Bố mẹ tôi ở quê dựa vào làm ruộng kiếm sống nhưng nhà chồng coi thường đòi ly hôn, nửa năm sau bên đó mới hối hận
Mới sống cùng bố mẹ chồng 3 tháng nhưng cảm giác dài như 3 năm vì tôi bị ức chế tinh thần, chồng lại chẳng làm được gì vì anh rất sợ bố mẹ.
Từ khi hiểu chuyện và nhận thức rõ về cuộc sống, tôi đã không biết bố mẹ ruột của mình là ai. Chỉ biết rằng hàng xóm láng giềng luôn xì xào tôi là con nuôi, về hỏi bố mẹ thì ông bà gật đầu và nói nhận nuôi tôi ở cô nhi viện. Dù trong lòng buồn lắm nhưng tôi cũng tự động viên mình là đã được bố mẹ nuôi khôn lớn. Ông bà tuy không giàu có, quanh năm chỉ làm ruộng vườn nhưng luôn tạo điều kiện tốt nhất cho tôi ăn học đầy đủ.
Tôi bước chân vào đại học, bố mẹ nuôi mừng mừng tủi tủi. Trước khi lên thành phố, ông bà chuẩn bị cho tôi đủ thứ sinh hoạt cá nhân và dặn dò cẩn thận. Mẹ tâm sự: “Con cố gắng học hành sau này ra trường có công việc ổn định là bố mẹ mừng rồi. Nhà mình tuy không có điều kiện nhưng chỉ có con thôi nên sẽ không để cho con thiếu thốn”. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ nuôi lắm, tôi mong sau này kiếm tiền để báo hiếu. Tuy không phải ruột thịt nhưng bố mẹ nuôi không có con, chỉ có mình tôi nên cũng chẳng khác gì con đẻ.
4 năm học đại học trôi qua nhanh chóng và tôi quen chồng tại khuôn viên trường. Hai chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp nhưng gia cảnh khác biệt. Lúc mới yêu, tôi cũng không giấu diếm gì chuyện cá nhân, còn anh luôn tự hào bố mẹ danh gia vọng tộc, giàu có và sống nề nếp.
Ra trường, chồng dẫn tôi về ra mắt nhưng bố mẹ anh phản đối ra mặt, đặc biệt là bố chồng, ông còn tuyên bố, nếu cưới ông sẽ từ mặt con trai. Ông còn ngồi nói chuyện thẳng thắn với tôi nhà ông ba đời đều xuất thân giàu có chứ không nghèo hèn, lấy tôi về sợ làm hỏng gia phả. Tôi thực sự thất vọng với những lời lẽ đó.
Phải mất 3 năm sau đó, chồng là người luôn nài nỉ tôi phải cố gắng rồi anh sẽ thuyết phục bố mẹ mình. Anh còn bàn kế giả vờ có thai để tổ chức đám cưới, cuối cùng bố mẹ anh cũng chấp nhận. Yêu nhau 7 năm trời nhưng khi cưới về mới là chuỗi ngày khủng hoảng với tôi. Không phải là mẹ chồng, mà là bố chồng, ông liên tục chì chiết cay nghiệt về gia đình tôi. Biết chúng tôi nói dối chuyện mang thai, ông đay nghiến cả tuần không thôi, cứ vào bữa cơm là ông nói khiến tôi ăn không được, đứng dậy không xong.
Có lần bố mẹ tôi đến chơi, ông thể hiện thái độ khinh bỉ rõ rệt, còn nói không tiếp chuyện với người không cùng đẳng cấp, từ đó, bố mẹ tôi không bao giờ qua lại nữa. Một lần, mẹ chồng phát hiện ra tôi gửi quà về dưới quê sinh nhật mẹ, bà bù lu bù loa lên nói rằng tôi gom góp của cho dưới quê. Tôi chỉ biết khóc vì thực chất tiền quà là lương của tôi đi làm, tôi không hề tiêu một đồng của chồng. Bà còn nói: “Cô khôn hồn thì nhanh chóng ly hôn đi, giải thoát cho con trai tôi, nó bị bùa mê thuốc lú mới lấy cô. Ly hôn sớm tôi còn cho một khoản dắt thân”.
