Bố mẹ vợ kinh ngạc tột độ khi con rể lạnh lùng xách vali ra ở nhà trọ
Quang vừa mở cửa thì thót tim vì mẹ vợ đứng sừng sững trước mặt: “Tắt điện đi, quá nửa đêm rồi, cả đèn, cả máy tính thế kia thì c.hết tiền điện nhà người ta à!”
Oan ức làm sao mà Quang vẫn không dám hé răng nửa lời chỉ vì phận ở rể của mình. (Ảnh minh họa)
Có tình cảm với Mai đã lâu nhưng Quang vẫn không dám ngỏ lời vì hoàn cảnh hai bên gia đình không môn đăng hộ đối. Nhà Quang sống ở vùng nông thôn nghèo khó, quanh năm bám ruộng, chỉ cầu đủ ăn. Còn gia đình Mai thuộc tầng lớp thượng lưu, giàu có. Quang không dám gần Mai vì sợ người ta điều tiếng rằng Quang hám t.iền, hám lợi. Chỉ đến khi lên được cái chức phó phòng kinh doanh, Quang mới dám bộc lộ tình cảm của mình.
Thật may mắn cho Quang, Mai đã chấp nhận tình cảm của Quang, không những thế Mai còn động viên Quang, sẵn sàng giúp đỡ Quang xây dựng sự nghiệp. Cả hai tính đến chuyện kết hôn nhưng hiện tại thì Quang chưa đủ kinh tế đê mua nhà trên thành phố. Mà Mai thì đã quen với cuộc sống đầy đủ từ nhỏ. Vì vậy, sau khi Mai thuyết phục bố mẹ mình để Quang được về đó ở rể, Quang đã đồng ý. Quang chỉ nghĩ đơn giản lúc đó Quang đang vì vợ, và sống cùng bố mẹ vợ, Quang sẽ tiết kiệm được khoản t.iền thuê nhà. Nhờ đó, dự định mua nhà sẽ càng sớm được thực hiện. Nhưng mới chỉ về sống cùng bố mẹ vợ được 2 tháng, Quang đã bắt đầu thấy hối hận với quyết định ban đầu của mình. Cuộc sống ở rể, không hề đơn giản như Quang nghĩ.
Nhà Mai khá giả, có điều kiện nhưng chi tiêu rất dè xẻn. Quang đã sớm biết điều đó nên làm việc gì Quang cũng cẩn thận. Vậy mà vẫn bị bố mẹ vợ soi mói. Quang nhớ mới hôm đầu tiên về nhà vợ, công việc nhiều nên Quang phải thức khuya để làm. Nửa đêm thì có tiếng gõ cửa. Quang vừa mở cửa thì thót tim vì mẹ vợ đứng sừng sững trước mặt:
- Tắt điện đi, quá nửa đêm rồi, cả đèn, cả máy tính thế kia thì c.hết tiền điện nhà người ta à!
Quang hiểu ý của mẹ vợ là gì nên vâng dạ ngoan ngoãn rồi tắt luôn đèn để bà hài lòng. Bắt đầu sau hôm đó, Quang xin phép bố mẹ vợ để Quang đóng t.iền điện nước trong nhà. Được lời như cởi tấm lòng, bố mẹ vợ Quang vui mừng ra mặt. Nhưng ông bà cũng chỉ hồ hởi với Quang được vài hôm.
Mấy ngày sau đi làm về, vừa bước chân vào cửa, Quang đã nghe Mai ca thán:
- Mẹ đi chợ kiểu gì mà toàn rau thế kia. Ăn uống tằn tiện thế này, chúng con sao đủ sức làm việc.
Video đang HOT
Quang nghe rõ mồn một tiếng mẹ vợ cằn nhằn:
- Chúng tôi già rồi, t.iền đâu mà nuôi chị mãi được, giờ còn nuôi cả chồng chị nữa.
Vì mới về nhà vợ được hai tuần, công việc lu bu quá nên Quang quên mất việc quan trọng này. Tối đó, trong bữa cơm, Quang xin phép hàng tháng sẽ lo thêm cả t.iền ăn cho gia đình. Nhìn thái độ của bố mẹ vợ, Quang biết mình vừa làm đẹp lòng ông bà rồi.
Lên chức nên công việc của Quang cũng bận rộn nhiều hơn. Nhiều lúc còn thêm cả những đợt tiếp khách đột xuất. Quang cũng đã cẩn thận gọi điện về cho bố mẹ vợ trước. Vậy mà về nhà, Quang vẫn bị mẹ vợ châm chọc:
- Nhà tôi mà anh coi như cái chỗ ở trọ vậy. Đi không xin, về không hỏi.
