Bố mẹ ơi, con xin lỗi
Bố mẹ đã phải vất vả, nhọc nhằn chắt chiu từng tí một để nuôi con ăn học thành người. Vậy mà con hết cãi lời rồi đến nói dối, con là đứa con bất hiếu khi chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Hơn 20 năm qua để nuôi con khôn lớn như ngày hôm nay, bố mẹ đã chịu quá nhiều vất vả. Con sinh ra không được khỏe mạnh như bao đứ.a tr.ẻ khác, đau ốm triền miên. Hơn một tháng mẹ đã phải bồng con đi hết bệnh viện này, phòng khám khác. Mỗi lúc con bị bệnh tưởng chừng như không qua được, mẹ đã khóc hết nước mắt vì con. Nhìn con lớn lên từng ngày mẹ là người vui nhất. Gia đình mình cũng chẳng khá giả gì, sống dựa vào vài sào ruộng,bố mẹ phải đi làm thuê đủ nghề để có tiề.n cho con đến trường. Để con được học hành đến nơi đến chốn, mẹ đã phải chảy không biết bao nhiêu mồ hôi và cả nước mắt.
Nhiều lúc con cãi lời bố mẹ để rồi gây ra những căng thẳng trong gia đình. Những khi thấy mẹ khóc con thấy mình như một tội đồ. Con đã nói dối chỉ vì muốn được ở bên người yêu, sau mỗi lần đó là những đêm con phải tự dằn vặt mình. Con đã làm nhiều điều có lỗi với bố mẹ, bỏ bê học hành, nói dối rằng con đi học nhưng lại đi chơi. Những phút bồng bột đó đã khiến mẹ phải rơi lệ vì con. Con vô tâm không để ý đến cảm giác của mẹ, sự vất vả của cha. Những lời khuyên bảo con không tiếp nhận mà mải mê theo sở thích của mình.
Con đã làm cho sự kì vọng, niềm tự hào của bố mẹ đối với con sụp đổ. Con đã không làm tốt bổn phận làm con, con là một đứa con gái hư phải không bố mẹ. Con quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không thấu hiểu nỗi lòng của bố mẹ.
Giờ đây con đã đạt được như ý, lấy người bố mẹ ngăn cấm ấy. Nhưng mẹ ơi, cuộc đời không như con vẫn từng mơ ước. Hôn nhân không hạnh phúc, người con từng yêu và bất chấp tất cả đã thay đổi quá nhiều. Con đã lấy phải một người chồng tệ, suốt ngày cờ bạc, rượu chè. Ngày nào cũng chịu những trận đòn roi vô cớ, con mới thấu hiểu được rằng lời khuyên của bố mẹ là đúng.
Video đang HOT
Bây giờ mọi sự hối hận đều không còn kịp nữa phải không bố mẹ. Nếu có thể quay lại con sẽ là đứa con gái ngoan, nhưng cuộc đời không tồn tại chữ “nếu”. Con hối hận và đau khổ vô cùng, con phải gánh chịu quả báo của một người con bất hiếu. Bây giờ có phải là quá muộn để con nói điều này không ? Bố mẹ ơi! con xin lỗi.
Theo Phunutoday
Lấy chồng giàu, tôi thành đứa con bất hiếu khiến bố mẹ vô gia cư
Từ ngày có con trai, anh cho tôi cầm một khoản tiề.n. Tôi bắt đầu để dành và biếu bố mẹ. Dù không nhiều nhưng tôi nghĩ đây là phần chuộc lỗi của tôi.
Đọc chia sẻ của bạn Kiều Hương Giang, tôi thấy mình đồng cảm với bạn rất nhiều. Tôi là cô gái xứ Bắc giống như bạn lúc nào cũng nghĩ chồng nhà giàu thì mình sướng. Nào ngờ hẩm hiu hơn đời chị Dậu.
Bố tôi là bộ đội và bị thương. Khi giải phóng ông về quê nhưng không thểsinh con. Họ nhận nuôi tôi từ lúc lọt lòng. Với tôi, họ chính là cuộc sống của mình. Chồng tôi không phải là con nhà giàu mà anh giàu thực sự. Anh tự kiế.m tiề.n.
Năm 2001, lúc đó tôi 19 tuổ.i vừa học xong cấp ba, đang độ tuổ.i đẹp nhất của cuộc đời. Tôi gặp anh trong một lần anh về thăm quê. Lúc đó, tôi biết anh đã có một đời vợ nhưng họ không có con nên l.y hô.n. Tôi bắt đầu thích anh và nghĩ sẽ lấy anh để giúp bố mẹ thoát nghèo. Dù bố mẹ không muốn tôi lấy chồng xa nhưng tôi vẫn theo anh. Ngày cưới, bố tôi đã khóc vì sợ mất con và đúng là đến nay họ mất con thật.
Anh có lô cao su cả chục ha ở Bình Phước và rất nhiều trang trại ở Đồng Nai, quá đủ để tôi có thể biến mình thành nàng Lọ Lem như trong truyện cổ tích.
