“Bỏ mứa đồ ăn là tội tày đình” – Đọc xong bài viết này không ai còn dám lãng phí đồ ăn
Người xưa thường dạy rằng, lãng phí đồ ăn chính là có tội tày đình.
Mỗi người khi ăn một miếng thức ăn nào đều phải mang lòng biết ơn trời đất sinh trưởng thức ăn, cảm ân sự cực khổ của nông phu, cảm ân sự dưỡng dục của cha mẹ, cảm ân sự tích lũy phước báo thức ăn qua nhiều kiếp của mình.
Mỗi một người lúc đầu sinh nhân gian thì ăn bao nhiêu mặc bao nhiêu, dáng người cao thấp mập ốm, quý tiện, tai nạn, tài sản,…đã được quy định sẵn hết rồi. Do đó, mỗi một miếng ăn của chúng ta là đại diện cho phước báo.
Bỏ mứa đồ ăn là tội tày đình. Ảnh nguồn: Internet.
Hãy đọc câu chuyện ý nghĩa sau
“Có hai chị em Lý Lệ và Lý San sống tại Thẩm Quyến. Đó là hai cô gái rất thông minh tài giỏi, lại vô cùng xinh đẹp. Họ cũng rất giỏi làm ăn, buôn bán. Khi có nhiều tiền rồi, bữa nào hai chị em cũng ăn uống rất thịnh soạn, linh đình. Bữa ăn thường có đủ các món sơn hào hải vị đầy bàn nhưng mỗi thứ họ chỉ động đũa một chút…
Một ngày nọ, cô chị Lý Lệ không may mắc bệnh ung thư vú và sớm qua đời, còn lại một mình Lý San đau khổ tột cùng không thiết sống, hàng ngày đều tưởng nhớ chị.
Video đang HOT
Ngày Trung Thu năm đó, cũng là lúc trăng tròn nhất trong năm. Tương truyền rằng vào ngày rằm nếu nằm ngủ mơ màng trên một chiếc bàn có ánh trăng sáng chiếu vào thì có thể tương thông âm dương, gặp được người thân đã quá cố. Lý San đã làm như vậy và quả nhiên đã tới được cõi âm u đáng sợ.
Lần theo con đường những linh hồn dã đang phiêu dạt, Lý San nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái. Cô gái này tóc tai bù xù, toàn thân dơ bẩn, người còn bốc ra mùi vô cùng hôi thối.
Lý San lại gần nhìn kĩ, thì ra đó chính là chị mình Lý Lệ. Quá sững sờ và đau lòng, cô lao tới ôm chị vào lòng hỏi: “Chị à, sao chị lại ở đây để ăn những đồ ăn dơ dáy này? Sao chị không đi tới trình báo với Diêm Vương để sớm được đầu thai trở lại nhân gian?”.
Chị gái cô nét mặt đầy vẻ tang thương, khóc lóc mà nói:
“San à, bốn thùng thức ăn bị mốc thối này chính là đồ ăn thừa mà hai chị em mình ở dương gian đã lãng phí. Mỗi lần đồ ăn mà chúng ta ăn không hết rồi bỏ đi đều sẽ được cất giữ vào một cái thùng đặt ở đây. Khi chết đi, trên đường tới môn quan chúng ta phải ăn hết những đồ ăn đó mới có thể tiếp tục đi.
Em nhìn kìa, đó đều là những người đang phải ăn lại đồ thừa của mình ở cõi dương gian, có người đã ở đây ăn chúng 10 năm rồi. Phần của chị chị đã ăn hết rồi, bây giờ chị đang ăn phần của em để lãng phí trước đây, trên nắp thùng còn có số chứng và ảnh của em nữa”.
Lý San nghe vậy cũng ngồi lại giúp chị ăn những đồ ăn đó…
Chừng nửa giờ sau đó, linh hồn của Lý San về lại nhân gian. Sau khi tỉnh lại, trong miệng cô vẫn còn vương lại mùi rất khó chịu. Lúc ấy cô mới chợt bừng tỉnh: “Từ nay về sau không dám lãng phí đồ ăn nữa”. Đến công ty, cô cũng đặt ra quy định, nếu ai ăn còn thừa dù chỉ một hạt cơm trong bát cũng phải nộp phạt 10 NDT (khoảng 33 nghìn đồng).”
Theo Khỏe & Đẹp
Cúng Tết Ông Táo xong, tôi vội vã đến công ty và cứ đinh ninh chồng ở nhà lo liệu được, không ngờ chiều trở về, tôi hết hồn khi nhìn mâm cơm nhà mình
Buổi sáng tôi đã nhẫn nhịn rồi, nhưng đến chiều thì không thể chịu được thêm nữa.
