Bố mẹ ‘từ mặt’ nếu tôi lấy anh chàng bảo vệ
Bố tôi còn lên kế hoạch cho tôi đi du học nếu tôi vẫn nhất quyết muốn cưới anh. Tôi là con gái duy nhất của bố, làm sao có thể để bố mẹ buồn vì chuyện tình cảm của mình, nên tôi quyết định nói lời chia tay anh dù trong lòng vẫn rất thương anh.
Một bên là tình nghĩa, một bên là hiếu hạnh, tôi thật sự rất bối rối, không biết mình nên chọn con đường nào? (Anh minh hoa)
Tôi và bạn trai quen nhau đã được 7 năm, tình cảm cả hai rất tốt. Nhưng vì tôi yêu xa, một Hà Nội – một Sài Gòn nên hai gia đình vẫn chưa có cơ hội gặp gỡ đàng hoàng. Chỉ là lúc bố tôi du lịch vào Nam thì được nhà bên mời về chơi, hoặc ngược lại.
Gia đình bạn trai tôi rất quý tôi, cả bố mẹ lẫn anh chị đều xem tôi như con em trong nhà. Điều đó khiến tôi rất vui và cũng mặc nhiên xem họ như gia đình thứ hai.
Tôi năm nay 25 tuổi, xinh xắn, là nhân viên marketing với mức lương bình quân hơn 10 triệu/tháng. Bạn trai hơn tôi 3 tuổi, chỉ học hết 12, đang là nhân viên bảo vệ của một ngôi trường tư. Vì không bằng cấp nên công việc của anh chỉ đủ ăn, chứ đừng nói là để dành hay làm gì hơn thế.
Tính anh thật thà, hiền lành, lại tốt bụng. Tôi và anh tình cờ quen nhau khi tôi đi du lịch Sài Gòn để chạy trốn nỗi đau buồn sau khi chia tay mối tình đầu. Ban đầu chỉ là gặp gỡ rồi nhắn tin trò chuyện, nhưng rồi sau một thời gian anh đã tỏ tình với tôi. Tôi nói với anh vẫn còn thương nhớ người cũ, nhưng anh vẫn bao dung quan tâm và yêu thương tôi hết mực. Dần dần, chính tình yêu thương chân thành của anh mà tôi cũng dần bước qua tình cũ để mở lòng với anh.
Video đang HOT
Khi tình cảm mới bắt đầu, bố mẹ và bạn bè tôi phản đối gay gắt vì nghĩ anh không xứng đáng với tôi. Nhưng chỉ có người trong cuộc như tôi mới hiểu tình yêu anh dành cho tôi như thế nào. Anh và tôi lên kế hoạch lấy lòng dần những người thân.
Anh đối xử tốt với mọi người, hiền lành và rất thật thà, người thân của tôi cũng bị anh chinh phục vì những đức tính đó. Tính đến nay dù đã gần 7 năm quen nhau nhưng tình cảm anh dành cho tôi vẫn không thay đổi. Tôi và anh cũng đã đi quá giới hạn, điều đó khiến anh tin rằng tôi sẽ là vợ anh.
Anh đề cập tới chuyện sang năm chúng tôi cưới nhau, tôi rất vui, nhưng lại gặp phải vấn đề gia đình tôi không đồng ý. Bố mẹ tôi đều là quan chức Nhà nước, gia đình anh lại là gia đình buôn bán nhỏ, bố mẹ bảo không phù hợp để cưới hỏi.
Bố tôi có ý muốn giới thiệu tôi cho anh bạn cũ, là con của bạn thân của bố. Tôi phản đối thì bị bố dọa sẽ từ mặt nếu tôi cứ cố chấp tiến tới với anh. Bố phân tích cho tôi thấy những điểm không tốt nếu tôi cưới một người không bằng cấp, không ổn định và không có ý chí kiếm một công việc tốt hơn.
