Bố mẹ vợ lên chơi, chồng mang mấy cọc tiền ra tuyên bố một điều làm tôi chỉ muốn ly hôn
Tôi chỉ muốn ly hôn ngay vì không thể chịu đựng thêm chồng được nữa, nhất là hành động của anh ta với bố mẹ vợ.
Tôi kết hôn cách đây 6 năm, cuộc sống gia đình luôn ổn định. Vợ chồng tôi sớm có nhà riêng, sống tự do và hài lòng với những gì mình đã đạt được. Chồng tôi là dân làm ăn buôn bán, anh ấy khá nhạy bén trong kinh doanh nên thu nhập khá. Còn tôi làm nhân viên văn phòng cho một công ty lớn, mức lương cũng ở mức trung bình trong thành phố.
Dù không phải sống cảnh làm dâu nhưng tôi vẫn luôn quý trọng bố mẹ chồng, thường xuyên hỏi han, gửi quà. Vợ chồng tôi rảnh là về nhà nội chơi vì chồng tôi rất gắn bó với quê hương, anh ấy không thích đi đâu ngoài về quê. Bố mẹ chồng cũng quý trọng con dâu, ông bà hài lòng vì có người con dâu luôn hết lòng vì nhà chồng.
Tôi toàn tâm với nhà chồng như vậy nhưng chồng lại tỏ ra dửng dưng với nhà vợ. Anh ấy rất ít khi đưa vợ con về nhà ngoại, chỉ dịp Tết hoặc dịp quan trọng nào đó buộc phải về. Còn lại là tôi và con tự về, cũng thấy thoải mái mặc dù bố mẹ và họ hàng không thấy chồng tôi đâu là hỏi han, thắc mắc. Tôi cũng đã quen, chứ đi cùng chồng mà anh ấy không muốn, lại tỏ vẻ khó chịu, tôi lại mất mặt với họ hàng.
Trong đời sống hàng ngày, tôi và chồng không có những xung đột, cãi cọ nào. Chúng tôi phân định rõ công việc của mỗi người, hỗ trợ nhau những lúc cần thiết. Nhờ vậy mà gia đình yên bình, tập trung cho công việc và duy trì gia đình hạnh phúc. Tôi khá hài lòng với hôn nhân của mình, chỉ có một tật xấu của chồng khiến tôi khó có thể chấp nhận được.
Video đang HOT
Sốc khi chứng kiến hành động ngạo mạn của con rể với bố mẹ vợ. Ảnh minh họa
Cuối tuần vừa rồi bố mẹ đẻ tôi có lên chơi, thăm con cháu. Đã lâu rồi bố mẹ tôi mới lên, mặc dù hai chúng tôi ở riêng. Tôi và các con vui mừng, còn chồng tôi lại khá dửng dưng. Bố mẹ tôi chọn ngày nghỉ lên chơi để không ảnh hưởng tới công việc của các con. Vậy mà chồng tôi bình thường ở nhà, nhưng hai hôm đó lại lấy cớ bận việc.
Chồng mải mê ăn nhậu, đến tối muộn mới về, ăn nói lung tung, khen bố mẹ vợ nhưng thực ra không khác gì chê trách: “Bố mẹ lên đây thấy vợ chồng con có khổ không? Con thì đi tối ngày cũng chỉ để kiếm miếng cơm manh áo cho gia đình, còn đưa vợ tiền để dịp lễ, Tết gửi về biếu ông bà ngoại. Bố mẹ cứ ở luôn đây đi, để vợ con khỏi suốt ngày chỉ nghĩ đến về quê ngoại”.
Rồi chồng tôi mượn rượu để khoe khoang, gây sự với vợ và bố mẹ vợ. Anh ta cứ tỏ ra mình là người trách nhiệm với gia đình, quý mến nhà ngoại… Nhưng thực chất là đang giễu cợt, mỉa mai nhà vợ thì đúng hơn. Chồng tôi còn mở tủ, lấy ra mấy cọc tiền và tuyên bố: “Con có đầy tiền, thừa sức nuôi bố mẹ. Nếu không chê con nghèo thì bố mẹ ở luôn đây đi, cho vợ con đỡ phải về quê ngoại”.
Trước mặt bố mẹ tôi cố giữ bình tĩnh, trong lòng giận chồng nhiều lắm. Đêm hôm đó, tôi và chồng dù không to tiếng nhưng nổ ra nhiều tranh cãi. Chồng tôi còn thẳng thừng: “Từ giờ trở đi, nhà cô thì cô lo, nhà tôi thì tôi lo. Cô không về nhà nội cũng được, tôi chẳng cần cô vác mặt về nhà tôi”.
Tôi rất sốc trước thái độ của chồng với bố mẹ vợ và với vợ nữa. Tôi không biết bố mẹ đẻ tôi đã làm gì để rồi con rể lại thái độ, có những hành động ngạo mạn như vậy. Có vài lần tôi nghe chồng than trách không được nhờ nhà vợ, tôi nghĩ đó là trêu đùa, nhưng không ngờ đó lại là thật. Nhà chồng tôi cũng đâu có gì hơn nhà tôi đâu, giờ anh ta lại quay sang đổ lỗi, than vãn như vậy.