Oan ức làm sao mà Quang vẫn không dám hé răng nửa lời chỉ vì phận ở rể của mình. Sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Cưới nhau đã lâu rồi mà hai vợ chồng vẫn chưa về thăm ông bà nội. Hôm đó nhân ngày nghỉ, Quang xin phép bố mẹ vợ cho Quang về thăm bên nội một ngày. Nhìn thấy Quang tay xách túi quà, mẹ vợ liền mỉa mai rằng Quang chỉ biết nhà nội, coi khinh nhà ngoại. Rồi bà đùng đùng bỏ lên phòng. Quang đành gác chuyện về bên nội lại. Cơm nước xong xuôi, Quang lê n mời bố mẹ vợ xuống dùng cơm thì vô tình nghe được câu chuyện ấy:
- Bà vừa vừa thôi không nó ngại. Dù sao cũng phận ở rể. – tiếng bố vợ vang lên
- Có thêm t.iền nó cũng chẳng dám rời khỏi nhà này đâu. Cái ngữ rể ấy tôi biết rõ mà. – giọng mẹ vợ đầy khinh miệt
Quang không thể nín nhịn thêm nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục ở đây, Quang sợ bố mẹ vợ sẽ chẳng còn coi Quang là con người nữa mất. Rất nhanh chóng, Quang hối thúc Mai lên sửa soạn đồ, hôm nay, vợ chồng Quang sẽ ra ngoài ở trọ luôn. Quang biết làm vậy sẽ khiến cho bố mẹ vợ không hài lòng nhưng cực chẳng đã Quang mới quyết tâm như thế. Bố mẹ vợ vô cùng kinh ngạc khi thấy Quang đùng đùng xin phép ra ở trọ. Xách vali bước ra khỏi cửa nhà vợ, Quang thấy lòng thanh thản đến lạ.
Theo blogtamsu
Xấu hổ vì chồng quá ki bo ở nhà ngoại
Đến bây giờ, tôi vẫn không dám gọi điện về quê thông báo với bố mẹ là mẹ con tôi sẽ tự về ăn Tết mà không có ông con rể quý hóa như mọi năm.
Chỉ còn vài tuần nữa là đến Tết, thế nhưng tôi không những chẳng háo hức gì mà còn trăm nỗi lo và chán nản chỉ vì cái tính ki bo quá thể đáng của chồng mình.
Hồi còn yêu nhau, tôi không thể nào ngờ, một anh chàng đẹp trai, cao to, khôi ngô tuấn tú và rất đỗi chiều mình lại biến thành người đàn ông bủn xỉn như vậy khi sống chung một nhà.
Tôi và anh ấy đều làm nhà nước, lương ba cọc ba đồng. Mỗi tháng tôi chỉ nhận được hơn 3 triệu t.iền lương còn chồng tôi khá hơn chút đỉnh là 5 triệu. Vậy mà tháng nào chồng tôi cũng chỉ đưa cho 3 triệu rồi bảo, "6 triệu là quá đủ cho 3 người rồi".
Xin hỏi mọi người, 6 triệu cho 4 miệng ăn, gồm tôi, chồng tôi và hai đứa con đang t.uổi ăn t.uổi lớn, đứa lớn 4 t.uổi đang học mẫu giáo còn đ.ứa b.é 13 tháng thì thử hỏi, mọi người tiêu 6 triệu giữa đất Thủ đô có đủ không? Đó là chưa kể những lần con ốm đau, tôi phải bớt từ 6 triệu đó ra để đưa con đi viện.
Có ai biết, từ ngày làm rể ông chồng kẹt xỉn nhà tôi chẳng bao giờ đoái hoài gì đến nhà vợ (Ảnh minh họa)
Tháng nào cũng vậy, cứ đến tầm 23, 24 là t.iền hết sạch. Vậy nên tôi đành vay mượn mấy chị em trong cơ quan để cố trang trải t.iền ăn tiêu đến cuối tháng. Có tháng không mượn được ai về bảo chồng, anh ấy lại hét ầm lên "Cô lấy t.iền làm gì mà chưa đến cuối tháng đã hết? Tôi có phải vẽ ra t.iền được đâu mà cứ hỏi suốt như thế".
Thà chồng không kiếm được thì thôi, đằng này ngoài lương, anh ấy còn nhận việc làm thêm mỗi tháng cũng kiếm về chục triệu. Thế nhưng bản tính chi li, bủn xỉn ăn vào m.áu rồi nên có bao nhiêu cũng đút vào túi riêng, chẳng dám chi cho tôi nửa đồng để chi tiêu.
Nhiều khi ngẫm nghĩ người ta lương vài ba triệu không đủ mua một cái túi cái váy, chồng còn cho thêm để chi tiêu mà tủi cái phận mình. T.iền không đưa, chồng ki bo của tôi còn rất giỏi giáo huấn.
Nhiều hôm giữa bữa ăn, anh ấy lại dạy con rằng "Ăn cơm không được để rơi ra ngoài một hạt nào. Mình phải tiết kiệm từ những cái bé con ạ. Ăn bữa nay phải biết lo cho ngày mai. Không phải cứ co là tiêu hoang rồi có chuyện gì không xoay đâu ra đâu đấy".
