Bố mẹ chồng lập kế hoạch ép tôi ly hôn khi sắp lâm bồn
Tôi 31 tuổi, hiện mang thai tháng thứ 9. Tôi đang rơi vào hoàn cảnh bị chồng và gia đình nhà chồng ruồng bỏ và ép ly hôn.
Tôi lấy chồng từ năm 29 tuổi, gia đình chồng ngăn cản nhưng chúng tôi quyết tâm đến với nhau. Khi tôi có bầu, gia đình chồng đang gặp khó khăn trong việc làm ăn kinh tế, họ muốn tôi đứng ra lo cho, tôi không đáp ứng được thì bố mẹ quay sang cô lập.
Còn chồng tôi dù cùng ở Hà Nội nhưng 1-2 tháng mới gặp nhau một lần (chồng tôi làm trong quân đội). Nhiều đợt, chồng tôi nghỉ phép nhưng không về nhà mà về quê với bố mẹ.
Cùng với những mâu thuẫn vợ chồng, bố mẹ chồng xúi giục anh ta bỏ vợ, chồng tôi cũng hùa với họ. Tất cả sự bàn bạc của họ tôi đều không biết, đùng cái họ thông báo và bắt tôi ký vào đơn ly hôn do bố chồng viết.
Khi tìm hiểu thì tôi được biết gia đình đã nhắm cho anh ta một cô ở quê. Cả chồng và bố mẹ chồng nói tôi phải chấp nhận và hứa sẽ có trách nhiệm với đứa con của tôi khi nó được sinh ra.
Hiện tại bố mẹ chồng bắt chồng không được liên lạc gì với tôi, tôi tìm mọi cách để nói chuyện với chồng nhưng đều không được. Giờ tôi chỉ muốn chết, cả hai mẹ con cùng chết chứ không muốn sinh con ra nó đã chứng kiến cảnh tan đàn xẻ nghé này? (Liễu)
Trả lời:
Khi kết hôn ai cũng muốn có được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nhưng không phải mọi thứ lúc nào cũng xuôi chèo mát mái. Như trường hợp của gia đình chị là một ví dụ.
Video đang HOT
- Về phía chồng chị:
Không hiểu trước đó vợ chồng chị đã xảy ra vấn đề gì, nhưng những cách thể hiện của chồng chị đã cho thấy anh ấy là một người vô trách nhiệm đối với vợ con.
Anh chị đã phải vượt qua bao nhiêu rào cản của gia đình mới có thể tới được với nhau, hạnh phúc dài chẳng tày gang, anh nghe theo gia đình không quan tâm tới mẹ con chị. Một người như vậy có đáng để chị phải nghĩ tiêu cực như vậy không?
Anh ấy đang trốn chạy vợ để thực hiện những điều trái với luân thường đạo lý, như vậy mà chị vẫn còn hy vọng là một người chồng, người cha tốt sao? Chị hãy tỉnh táo nhìn vào cách thể hiện cũng như quyết định của anh ấy để chủ động hơn cho cuộc sống của mình.
- Về phía gia đình chồng:
Họ không có quyền viết đơn rồi bắt chị ký vào để ly dị chồng. Sự cấm đoán của họ bao năm qua và những hành động thô bạo này đã vi phạm pháp luật. Nếu cần thiết chị có thể nhờ cơ quan pháp luật giúp đỡ cho mẹ con chị.
- Về phía chị: Chị hãy xem xét lại tình cảm của chồng dành cho mình từ trước đến nay như thế nào? Xuất phát từ đâu mà dẫn đến việc chồng chị không muốn về nhà, chấp nhận xuôi theo quyết định của bố mẹ? Hiện tại chị cũng không nên cố gắng để gặp chồng bằng được khi anh ấy chưa muốn. Từ trước tới nay chị nghĩ về chồng, về tình cảm của anh ấy dành cho chị liệu có chính xác?