Từ hôm đó đến nay tôi nghĩ nhiều đến ly hôn, tôi không thể chịu đựng được người chồng như vậy nữa. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy thương con nên lại cố gắng chịu đựng. Tôi rất thất vọng về chồng, phải làm sao để anh ta tôn trọng nhà vợ? Nếu như tình trạng này không thay đổi, tôi có nên ly hôn không? Hãy cho tôi lời khuyên!
Bị chồng chê tanh mùi cá, vợ đổ cả chậu cá lên người mình rồi tuyên bố một chuyện khiến gã chồng 'cứng họng'
Sau đó, tôi chủ động gọi xe về, còn chồng cũng chẳng mở lời xin lỗi. Vậy đấy mọi người ạ, tôi thật sự thất vọng vì cách cư xử của chồng.
Nói thật, giờ phút này, tôi chấp nhận ly hôn để giải thoát tất cả.
Có lẽ sau 6 năm kết hôn, đây là lần đầu chồng cảm thấy sợ tôi, cũng là lần đầu tôi thấy sợ chính bản thân mình. Chồng tôi là một doanh nhân, mỗi tháng kiếm ra cả trăm triệu đồng. Còn tôi thì trái ngược với những phu nhân khác, tôi không ở nhà tiêu tiền của chồng mà vẫn ra ngoài làm việc.
Gia đình tôi có truyền thống bán hàng hải sản. Sau khi học xong, tôi đậu đại học nhưng thời điểm đó, bố mẹ vỡ nợ, tôi đành nhường lại cơ hội cho các em. Bản thân thì cùng mẹ đi buôn bán ở ngoài. Từ trước đến giờ, tôi luôn tự hào với công việc của mình. Bởi tôi không buôn gian bán lận, hàng cũng đều là hàng chất lượng.
Tôi quen chồng mình khi anh còn đi học. Ngày ấy chồng tôi nghèo lắm, chẳng có tiền để học tiếp. Sang đến năm 3, anh định bỏ học nhưng tôi nhất quyết không cho. Còn nói sẽ kiếm tiền để anh trang trải. Thế rồi kể từ đó đến khi chồng mình học xong, một tay tôi lo toan kinh tế, từ tiền học phí cho đến sinh hoạt.
Đến nơi, chồng tôi khó chịu ra mặt. Ảnh minh họa: Internet
Sau khi ra trường, có sự nghiệp ổn định, tôi và chồng quyết định tổ chức đám cưới. Cứ ngỡ cuộc hôn nhân của tôi sẽ có cái kết viên mãn, nhưng không mọi người ạ. Càng ngày chồng tôi càng quá đáng, đòi hỏi vô cớ. Anh ỷ mình kiếm ra tiền nên bắt tôi phải ở nhà nội trợ và chăm con. Khi tôi không đồng ý, anh lại buông những lời lẽ xúc phạm tôi.
Năm nay là năm thứ 6 chúng tôi kết hôn. Nhưng sự tôn trọng mà chồng dành cho tôi càng ngày càng ít. Hôm qua tôi bị hỏng xe, lúc ấy trời lại tối, tôi mới nhờ chồng đến đón mình. Đến nơi, chồng tôi khó chịu ra mặt. Anh bảo: "Đã nói thanh lý cái quán này đi. Về nhà lúc nào cũng tanh tưởi mùi cá, nó ám cả vào người tôi đây này".
Tôi phân tích, nói nhẹ cho chồng nghe cũng không được. Thế là bao nhiêu ấm ức dồn nén, tôi đổ cả chậu nước cá vào người mình rồi nói thẳng: "Em là như vậy, anh không chịu được hay xấu hổ thì mình chia tay. Chẳng có gì là khó cả".
Sau đó, tôi chủ động gọi xe về, còn chồng cũng chẳng mở lời xin lỗi. Vậy đấy mọi người ạ, tôi thật sự thất vọng vì câch cư xử của chồng. Nói thật, giờ phút này, tôi chấp nhận ly hôn để giải thoát tất cả. Cùng lắm thì tôi ôm con đi, thà nuôi chúng thiếu thốn tiền bạc một chút còn hơn là để sống với một người bố như vậy.
Em vợ vay 2 tỷ bị chủ nợ truy tìm, tôi có nên đem hết tiết kiệm ra trả giúp? Hạn trả nợ cho em vợ ngày càng gần, nghĩ đến việc phải dùng hết số tiền tiết kiệm của cả nhà trong 10 năm đi trả nợ cờ bạc, tôi càng xót xa... Nhà vợ tôi có 2 chị em, cậu út được bố mẹ cưng chiều nên ăn chơi từ bé. Học xong cao đẳng, em vợ được bố mẹ vợ...