Bố mẹ giận tại vì tôi yêu em mồ côi
Bố mẹ tôi là công chức, có địa vị nên sợ mất thể diện. Họ bảo sẽ từ chức, bỏ về quê nếu tôi cứ cố cưới em.
Năm nay tôi 27 tuổi, là con trai lớn trong nhà. Tôi và em quen nhau từ ngày học đại học. Hai đứa chúng tôi bằng tuổi nhau. Sau khi đi làm được một năm, tôi công khai chuyện tình yêu với bố mẹ. Nhưng khi nói chuyện với bố mẹ, tôi gặp phải sự phản đối hết sức quyết liệt bởi vì người con gái tôi yêu có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Cha mẹ bạn gái tôi mất sớm, em sống mồ côi từ nhỏ và là người dân tộc thiểu số. Quê tôi và em cách nhau 600km.
Sau khi nghe tôi kể về hoàn cảnh của em, bố mẹ tôi nói tôi mù quáng, bị em bỏ bùa mê thuốc lú hay bị em “chài”. Không có lựa chọn khác hay sao mà lại chọn em? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và xác định em là tình yêu duy nhất của đời tôi. Tôi tự nhủ quyết tâm lấy em làm vợ. Bố mẹ tôi nhất định phản đối và nói đủ mọi lý do khó khăn để tôi phải dừng lại. Tôi cũng đã dùng lời lẽ thuyết phục bố mẹ nhưng không thành công.
Hiện tại, bố mẹ tôi là công chức và có địa vị xã hội nên bố mẹ sợ mất thể diện với mọi người. Bố mẹ xấu hổ về người yêu tôi. Mặt khác, do em đã công tác tại quê của em, nếu lấy tôi thì phải chuyển công tác. Vấn đề chuyển công tác thì khá khó khăn nên bố mẹ cương quyết nếu tôi lấy em thì bố mẹ sẽ từ chức, xin về quê vì không còn mặt mũi làm việc. Mẹ tôi thì khóc suốt và buồn vì tôi yêu em. Bố tôi thì hàng ngày không nói gì cả, chỉ đi ra, đi vào không nhìn mặt tôi. Không khí gia đình tôi hiện nay rất căng thẳng làm tôi rất khó xử.
Video đang HOT
Bố mẹ nói nếu lấy vợ như thế sẽ mất hết tất cả. Bố mẹ về quê cũng hổ thẹn với họ hàng, bà con hàng xóm. Bố mẹ bảo tôi phải chia tay em nên tôi cũng rất buồn và không nói gì với bố mẹ cả. Bố mẹ bảo tôi là đàn ông mà không bản lĩnh, có việc chia tay bạn gái mà cũng phải buồn bã để bố mẹ đau lòng.
Hằng ngày, bố mẹ lấy đủ các ví dụ này kia để cho tôi nản chí. Tôi thiết nghĩ lấy vợ là lấy bản chất con người chứ đâu phải chọn này chọn kia. Em có hoàn cảnh khó khăn như vậy mình càng thương yêu em nhiều hơn. Ngược lại, bố mẹ tôi lại coi hoàn cảnh của em là rào cản rất lớn đối với tình yêu của chúng tôi. Tôi hiện tại rất bối rối, không biết nên lựa chọn thế nào để bố mẹ vừa ý. Mong các bạn giúp tôi giải quyết vướng mắc này.
Theo VNE
Nghi ngờ người yêu có vợ
Những lúc anh bận, tôi nhắn tin hay gọi điện, anh cũng không thèm trả lời. Tôi nghi anh có uẩn khúc nhưng không biết tìm hiểu thế nào.
Tôi đã quen bạn trai được 3 năm. Tuy tình cảm giữa hai đứa rất hạnh phúc nhưng do rào cản gia đình nên cũng gặp khó khăn. Gia đình anh là người miền Bắc, tôi là người miền Tây. Mẹ anh cương quyết không cho anh quen tôi (vì gia đình anh có người cưới vợ miền Tây nhưng người vợ đó không chu toàn chuyện gia đình, tôi được nghe kể lại như thế). Các thành viên còn lại trong gia đình có lẽ cũng dành tình cảm ưu ái cho tôi.
Theo nhận xét của nhiều người, tôi là người con gái đáng được trân trọng về nhan sắc, ngoại hình, cách sống cũng khá chuẩn. Xin lỗi vì hơi tự tin chút xíu nhưng nói ra để mọi người biết được nỗi ấm ức của tôi đến mức nào. Còn anh thì ngoại hình không xứng với tôi. Thật sự, lúc đầu tôi không hề quan tâm đến anh, cho dù anh theo đuổi tôi cũng gần 2 năm. Nhưng ngày qua ngày, tôi yêu anh hồi nào không hay chính vì sự nhiệt tình, chân thành. Với lại, tôi cũng cảm phục bản tính chăm lo làm ăn của anh.
Tuy gia đình phản đối nhưng anh cũng rất cương quyết phải lấy tôi bằng được, đến nỗi anh đối đầu với gia đình, không về nhà trong một thời gian dài (Tôi không hề biết anh không về nhà, chỉ được nghe kể lại). Gia đình không ngăn được anh nên quay sang cấm cản tôi, thậm chí gọi điện về chửi mắng ba mẹ tôi. Thật sự, tôi rất tức giận và thấy tội nghiệp ba mẹ mình, trong khi mình là người con gái không đến nỗi nào. Tôi cũng suy nghĩ chia tay anh nhưng anh không chấp nhận, cứ ở bên an ủi, động viên tôi. Tôi cũng còn yêu anh và nghĩ mỗi người mỗi tính.
