Bố mẹ chồng “khẩu chiến”… ai mà dám vào can
Lấy chồng được hơn một tháng, niềm vui ngắn chẳng tày gang thì tôi đã phải chịu cực hình khi suốt ngày chứng kiến bố mẹ chồng khẩu chiến tay đôi, suốt ngày cãi cọ, gây chiến với nhau.
Ảnh minh họa
Tôi và Hùng yêu nhau khi hai đứa bắt đầu bước chân vào đại học. Tình yêu từ thời cắp sách đến trường được vun đắp ngày càng bền chặt. Đến khi ra trường, hai đứa đều có công ăn việc làm ổn định nên đã quyết định làm lễ cưới để được về sống với nhau trọn đời. Với thuận lợi là cùng quê với nhau, nên khi chúng tôi đề cập vấn đề kết hôn, cả hai gia đình đều vui vẻ chấp thuận khiến chúng tôi rất vui sướng. Một đám cưới như trong mơ đã diễn ra làm cả hai chúng tôi đều ngập tràn trong men say hạnh phúc.
Những tưởng mình đã cập được bến bờ hạnh phúc, bình yên thì tôi lại gặp một chuyện khó tưởng tượng nổi. Vì chồng tôi là con một nên vợ chồng tôi phải sống chung với bố mẹ chồng. Vẫn biết những chuyện mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn đầy rẫy trên mạng hay các diễn đàn. Các chị em thi nhau “kể tội” mẹ chồng và bày cho nhau các phương kế, kinh nghiệm để sống chung với bố mẹ chồng. Tôi cũng chắt lọc được khá nhiều kinh nghiệm hay. Với lại tôi được cha mẹ rèn rũa từ bé nên nữ công gia chánh rất đảm đang, tính tình lại nhẹ nhàng nên cuộc sống chung với bố mẹ chồng chưa hề xảy ra va chạm. Mẹ chồng cũng rất quý mến tôi, thường chỉ dạy cho tôi những đường ăn nết ở trong nhà chứ chưa hề một lần quát mắng hay nói xấu sau lưng.
Video đang HOT
Nghe tôi kể chuyện mẹ chồng mình, các chị trong cơ quan ai cũng xuýt xoa bảo số tôi sướng, sống chung với bố mẹ chồng mà cứ như không. Nhưng đâu hẳn thế. Giữa tôi và bố mẹ chồng thì không hề có xích mích gì, nhưng giữa hai cụ thì có vô khối chuyện để cự cãi nhau.
Nhà chồng tôi chật, hai vợ chồng tôi cưới nhau được cho ở trên gác xép vốn trước kia là “đại bản doanh” của chồng tôi, còn bố mẹ chồng ở dưới nhà. Nhà nhỏ nên có bất cứ vấn đề gì chỉ cần to tiếng là cả nhà đều biết hết.
Có hôm vợ chồng tôi đang ôm nhau ngủ thì thấy tiếng mẹ chồng la the thé dưới nhà: “Ối giời ôi có ai khổ như thân tôi không hả giời? Chồng với chả con…”. Tôi giật mình không hiểu có chuyện gì định chạy xuống thì chồng tôi kéo tay lại bảo: “Chuyện thường ngày ấy mà em. Chắc mẹ lại dỗi bố cái gì rồi”.
Thì ra tính mẹ chồng tôi trẻ con, chỉ cần mẹ không vừa lòng một tí là cũng dằn dỗi, làm nũng bố tôi. Có hôm mẹ tôi theo mấy bà chị đi làm tóc về, cứ đi đi lại lại quanh nhà chờ bố tôi khen nhưng ông chả nói câu nào khiến mẹ rất tức, mẹ lại chì chiết bố, bảo bố lăng nhăng bên ngoài không quan tâm đến mẹ. Rồi bố đi họp mặt bạn cũ uống rượu, về nhà muộn lại bị say cũng bị mẹ nói ra nói vào mất mấy ngày. Rồi chuyện về quê ngoại trước tết hay sau tết cũng trở thành đề tài nóng bỏng giữa hai bố mẹ. Gần đây nhất là chuyện bố muốn để hai vợ chồng tôi ra ở riêng vì nhà chật nhưng mẹ không chịu. Nhìn chung toàn là những việc nhỏ nhặt, nếu bình tĩnh nói chuyện thì sẽ giải quyết được vấn đề. Nhưng tính mẹ chồng tôi lại bảo thủ, chỉ khăng khăng thích theo ý mình, và mẹ phải cái tật nói nhiều nên nhà cửa lúc nào cũng như đang có chiến tranh. Mẹ lại đang tuổi hồi xuân, thích ăn mặc đồng bóng, trẻ trung, thích được cưng nựng, chiều chuộng như thời con gái mà bố chồng tôi thì không hưởng ứng nên cũng làm mẹ bức bối, mặt nặng mày nhẹ suốt ngày.
Là phận con dâu, tôi cũng chẳng dám có ý kiến. Nhiều lần tôi bảo chồng góp ý với bố mẹ nhưng chồng tôi cũng xua tay bất lực vì bố mẹ anh từ hồi trẻ đã thế. Các cụ tuy ngoài miệng khắc khẩu nhưng thực ra lại rất thương yêu nhau. Hai cụ tuy đối nghịch nhau chan chát như mặt trăng với mặt giời nhưng chỉ giận dỗi hai ba hôm là đâu lại vào đấy.
Vốn được sống trong một gia đình bình yên, cha mẹ thương yêu, luôn đối xử dịu dàng với nhau nên tôi cảm thấy rất ức chế khi luôn phải sống trong bầu không khí căng thẳng, giữa những trận chiến không có hồi kết của bố mẹ chồng. Tôi không biết nên làm gì trong hoàn cảnh này.
Theo Vietnamnet
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...