Việc chị có chấp nhận ly hôn hay không là do chị quyết định. Theo quy định của Luật hôn nhân quy định tại Điều 85 Luật HNGĐ năm 2000 về Quyền yêu cầu Tòa án giải quyết việc ly hôn cụ thể như sau: “Trong trường hợp vợ có thai hoặc đang nuôi con dưới mười hai tháng tuổi thì chồng không có quyền yêu cầu xin ly hôn”.
Như vậy, chồng của chị không được quyền yêu cầu ly hôn khi chị đangmang thai. Đó là khía cạnh pháp luật, còn tình cảm, chị cũng phải phân biệt rạch ròi mọi thứ, tình cảm chị dành cho chồng là tất cả, nhưng bù lại anh ấy đã làm gì để bảo vệ mẹ con chị. Vậy sự cố gắng của một mình chị để cứu vãn hôn nhân liệu có kết quả như chị mong muốn?
Qua những sự việc họ đã làm với chị, chị hãy xem xét lại: Liệu mình còn phù hợp với một gia đình như thế không? Liệu một mình chị có chống chọi với tất cả những dã tâm của chồng và gia đình anh ta không?
Những suy nghĩ tiêu cực chỉ làm cho chị và những người thân lo lắng tổn thương hơn, chi bằng hãy chăm sóc cho sức khỏe của mình, bởi chỉ còn vài ngày nữa thôi là chị cũng đã sinh nở. Dù biết giai đoạn này quyết định như thế nào cũng khó với chị, nhưng chị hãy dũng cảm vượt qua chị nhé.
Theo VNE
Không cam lòng ký vào lá đơn ly hôn đầy nước mắt của vợ!
Trong đơn ly hôn, vợ tôi có viết cô ấy mệt mỏi, stress không thể chịu nổi áp lực từ gia đình chồng... Tôi đã lặng đi. Tôi không ký vội mà xin cô ấy một tuần suy nghĩ.
Tôi năm nay 34 tuổi, tôi và vợ cưới nhau được 6 năm nay. Cuộc sống vợ chồng trước khi có con rất hạnh phúc, ít cãi vã. Vợ tôi thuộc tuýp người tâm lý, thương yêu chồng và hiếu lễ với gia đình chồng hết mực. Mọi chuyện chẳng được bao lâu khi con trai của chúng tôi chào đời. Con trai tôi bị bại não nên tới thời điểm này đã 5 tuổi vẫn chưa đi đứng được.
Từ ngày biết con bị bệnh, vợ tôi trở nên khó tính, hay cáu bẳn. Nói gì không vừa ý là cô ấy cáu gắt với chồng và hay ôm con khóc một mình. Tôi cũng nóng, đôi khi không kiềm chế được cũng có đôi co với vợ. Dù biết mình sai, nhưng đôi khi tôi không làm chủ được hành động của mình. Tôi nhớ có lần vợ còn khóc "Anh chẳng hiểu cho nỗi lòng người mẹ như tôi sao?".
Hạnh phúc bỗng dưng chông chênh khi mẹ tôi lên sống cùng hai vợ chồng. Không có gì giấu giếm mọi người, mẹ tôi là bà mẹ chồng khó tính, nghiêm khắc và hay xét nét con dâu. Mới đầu, khi mẹ chồng góp ý vợ tôi còn vâng dạ, nghe lời. Nhưng càng về sau, mẹ tôi càng trở nên khó chịu . Phần vì bà trông cháu mệt, phần vì bà buồn.
Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ chồng - nàng dâu đôi co mà stress vô cùng
Tôi nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ chồng - nàng dâu đôi co mà stress vô cùng. Đôi khi tôi thấy vợ mình thật ngốc, việc gì phải cãi nhau với bà. Các bà già rồi, có cái lý của riêng mình, dù các bà có sai, con dâu cãi lại cũng chẳng ra gì cả.