Tôi bước vào thế giới của nhà giàu từ đó. Tuy nhiên, cuộc sống toàn bi kịch. Chồng tôi là kẻ độc tài, giàu có nhưng anh vô cùng ki bo. Tôi vẫn giấu bố mẹ vì sợ họ lo. Anh nói "nếu em không đẻ được, 3 năm sẽ chia tay". Và tôi nghĩ để trở thành bà chủ, tôi phải đẻ, phải đẻ. Tôi đẻ liên tục 5 năm ba đứa con nhưng lại toàn là con gái. Anh đặt mục tiêu phải có con trai và tôi sẵn sàng cho mục tiêu của anh.
Mỗi lần tôi gọi điện về quê, tôi không dám nói nhiều vì sợ tốn tiề.n điện thoại. Cuối tháng, hóa đơn tiề.n điện thoại anh đều quản lý. Nếu anh thấy tăng và biết ai gọi thì anh sẽ chử.i tôi không thương tiếc. Anh quý đồng tiề.n đến nỗi, quy định 1 năm tôi chỉ được mua ba bộ quần áo. Một bộ cho việc đi các đám cưới, liên hoan, hai bộ mặc nhà.
Thương bố mẹ ở quê, tôi thường tranh thủ đi làm thêm như mót mủ cao su, làm tất cả các công việc nào để có tiề.n gửi về cho bố mẹ. Lúc đó, bố mẹ vẫn nghĩ tôi sung sướng với chồng nhà giàu. Họ không thấy con gái về thăm nhà và chỉ nghĩ rằng tôi bận con cái. Họ không biết là anh không cho tôi về. Nhớ nhà, tôi gọi điện bảo với bố mẹ: "ước gì con được sống cùng bố mẹ". Có lẽ vì thế, bố mẹ nghĩ tôi đang muốn họ vào.
Điều ấy tôi đau lòng nhất, họ bán căn nhà và ruộng ở quê vào miền Nam với con gái và con rể. Những ngày sống ở đây, chứng kiến cảnh tôi chẳng khác nào "nàng Hương" bố mẹ tôi chỉ khóc. Số tiề.n bán nhà và bán ruộng ở quê không mua nổi căn nhà trong này. Họ trở thành kẻ vô gia cư. Anh có đất trải dài nhưng không nghĩ sẽ cho họ một miếng để họ có thể xây nhà.
Bố mẹ tôi thuê trọ ở gần nhà tôi. Mỗi ngày, họ đến thăm con gái và cháu. Ở tuổ.i 50 - 60, bố mẹ tôi phải đi làm thuê kiếm cơm. Nhìn bố chạy xe ôm nắng đốt cháy da đen sạm, tôi thương bố đứt từng khúc ruột. Mẹ tôi, đêm đến phải đi vào lô cao su mót mủ. Nói là mót chứ thực ra là lấy trộm. Hôm nào bảo vệ đuổi, mẹ chạy vượt mặt. Tôi không thể giúp gì bố mẹ mình.
Sống ở miền nam hơn 4 năm, bố mẹ tôi cay đắng tìm về quê cũ. Họ chỉ đủ tiề.n mua mảnh ruộng giữa cánh đồng rồi dựng căn nhà cấp 4 ở tạm. Phần còn lại làm chuồng nuôi heo, nuôi gà làm lại cuộc đời.
13 năm lấy chồng, tôi sinh cho anh 6 đứa con. Nhiều đêm, tôi nghĩ đến cảnh phải chạy trốn khỏi gia đình này nhưng cả 6 đứa con, tôi không nỡ bỏ lại đứa nào cả. Tôi thèm quay trở về quê một lần mà khó quá. Tôi thực sự chỉ là cái máy đẻ của anh. Từ ngày có con trai là hai bé thứ 5 và thứ 6, anh mới thoáng hơn chút là cho tôi cầm một khoản tiề.n lo cho các con. Tôi bắt đầu để dành chút ít, mỗi tháng biếu bố mẹ mình. Dù không nhiều nhưng tôi nghĩ đây là phần chuộc lỗi của tôi.
Mỗi lần nghe thời sự thông báo bão, ruột gan tôi thắt lại. Bố mẹ tôi đang sống giữa cánh đồng, mưa bão thế này, không biết họ thế nào. Tôi chỉ mơ ước có một gia đình gần nhà bố mẹ để chiều chiều chở con về chơi với ông bà, chứ không phải là đứa con bất hiếu như bây giờ.
Theo Phunutoday
Tôi đã gạt bỏ lời bố mẹ đẻ để rồi lao vào cuộc sống địa ngục Để lấy được anh, tôi đã làm mọi trò để chống đối bố mẹ đẻ, từ việc nhịn ăn cho tới dọa t.ự t.ử. Vậy mà giờ đây, cuộc sống của tôi không khác gì địa ngục. Tôi lấy chồng khi tròn 23 tuổ.i. Khi ấy, tôi đã được bố mẹ đẻ lo cho một công việc văn thư ở 1 trường cấp...