Tôi biết bố mẹ vì lo cho tôi nên mới như vậy, nên đã kiếm lời khuyên anh tìm công việc khác, với mức lương tốt hơn. Nhưng anh gạt phắt đi và bảo không bằng cấp như anh chỉ có thể làm bảo vệ, anh nói tôi đừng đòi hỏi quá nhiều. Tôi buồn lắm nhưng thật sự không biết phải nói với anh thế nào.
Bố tôi còn lên kế hoạch cho tôi đi du học nếu tôi vẫn nhất quyết muốn cưới anh. Tôi là con gái duy nhất của bố, làm sao có thể để bố mẹ buồn vì chuyện tình cảm của mình, nên tôi quyết định nói lời chia tay anh dù trong lòng vẫn rất thương anh. Anh ngay lập tức bay ra Hà Nội với tôi để níu kéo, hứa sẽ tìm cách để bố mẹ tin tưởng và chấp nhận chuyện cưới anh. Nhưng đến nay anh vẫn chẳng thay đổi gì.
Một bên là tình nghĩa, một bên là hiếu hạnh, tôi thật sự rất bối rối, không biết mình nên chọn con đường nào. Quen anh đã lâu, tôi từ chối không biết bao nhiêu người để chờ đợi anh, nếu phải bắt đầu tìm hiểu người mới, tôi lại sợ mình không đủ can đảm để tiến xa hơn nữa. Nhưng cưới anh, liệu tôi có khổ như lời bố nói? Liệu cuộc sống hôn nhân thiếu thốn vật chất từ người đàn ông của mình có hạnh phúc? Tôi thật sự rất cần lời khuyên.
Theo VNE
Đến tán cô chị, lại yêu cô em
Và bây giờ, quyết định của tôi là cưới cô em làm vợ dù rằng việc này có thể khiến hai chị em họ xích mích, không nhìn mặt nhau.
Nhưng tình cảm thật sự của tôi là dành cho người em gái đó, còn cô chị, đó là chỉ cảm xúc đầu tiên khi gặp gỡ, và cũng là người khiến tôi muốn bước chân vào gia đình ấy để tìm hiểu. Tuy nhiên, qua quá trình tiếp xúc, tôi cảm thấy, cô em mới chính là người mà tôi yêu thương thật lòng.
Ngày đó, tôi có gặp cô chị tình cờ, qua sự giới thiệu của một người bạn. Nói chuyện vài câu, chúng tôi làm quen rồi xin số điện thoại. Thấy cô này hay hay, nói chuyện có vẻ cũng hấp dẫn, chúng tôi đã liên lạc với nhau thường xuyên. Tuy nhiên, ban đầu chỉ là bạn bè chứ tôi chưa hề có ý định gì.
Sau một thời gian, cô ấy mời vài người bạn, trong đó có tôi đến nhà chơi. Chúng tôi được dịp gặp bố mẹ và nói chuyện với gia đình cô ấy. Đặc biệt, sự xuất hiện của cô em gái cô ấy khiến tôi ngạc nhiên. Em gái đó là một người rất xinh đẹp, hiền thục và có vẻ nho nhã. Nhìn em trẻ và khéo léo, rất tự nhiên và vô tư nữa. Nói chung, vài lần gặp tôi thấy, trong con người em vừa hiện đại, vừa truyền thống, vừa cá tính lại vừa nhu mì. Tôi cảm thấy rất gần gũi với em.
Lâu dần, tôi cảm nhận được mình thật sự quý cô em gái này, chứ không phải là người chị kia. Với cô chị, tôi coi như người bạn tâm giao, còn cô em, chính là người tôi thầm thương trộm nhớ.(ảnh minh họa)
Biết tôi là bạn của chị gái nên em nhiệt tình tiếp đón mỗi lần tôi tới nhà chơi. Lâu dần, tôi giống như người trong nhà em vậy, thi thoảng chị em hay nhờ mang thứ này, thứ khác tới, và thi thoảng cũng nhờ tôi giúp mấy việc như giới thiệu người quen cho bố mẹ em khám bệnh chẳng hạn. Nói chung, tôi cảm thấy gần gũi với gia đình em từ lâu. Có việc gì, em cũng hay nhờ tôi này kia, không cần thông qua chị em nữa.