Ức chế nhất có hôm tôi vừa về đến ngõ, thấy ngoài có hàng chục người đứng nghe. Bên trong mẹ tôi, vợ tôi cãi nhau inh ỏi. Họ nói nhau xấu đủ điều, rồi khi tôi bước vào hiên nhà, bà nói thẳng luôn vào mặt vợ tôi "Cái đồ con dâu hư hỏng, cô xem cô sống sao mà giờ con cô mới thế hả...". Vợ tôi gào lên, la khóc, còn mẹ tôi thì cứ nói.
Khi thấy tôi, mẹ bỏ lên phòng còn tôi và vợ, tôi cho cô ấy 2 cái tát như trời giáng "Em có làm sao không mà cãi nhau với mẹ, em xem đẹp mặt chưa, ra xem người ta đang đứng đầy cổng kia kìa". Cô ấy ôm đầu, bứt tóc vật vã. Tôi hiểu nỗi đau của vợ mình, tôi hiểu sự quá đáng của mẹ tôi. Nhưng tôi biết làm sao được.
Tôi hiểu nỗi đau của vợ mình, tôi hiểu sự quá đáng của mẹ tôi
Có lẽ, bất kỳ người con nào, người chồng nào trong hoàn cảnh như tôi cũng chẳng biết mình nên làm gì lúc này. Tôi thật sự đã rất cố gắng, đã muốn làm tốt hơn vai trò của mình. Nhưng số mệnh của tôi, gia đình tôi là vậy. Tôi không biết mình có thể cố gắng được bao lâu nữa. Tôi ước giá như đứa con tôi sinh ra sẽ phát triển toàn diện thì sẽ không có cảnh gia đình hỗn loạn như thế.
Tối hôm đó, tôi đã ôm vợ vào lòng thủ thỉ đủ điều, tôi nói với cô ấy, tôi hiểu nỗi đau làm mẹ, nỗi khổ tâm của cô ấy. Tôi cũng khuyên cô ấy nên cố gắng sống hòa thuận với mẹ chồng nhưng cô ấy khóc nấc lên "Mẹ anh quá đáng lắm. Mẹ anh đúng là người nhẫn tâm". Hôm sau, cô ấy đã xin cơ quan nghỉ về quê có việc vài ngày, sau đó đưa tôi lá đơn xin ly hôn.
Trong đơn ly hôn, vợ tôi có viết cô ấy mệt mỏi, stress không thể chịu nổi áp lực từ gia đình chồng,... Tôi đã lặng đi. Tôi không ký vội mà xin cô ấy một tuần suy nghĩ. Hiện tại, tôi cũng không biết mình nên làm thế nào nữa, thực sự tôi rất yêu thương vợ mình, tôi chỉ mong sao chúng tôi luôn hòa thuận hạnh phúc, mẹ tôi cũng đã về quê vì sự việc hôm đó.
Bà cũng có gọi ra cho tôi để nói lời xin lỗi. Một phần mẹ tôi cũng áp lực, bị người ta soi mói, dị nghị, mặt khác quan điểm sống của bà và vợ tôi quá khác xa nhau. Bà cũng đã khuyên tôi nên cứu vãn cuộc hôn nhân này. Bà khóc khi nói không thể ra trông cháu được, và có hứa sẽ tìm cho chúng tôi một người giúp việc chu đáo, biết lo toan. Tiền hàng tháng bà sẽ chi trả cho chúng tôi.
Tôi cũng nói chuyện này với vợ tôi, cô ấy chỉ im lặng. Giờ tôi cảm thấy bối rối vô cùng mọi người ạ! Tôi phải làm sao đây ạ?
Theo ĐSPL
Với tôi, bố đã chết từ khi ông đặt tay lên đùi phụ nữ khác Chồng mình ngoại tình có thể không tha thứ, còn bố ngoại tình thì tha thứ được không? Đây là câu chuyện của gia đình tôi, rất mong mọi người lắng nghe và cho lời khuyên. Bố ngoại tình nên tôi khuyên em trai đừng hận đừng ghét bố. Song thật ra, hình ảnh bố trong lòng tôi đã chết từ năm tôi...