Mới sống cùng bố mẹ chồng 3 tháng nhưng cảm giác dài như 3 năm vì tôi bị ức chế tinh thần, chồng lại chẳng làm được gì vì anh rất sợ bố mẹ. Anh sợ trái lời thì họ sẽ buồn lòng, sẽ không cho của cải… mà không quan tâm đến cảm giác của tôi. Nếu trước đây biết anh là người không có chính kiến như vậy thì tôi cũng chẳng cố mà cưới. Thực sự chán ngấy cảnh này, tôi nói với mẹ chồng sẽ chấp nhận từ bỏ mà không cần bất cứ sự đền bù nào.
Video đang HOT
Ly hôn xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi về quê lập nghiệp. Chỉ sau một thời gian ngắn gia đình giới thiệu cho tôi một người đàn ông ở gần nhà. Anh là người điềm tĩnh và không vội vàng trong mối quan hệ này nhưng chúng tôi rất hợp nhau, anh cũng biết lắng nghe ý kiến của tôi.
Nửa năm sau đó, chồng cũ bỗng tìm đến tận nhà tôi nói muốn tái hợp. Anh tâm sự rằng khi tôi đi rồi, anh mới thấy sự quan trọng của tôi. Anh bảo chỉ cần tôi quay lại bố mẹ anh sẽ chấp nhận tất cả, còn cho của cải. Anh còn tiết lộ, bố chồng mới bị tai biến nằm một chỗ, mẹ chồng muốn tôi trở lại để cùng bà chăm sóc ông, họ cũng hối hận vì khinh thường, đối xử tệ với tôi trước đây. Tuy nhiên, tôi không đồng ý. Giờ tôi đã có người mới, hơn nữa tôi dại gì mà lại trở lại ngôi nhà đó, rồi phải sống cảnh như người giúp việc chăm bố chồng ư, thật không thể nào!
(thanhthuy…@gmail.com)
Cậu nhóc không thích ai khen mẹ mình đẹp nhất chung cư
Dù đang vui vẻ là thế, Mít ngay lập tức nhăn nhó như quả táo tàu vì bác hàng xóm khen mẹ nhóc càng ngày càng trẻ ra.
Nhắc đến thành phố, người ta hay cho rằng hàng xóm láng giềng không thân thiết như ở vùng ngoại ô. Nhưng cái gì chẳng có ngoại lệ, khu tôi sống cũng vậy.
Chung cư tôi đang ở là một chung cư nhỏ và là sự lựa chọn số một của những hộ gia đình có thu nhập trung bình. Vì mỗi tầng cũng chẳng có mấy căn nên chúng tôi thường xuyên chạm mặt láng giềng. Bởi vậy mà ai cũng biết nhau, dăm câu ba điều mãi lâu dần cũng trở nên thân thiết.
Đợt cuối năm ngoái, ban quản lý của chung cư hứng khởi tổ chức cuộc thi hoa khôi ao làng. Thí sinh thuộc tất cả các độ tuổi đều có thể tham gia. Tôi nghe mẹ tôi đi họp hội phụ nữ về kể lại mà ôm bụng cười khiến bà đỏ mặt xấu hổ vì trót đăng ký thi rồi.
Cuộc thi trên tinh thần vui vẻ giao lưu là chính nên cuối cùng thì ai dự thì đều có giải hết. Nhưng vị trí hoa khôi của chung cư thuộc về cô Hạnh, mẹ thằng Mít.
Trong đám trẻ con của chung cư thì thằng Mít thuộc nhóm những đứa nhỏ tuổi nhất. Nó nom rõ là xinh xắn đáng yêu. Trắng trẻo như cục bột. Bụ bẫm đến mức ai nhìn thấy cũng muốn cưng nựng thằng bé một cái.
Mít năm nay 6 tuổi rồi, nhóc chuẩn bị cắp sách đi học đại học chữ to nhưng nghe chừng cũng không hào hứng lắm. Vẫn còn mải chơi với các anh lớn chứ chẳng muốn ngồi bàn học đâu.
Mít ngoan lắm. Bố mẹ thằng bé khá bận bịu nên đợt nghỉ hè Mít hay được hàng xóm trông hộ. Thật ra ở chung cư tôi hầu hết các vợ chồng trẻ có con nhỏ đều có sự giúp đỡ của ông bà nội ngoại. Duy chỉ có nhà Mít thì cứ hai vợ chồng thay phiên nhau đưa đón con mà thôi.