Tôi cố gắng sống tốt để thể hiện cho gia đình anh thấy thế mà suy nghĩ lại. Vì tình yêu thương anh nên tôi cũng chịu uất ức để bảo vệ mối quan hệ này, đến nay cũng được khoảng 2 năm rồi. Nhưng sự cố gắng cũng có giới hạn và có lẽ duyên số chúng tôi không thể vượt qua được nên phải chia tay. Tôi nghĩ mình sẽ khó đón nhận một tình cảm khác vì đã quá mệt mỏi và đau buồn trong tình yêu.
Nhưng thật bất ngờ, như ông trời bù đắp cho tôi vậy. Tôi gặp anh (người yêu hiện tại). Tuy tình cảm với người cũ vẫn còn nhưng tôi đã xác định là chấm dứt mối quan hệ đó và chôn giấu nó vào góc kỷ niệm. Tôi gặp anh ở công trường xây dựng (tính chất công việc của tôi và anh có liên quan đến nhau) và sau vài lần liên lạc, anh mời tôi đi cafe để trao đổi công việc. Khi gặp, tôi cũng thoải mái trò chuyện về công việc, đời sống, xã hội... Sau đó, tần suất mời cafe của anh cũng dày hơn. Tất nhiên tôi cũng biết một khi đàn ông làm gì cũng có lý do của nó nên tôi hạn chế những cuộc hẹn vì sợ tôi vội vàng và không có thời gian suy nghĩ. Tâm trạng của tôi về chuyện tình cảm cũng chưa tốt.
Thời gian như vậy kéo dài khoảng 2 tháng thì anh cũng ngỏ lời. Tôi cho anh cơ hội nhưng thực sự lúc ấy, tâm trạng buồn bã của tôi lại dâng trào vì tôi còn tình cảm với người cũ. Tôi đã khóc rất nhiều và nói hết tất cả với anh. Nếu anh nghiêm túc và chấp nhận chuyện quá khứ đó thì tôi cho anh cơ hội tìm hiểu. Qua các nói chuyện và cư xử của anh, tôi có chút gì đó tin tưởng và an tâm vào tình cảm này. Nhưng vấn đề ở đây là: Tôi 26 tuổi và anh 33 tuổi. Thời gian tôi và anh chính thức quen cũng khoảng 8 tháng, tuy không dài nhưng trong anh và tôi cảm nhận như thể đã quen nhau lâu lắm rồi. Thật sự là duyên cho chúng tôi gặp nhau (Anh và tôi chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu nhưng khi gặp nhau thì không thể không yêu nhau).
Bản tính anh khá trầm, chín chắn, tình cảm ít thổ lộ ra bên ngoài nên nhiều lúc cũng không biết đâu mà lường (Con gái yêu bằng tai mà). Một tuần, chúng tôi gặp nhau khoảng 2 lần, tần suất nhắn tin thì cũng vừa đủ, ở thời điểm cần thiết. Chúng tôi quan tâm nhau trực tiếp hoặc nói bóng gió. Lúc đầu, tôi cảm nhận anh nghi ngờ, không tin tưởng tôi vì sợ tôi còn qua lại với người yêu cũ. Dần dần, qua cách tôi thể hiện tình cảm với anh thì suy nghĩ đó cũng giảm hẳn.
Nhiều lúc, anh bận hay có việc đột xuất thì cũng im lặng, không cho tôi biết. Thậm chí, có lúc tôi nhắn tin, gọi điện mà anh không thèm trả lời, khiến tôi vừa tức vừa lo cho anh vì không biết gặp chuyện gì. Qua ngày hôm sau, anh nhắn tin xin lỗi và nói: "Anh gặp khó khăn trong công việc nên dễ bực tức, trong khi tâm trạng em không ổn (tôi hay suy nghĩ nội tâm) nên anh không muốn giữa chúng ta có sự cãi vã". Từ lúc quen tôi đến giờ, chưa khi nào chúng tôi cãi nhau vì khi tức, tôi nói cho đã, còn anh thì im lặng hoặc chỉ tranh luận chút xíu rồi thôi.
Anh không lãng mạn. Cuối tuần anh hay bận vì công việc của anh không tốt lắm, tôi hiểu và thông cảm nhưng yêu mà như thế thì đôi lúc cũng buồn lắm. Tôi cũng chưa gặp người thân của anh, chưa về nhà. Đặc biệt, anh là người Bắc chính gốc nên tôi sợ mình sẽ gặp tình cảnh như người cũ. Ngoài ra còn có sự chênh lệch hoàn cảnh vì anh là con út và sống một mình trong nhà riêng. Trong gia đình anh, mọi người có địa vị xã hội. Cộng thêm với bản tính không thổ lộ tình cảm bên ngoài của anh làm tôi bất an và suy nghĩ nhiều. Tôi nghi anh có vợ con hay có bí mật nào dù anh chưa có dấu hiệu nào cả. Mỗi lần tôi chia sẻ như thế, anh thường động viên tôi rằng người trong nhà anh tôn trọng quyết định của nhau, tôi cứ sống theo bản chất của mình là tốt rồi.
Với bản tính, hoàn cảnh của anh như thế, tôi làm gì để biết được sự thật anh có giấu tôi điều gì không? Tình cảm của anh có nghiêm túc và tiến đến hôn nhân không vì con gái mà, đâu thể sống đợi chờ mãi được? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Quyết yêu tôi, anh đã bị đuổi khỏi nhà Gia đình anh muốn anh lấy cô gái có nhà đi nước ngoài nên đã ngăn cản, không cho ai bênh chúng tôi. Chúng tôi quen nhau đã được hai năm. Nói là hai năm nhưng cũng đã tìm hiểu nhau gần 4 năm trời mới quyết định đến với nhau. Thời gian không ngắn cũng không dài nhưng đủ để chúng tôi...