy có thể cho em tất cả mọi thứ vì thế em chọn anh ấy. Anh hiểu điều đó đúng không?
Với em, tiền có thể mua được hạnh phúc còn hơn nghèo cạp đất mà ăn! (ảnh minh họa)
- Em nghĩ kỹ chứ, người ta giàu có nhưng chưa chắc đã làm em hạnh phúc đâu. Suy nghĩ lại đi Linh, đừng hủy hoại tương lai của mình vào 1 kẻ giàu có nhưng vô tâm.
- Em chẳng có gì phải hối hận cả. Với em, tiền có thể mua được hạnh phúc còn hơn nghèo cạp đất mà ăn!
Linh một mực chia tay Tuấn dù anh đã níu kéo, giải thích đủ kiểu. Đúng như lời linh nói tối hôm ấy Linh đăng ảnh cưới lên facebook khiến Tuấn sốc và đau đớn vô cùng. Ngày cưới Linh, Tuấn chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn người con gái mình yêu hạnh phúc bên kẻ khác. Anh chưa bao giờ nghĩ Linh lại hám tiền và khinh rẻ tình yêu đến vậy, có lẽ anh đã yêu sai người rồi.
Cưới chồng đại gia về, Linh mới vỡ mộng vì những gì cô hoang tưởng. Hóa ra chồng Linh là 1 kẻ kibo, kẹt sỉ có tiếng lại suốt ngày gái gú. Từ ngày lấy chồng, hôm nao Linh cũng phải hứng chịu đòn roi của gã chồng sở khanh. Hôm nao đi chợ Linh cũng ngửa tay xin chồng từng đồng và anh ta lúc nào cũng ném 100 ngàn vào mặt rồi đe nẹt Linh dủ kiểu. Lấy chồng đại gia mà sao Linh thấy mình chẳng khác gì đứa ô sin vậy.
Rồi 1 ngày nhà Linh bị bọn xã hội đen đến xiết nợ chấn nhà vì chồng cô thua cờ bạc, vay nặng lãi. Ra đi tay trắng, lại đèo bồng thêm đứa con nhỏ cùng gã chồng hung bạo Linh chỉ biết về quê nhờ bố mẹ cưu mang. 1mình cô chạy ngược chạy xuôi buôn bán hoa quả để nuôi chồng con cũng chả thấm vào đâu, cái nghèo khiến Linh già nua và gầy dạc đi. Nhiều lúc cầm mấy đồng tiền lẻ trong tay Linh ứa nước mắt tủi thân vì lỡ lấy nhầm chồng.
Nhiều lúc cầm mấy đồng tiền lẻ trong tay Linh ứa nước mắt tủi thân (ảnh minh họa)
Thế rồi 1 hôm Linh đang đi trên đường thì đâm phải 1 chiếc xe ô tô đi ngược chiều khiến cô ngã dúi xuống đất nhưng may không sao. Người đàn ông lái ô tô vội xuống đỡ Linh lên và xin lỗi rối rít. Nghe giọng nói quen thuộc Linh vội ngước mắt lên nhìn xem ai, bỗng cô khựng lại nhìn kỹ ánh mắt đó rồi vội cúi gầm mặt xuống khi nhận ra người đàn ông kia chính là... Tuấn.
Dường như đã nhận ra Linh, Tuấn vội đỡ cô vào quán nước ven đường hỏi chuyện. Linh vẫn cúi mặt không dám nhìn Tuấn, cho đến khi Tuấn hỏi Linh có hạnh phúc không bỗng cô bật khóc nức nở. Ôm lấy Linh, Tuấn dường như biết được câu trả lời của cô. Bình tâm 1 chút Linh mới dám hỏi lại Tuấn.
- 5 năm rồi nhìn anh khác quá, giờ anh đã cưới vợ chưa và làm gì rồi. Chiếc ô tô kia của anh có vẻ đắt tiền lắm nhỉ?
- Anh lấy vợ 2 năm nay rồi. Vợ anh không xinh nhưng cô ấy tốt bụng và yêu anh lắm. 5 năm trôi qua anh cứ ân hận mãi vì đã giấu em 1 chuyện mà không dám nói.
- Chuyện gì nữa, anh nói đi. Giờ chúng ta cũng chỉ là người cũ của nhau thôi mà, ai cũng có hạnh phúc riêng rồi anh đừng ngại.
Giờ chúng ta cũng chỉ là người cũ của nhau thôi mà (ảnh minh họa)
- Thực ra anh là con của 1 Việt kiều, bố mẹ anh lúc đó vẫn sống bên Mỹ. Anh về Việt Nam học và trông coi nhà giúp bố mẹ, chuyện anh đi làm phục vụ ở quán phở năm đó chỉ là những trải nghiệm thôi. Bố mẹ muốn thử thách anh trước khi giao toàn bộ công ty cho anh và giờ anh đã thay bố mẹ tiếp quản công ty rồi. Ngày ấy anh không dám nói thật với em sợ em yêu anh chỉ vì tiền, nhưng không ngờ em lại chê anh nghèo hèn, công việc vớ vẩn để cưới người khác.
- Anh... anh làm giám đốc công ty sao? Hèn chi giờ anh đi xế hộp và dùng toàn đồ xịn. Thôi, em phải về cơm nước cho chồng con đây. Chồng em hay ghen lắm, anh đừng tìm đến em nữa nhé.
Linh vội ra lấy xe bỏ về mất. Cô không ngờ chuyện năm xưa Tuấn làm chỉ là 1 trò thử lòng, ngày ấy anh đã níu kéo cô nhưng cô không chịu và giờ thì cô thấy hối hận thật rồi. Giá như ngày đó cô không ham tiền, không mờ mắt bởi gã chồng trăng hoa thì có lẽ đời cô giờ chẳng khác gì bà hoàng khi có Tuấn chăm sóc và thừa hưởng khối tài sản khổng lồ n hà anh . Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy giận mình mà xấu hổ với Tuấn thôi. Và cuộc sống nghèo khổ, tủi nhục hiện giờ có phải là cái giá cô phải trả cho việc mình bỏ Tuấn lấy người khác không?
Theo Một Thế Giới
Tưởng lấy chồng xấu để được chiều, ai ngờ thành bi kịch Ngày cưới, anh còn nói anh không ngờ có được ngày rước tôi về dinh. Mọi chuyện cứ như trong mơ, anh hứa sẽ yêu thương, trân trọng tôi suốt đời. Thế nhưng... Cứ ngỡ lấy chồng xấu sẽ được chiều chuộng. Ai ngờ, đời tôi lâm vào bi kịch chỉ vì suy nghĩ sai lầm ấy. Tôi lấy chồng được hơn 1...