Thằng bé ở nhà ai người ta cũng thích nó, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu với nhau rằng tuyệt đối đừng có khen mẹ thằng Mít. Thằng bé ghét nhất ai khen mẹ mình, nhất là lại khen mẹ là hoa khôi của chung cư. Nhóc sẽ phụng phịu, khóc váng trời và... dỗi luôn, không bao giờ sang nhà đó nữa.
Lần đầu nghe mẹ kể lại tôi ngạc nhiên lắm, tính tôi lại thích trêu bọn trẻ con nên cứ thấy Mít ở đâu là tôi sẵng giọng, chỉ thiếu nước bắc loa ra chọc thằng bé.
- Mẹ Hạnh của Mít là hoa khôi chung cư nhé! Xinh nhất chung cư luôn!
- Mẹ Hạnh dạo này trẻ đẹp hẳn ra!
- Cô thấy mẹ Hạnh là đẹp nhất, Mít bảo mẹ Hạnh đi thi hoa hậu đi.
Tôi trêu chọc thằng bé dai dẳng hết ngày này qua tháng khác. Thằng bé mới đầu chỉ giận dỗi bỏ về nhà, vài lần sau thì khóc lóc đòi "hít-te" không chơi với tôi nữa. Thậm chí có đợt nó còn bơ tôi, coi như không nghe thấy tôi nói gì.
Thế nhưng, lần cuối tôi chọc ghẹo thằng bé, Mít lũn cũn đi theo tôi, giật nhẹ gấu quần tôi rồi thỏ thẻ với đôi mắt ầng ậc nước.
- Cô đừng khen "mẹ Hặn" đẹp nữa. Cô nói như thế ba nghe thấy thì ba mẹ sẽ cãi nhau đấy.
Tôi giật mình nhìn thằng bé. Hình như trò chọc ghẹo của tôi đã vô tình gây ra chuyện không đáng có. Tôi gật đầu với thằng bé và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Mít khoanh tay cảm ơn tôi rồi lại lạch bạch chạy ra sân chơi với các anh lớn. Tôi mang chuyện này nói với mẹ mình thì bị bà mắng cho một trận vì tội con gái con đứa lớn rồi còn vô ý vô tứ.
- Chồng cái Hạnh hay ghen lắm. Hắn kiểm soát vợ kinh khủng, còn gắn cả định vị để theo dõi nó đi đâu làm gì cơ mà. Cái Hạnh nó cũng đẹp thật, có con rồi mà cứ như gái đôi mươi. Chồng nó thì tốt, yêu thương vợ con lắm. Phải mỗi cái ghen bóng ghen gió và là nóng nảy vô cùng. Cái vụ hoa khôi năm ngoài con có nhớ không? Có mỗi thế thôi mà hắn cũng khó chịu, vợ chồng lại lời ra tiếng vào với nhau. Thằng Mít thấy to tiếng sợ quá khóc ầm ĩ lên. Mẹ phải sang đón về nhà mình dỗ đấy.
- Chắc đợt đó con đi công tác nên không biết. Nhưng mà chuyện vợ chồng cãi nhau thì phải để ý con cái chứ, Mít nó cũng lớn cũng biết nhiều thứ rồi mà.
Mẹ tôi thở dài, bảo rằng chuyện nhà người ta đừng ý kiến vào làm gì.
Tôi cầm trái táo mẹ để trên bàn, chùi vào tay áo rồi cắn rột một cái. Nhìn qua cửa sổ thấy thằng Mít lon ton đuổi theo trái bóng và đám trẻ con ở dưới sân chơi chung cư, trong lòng chắc cú sau này tôi nhất quyết sẽ không bao giờ để con mình phải chứng kiến cảnh ba mẹ cãi cọ đâu!
Tâm tình: Xa cách 20 năm, em bối rối khi phải chọn giữa mẹ ruột và mẹ nuôi Đứng giữa hai người đều là mẹ của mình, em không biết phải lựa chọn thế nào. Hơn 20 năm qua, cuộc sống của em chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau. Dù không có bóng dáng của bố, nhưng em vẫn rất hạnh phúc vì tình thương của mẹ dành cho em lúc nào cũng đủ đầy, không bao giờ...