Lâu dần, tôi cảm nhận được mình thật sự quý cô em gái này, chứ không phải là người chị kia. Với cô chị, tôi coi như người bạn tâm giao, còn cô em, chính là người tôi thầm thương trộm nhớ. Nhưng hình như cô chị đang có ý đồ với tôi. Chỉ là do tôi chưa mở lời nên cô chị không dám nói gì. Có lẽ, chuyện tôi thích cô em sẽ khiến cô ấy thực sự sốc.
Thời gian trôi đi, nhiều khi tôi muốn nói với em rằng, tôi thực sự yêu em nhưng lại sợ làm tổn thương người chị gái của em. Tôi hiểu, cô ấy đã đem lòng yêu tôi từ lâu, nên tôi không phải là người nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy. Chỉ là, bây giờ không nói ra thì sẽ muộn, càng để lâu mọi chuyện càng phức tạp hơn, nhất là khi bố mẹ em cũng nghĩ, tôi và cô chị có tình ý với nhau. Tôi vốn là bạn của cô chị nên chuyện người ta nghĩ tôi thường xuyên lui tới nhà vì cô ấy cũng không có gì sai. Nhưng khổ tâm thay, người tôi yêu lại chính là cô em và tôi chỉ sợ, nếu thổ lộ muộn, cô ấy không dám đón nhận tình cảm này.
Giờ em cũng rất khó xử, sợ mất tình cảm với gia đình và chị. Nhưng tôi kiên quyết muốn lấy em, tôi cũng động viên em rất nhiều. (ảnh minh họa)
Ngay sau khi tôi nói chuyện, cô ấy đã khóc và nói cũng đã thầm thương trộm nhớ tôi. Vậy là, không mất quá nhiều thời gian, chúng tôi trở thành một cặp và tạm thời giấu giếm gia đình em. Chỉ đến khi bố mẹ em có gọi tôi nói thẳng chuyện hai đứa (tức là với chị gái em), tôi mới thú nhận mình yêu cô em gái. Nghe thì rất phức tạp nhưng thật sự chẳng có gì. Phức tạp vì cô chị luôn nghĩ, tôi là người đem lòng yêu cô ấy.
Giờ em cũng rất khó xử, sợ mất tình cảm với gia đình và chị. Nhưng tôi kiên quyết muốn lấy em, tôi cũng động viên em rất nhiều. Dù sao thì phải chiến đấu vì tình yêu. Bởi nếu không phải là em, tôi cũng không yêu cô chị. Thế nên, chẳng có lý gì mà chia rẽ tình yêu của chúng tôi cả. Nhưng em sợ, nếu làm vậy em sẽ không còn dám nhìn mặt chị mình nữa dù em chẳng gây ra tội gì.
Khổ tâm thật, tôi bây giờ thật sự đang đau đầu, căng thẳng vì mối quan hệ này. Tôi không biết rồi mọi chuyện có tốt đẹp được không? Nếu không, tôi sẽ đưa em về sống cùng dù là không được sự đồng ý của bố mẹ em. Vì tôi thật tình rất yêu em...
Theo VNE
Chồng lén lút nhìn trộm hàng xóm thay đồ Một lần rón rén đi theo chồng lên ban công, tôi như chết đứng khi thấy anh như đang bị thôi miên, say sưa nhìn cô hàng xóm thay quần áo qua cửa sổ nhà cô ta. Kể ra chuyện này có lẽ nhiều người sẽ trách tôi nhỏ nhen, hay để ý vặt và chấp nhặt với chồng những chuyện cỏn con,...