Tôi thừa biết, chồng tôi vờ dạy con nhưng là cố tình để tôi nghe và gián tiếp giáo huấn tôi. Nhiều lúc bực mình chỉ muốn buông đũa mà đứng luôn dậy. Lấy chồng 6 năm nhưng từ khi cưới, tôi chưa bao giờ dám mua một cái áo, cái váy mới mà toàn mặc đồ thừa của chị gái với em gái chồng. Lý do vì t.iền chi tiêu cho cả nhà còn chẳng đủ, lấy đâu ra mà ăn diện.
Người ngoài cứ bảo tôi may mắn vì lấy được ông chồng lịch lãm, đẹp trai, tài giỏi, nhưng đâu biết tôi khổ như thế nào khi sống với chồng mà ngột ngạt đến nghẹt thở như vậy.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không có sự việc vào Tết năm ngoái, đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy xấu hổ vô cùng. Bao năm nay cứ đến Tết là tôi lại phải bỏ t.iền túi tích cóp từ đầu năm để mua quà biếu bố mẹ đẻ.
Năm nào cũng thế, tôi phải nói dối là "vợ chồng con có chút quà cho bố mẹ" để ông bà vui vẻ, mát mặt vì có ông con rể thoáng tính. Có ai biết, từ ngày làm rể ông chồng kẹt xỉn nhà tôi chẳng bao giờ đoái hoài gì đến nhà vợ.
Tết năm ngoái, sau mồng 2, cả gia đình chúng tôi về nhà ngoại ăn Tết 3 ngày rồi mới ra Hà Nội. Quà biếu bố mẹ tôi vẫn chuẩn bị như mọi khi nên tôi chẳng phải chuẩn bị gì. Thế nhưng, khi có bác trong họ đến chơi nói chuyện con cháu mừng thọ, bố mẹ tôi vui vẻ kể chuyện: "Nhà tôi năm nào vợ chồng cái Hà, thằng Hưng cũng biếu vài triệu ăn Tết, ăn không mấy nhưng mà vui vì bọn nó có lòng bác à".
Nghe thế, chồng tôi đột nhiên giẫy nẩy lên hỏi "Ơ, t.iền đâu mà mấy triệu, bố mẹ có nhầm không ạ?". Tôi tái mặt kéo chồng ra ngoài nhưng anh ấy vẫn nhất quyết đứng lại chất vấn bố mẹ tôi dù có khách đang ngồi đấy. Cuối cùng, tôi đành bảo là t.iền tôi cho bố mẹ, chồng tôi mới chịu đi ra rồi quát tháo ầm ĩ. Anh ta c.hửi tôi là lấy chồng rồi còn bòn t.iền mang về nhà ngoại. Thử hỏi, nghe thế có chấp nhận được không chứ.
Lúc đó, tôi xấu hổ đến mức chẳng biết chui vào đâu, bố mẹ tôi cũng "ê mặt" với khách còn ông chồng tôi đùng đùng nổi giận bỏ về nhà nội. Lúc đó, giận quá nên tôi bỏ mặc không thèm gọi. Ngẫm nghĩ lại bao năm nay, về nhà vợ ăn không mà chẳng có lấy một món quà cho bố mẹ vợ. Đồ ăn mấy ngày nuôi cả nhà cũng phải mất t.iền mua chứ.
Bao năm liền ăn không mà chồng tôi vẫn không chịu nghĩ ra. Trong khi về nhà nội, chưa đến Tết chồng tôi đã tuyên bố sẽ biếu ông bà bao nhiêu. Có năm ăn có 2 ngày cũng biếu cả chục triệu, cho hai đứa em 5 triệu rồi còn chưa kể t.iền mừng các cháu, các cụ trong họ nữa.
Thế nhưng, về nhà ngoại, đến mấy đứa cháu con anh chị tôi, chồng tôi cũng không chìa ra một đồng mừng t.uổi chứ chưa nói đến các cụ các cháu trong họ đến nhà.
Đến năm nay, khi Tết cận kề, tôi vẫn phải âm thầm góp t.iền riêng của mình để mừng bố mẹ. Tôi cũng sẽ bảo thẳng là t.iền của tôi chứ chẳng phải mập mờ của vợ chồng biếu như mọi năm nữa. Chồng tôi sau khi nghe tôi tuyên bố giận dỗi đăng ký trực luôn 4 ngày Tết. Được thế tôi càng vui, năm nay mẹ con tôi sẽ về ngoại ăn Tết còn mặc kệ ông chồng ki bo, kẹt xỉn thích đi đâu làm gì thì làm.
Theo Gia đình và Xã hội
Người đơn phương không bao giờ được chọn… Tình cảm này, ngay từ đầu không nên bắt đầu Người đó, ngay từ đầu không nên gặp... Gởi em, cô gái đơn phương.. Tình đơn phương chưa bao giờ được lựa chọn,tôi yêu anh,hay anh yêu tôi, nhưng một phía thì vốn nó đã là sai. Người ta nói tình đơn phương cũng có cái đẹp của nó, cũng có cái hạnh...