Chồng tôi là dân kế toán. Việc của anh mỗi ngày là đi chợ và dạy con học, còn lại nấu nướng dọn dẹp là tôi lo. 10 năm qua nhà tôi luôn êm đẹp như thế. Ấy thế mà hôm nay, Tết Ông Táo, lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau một trận tanh bành.
Những ngày giáp Tết ai cũng bận, chồng tôi thì bận tính toán lương thưởng sổ sách ở công ty, tôi thì bận chạy trả hợp đồng rồi gặp khách chốt sự kiện... Thế nên đến tận đêm qua nhà tôi vẫn còn ngớ người ra vì không nghĩ hôm sau là 23 tháng Chạp rồi.
Sáng sớm nay, tôi giục chồng dậy dọn dẹp bàn thờ giúp tôi để tôi chạy ra chợ mua cá và hoa vì sợ anh chọn kỹ quá, về đến nhà thì trưa mất.
Tôi chỉ đi có hơn một tiếng, về nhà cũng thấy chồng hỉ hả bảo: "Vợ xem, khéo thật, anh cũng vừa dọn xong bàn thờ rồi".
Tôi ngước lên nhìn thì chết điếng khi thấy bàn thờ sạch bách. Bát hương trước kia quấn đầy tàn nhìn trông khí khái ấm áp bao nhiêu thì giờ chỉ còn lưa thưa lại vài chân hương. Hai bình hoa giả hai bên cũng không thấy đâu nữa. Nhìn ra thùng rác thì đã thấy nằm trong đó rồi.
Tôi ngớ người, chưa kịp nói gì thì chồng khoe: "Vợ thấy anh dọn sạch không? Gớm, trước kia vợ để nhìn cứ chật chội, nay anh dọn sạch luôn, Tết này thoải mái chỗ mà bày mâm ngũ quả với xôi gà".
Tôi thấy trên bàn ăn có một con cá chép rán trông kích cỡ rất giống con cá buổi sáng tôi mua. (Ảnh minh họa)
Tôi giận tím mặt. Có ai đời dọn bàn thờ mà vứt hết như chồng tôi không? Thế nhưng vì cố giữ hòa khí nên tôi không nói gì mà vào bếp chuẩn bị đồ cúng. Cúng xong, tôi vội đến công ty còn chồng thì được nghỉ buổi sáng. Tôi dặn anh mang cá ra sông phóng sinh. Hôm nay do hết cá nhỏ nên tôi đã mua một con cá chép khá to. Tôi còn cẩn thận bảo anh phải ra chỗ xa xa, tránh việc mình vừa thả cá xuống thì có người khác bắt lên.
Thế mà mọi người ạ, chiều về, tôi thấy trên bàn ăn có một con cá chép rán trông kích cỡ rất giống con cá buổi sáng tôi mua. Tôi đã nghi ngờ rồi nhưng không dám hỏi chồng vì sợ suy đoán của mình là đúng. Ấy vậy mà chồng tôi vội vã khoe luôn: "Nay anh thử vào bếp rán cá mà không ngờ lần đầu đã rán được cá vàng ươm. Hai mẹ con ăn thử đi. Cá to thế này mà vợ bảo anh đi phóng sinh, thật lãng phí quá nên anh làm bữa tối luôn".
Lần này thì tôi giận đến mức không kìm được nữa. Thấy con định gắp cá, tôi liền hất cả đĩa xuống sàn nhà rồi mắng chồng một trận. Hai vợ chồng cãi cọ vì người nào cũng cho rằng mình đúng. Chồng thì bảo tôi lãng phí, tôi thì thấy anh ăn cả cá phóng sinh thì bực bội.
Không ai chịu nhường ai, kết quả là chồng bỏ về nhà bố mẹ chồng và tuyên bố Tết năm nay anh ăn Tết ở nhà ông bà nội, tôi với con tự ở nhà mà lo, anh không tham gia vào nữa. Hỏi thế có bực không hả mọi người? Có nên mặc kệ anh ở đó luôn cho xong, hay gọi điện cho anh về? Tết nhất đến nơi rồi mà gia đình còn rối như canh hẹ thế này khiến tôi mệt mỏi quá.
Theo T.Q.L.B/Helino
Nhà có 4 người, tháng nào tôi cũng đưa 10 triệu chi tiêu, vậy mà sắp Tết vợ lại còn ngửa tay xin tiền Nhà có 4 người, mỗi tháng vợ tôi đưa cho mẹ chồng 6 triệu tiền ăn mà lúc nào cũng kêu nhiều kêu ít... Đàn ông con trai mang chuyện nhà lên kể thật sự không hay ho chút nào. Nhưng tôi vẫn thấy tức quá. Giận vợ vì cô ấy quá lãng phí, nói ra cô ấy lại bảo đàn ông mà...