Bố mẹ chồng bộc lộ bản chất ham của khi con dâu báo hiếu bố mẹ đẻ
Vì một chiếc ô tô muốn báo hiếu với bố mẹ đẻ, mà cả gia đình tôi đã trở nên rối ren, mâu thuẫn. Nhất là khi tôi bỗng chốc nhận ra sự trở mặt của bố mẹ chồng, vốn không như những gì mình tưởng tượng.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng được 8 năm, với sự khôn khéo, hoạt bát phải nói rằng chừng ấy năm làm dâu tôi chưa bao giờ để phật lòng bố mẹ chồng cũng như họ hàng nội ngoại. Có một công việc ổn định, lại biết vun vén nên ngoài khoản t.iền đóng góp chung với chồng, tôi cũng để dành được một khoản nhỏ, cộng với số t.iền có được từ ngày con gái.
Hiểu được mong muốn của bố, tôi đã quyết phải kiếm nhiều t.iền mua tặng bố xe ô tô để chạy kinh doanh rồi mới lấy chồng, ấy vậy mà chưa kịp báo hiếu tôi đã vội lên xe hoa.
Gia đình chồng tôi cũng chẳng thuộc diện khá giả, nên cũng chẳng thể nhờ cậy, thế nên tôi tự thân tích cóp mong đến ngày hoàn thành tâm nguyện của bố. Ngày gom đủ số t.iền cần có, tôi vui đến vỡ oà, không kìm nổi hạnh phúc, tôi đem chuyện khoe với chồng trong bộ dạng háo hức khôn tả.
Tất nhiên, điều tôi nói chỉ mang tính chất thông báo chứ tôi nghĩ cũng chẳng cần thiết, vì số t.iền ấy tôi chẳng xin xỏ ai nên tôi có quyền quyết định. Ấy thế mà, chồng đã đáp một câu khiến tôi c.hết đứng: “Thế bố mẹ chồng thì sao, em làm dâu cái kiểu gì vậy?”
Quá bất ngờ, phản xạ của tôi lúc này là cố gắng giải thích cho anh hiểu, tôi không hề lấy cắp xu nào từ nguồn tiết kiệm của hai vợ chồng, càng không đi vay mượn rồi bắt anh cùng gánh khoản nợ để mua xe cho bố đẻ.
Vậy mà chồng vẫn không tin, bắt tôi chứng mình số t.iền đó là tự mình kiếm ra, lần đầu tiên tôi có cảm giác thất vọng, bực tức xen lẫn chút oan ức. Giá như tôi cứ im lặng thực hiện thì mọi chuyện có lẽ đã êm thấm.
Mọi thứ cũng sẽ bớt phức tạp hơn, nếu chuyện này không đến tai bố mẹ chồng tôi. Đến bữa cơm, mẹ chồng luôn nói những câu x.ỉa x.ói như ‘nuôi ong tay áo’, rồi ‘ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, dù chẳng chỉ đích danh ai nhưng tôi thừa hiểu bà muốn ám chỉ điều gì.
Trong khi đó, bố chồng còn gọi riêng tôi ra trò chuyện với lời dằn mặt, nhắc nhở rằng chính bố mẹ chồng là người tạo điều kiện để tôi ra ngoài làm thêm, mới có số t.iền này, cho nên người phải báo hiếu là gia đình chồng chứ không phải bố mẹ đẻ.
Tôi thấy thật nực cười, tôi lo toan mọi bề cho gia đình chồng khi về làm dâu, còn cha mẹ mình tôi chưa một ngày phụng dưỡng. Vậy chút lòng hiếu thảo bằng một món quà, t.iền do chính tay tôi làm ra thì có gì sai.
Thấy tôi im ắng vài ngày, mẹ chồng chẳng còn ý tứ mà nói thẳng mặt, “con gái như bát nước đổ đi, con nên biết cư xử cho hợp đạo vì sau này đây mới là nơi con nương nhờ cả đời”. Căng thẳng nhất, là cuộc chiến tranh lạnh của tôi và chồng cứ thế kéo dài.
Anh m.ỉa m.ai tôi hoá ra lâu này ghê gớm, ngấm ngầm dùng t.iền riêng lo cho bố mẹ đẻ trong khi bố mẹ chồng thì thương yêu hết mực. Nhìn thái độ ấy tôi cũng chẳng muốn xuống nước.
Chỉ vì một chiếc ô tô muốn báo hiếu với bố mẹ để, mà đã khiến gia đình tôi trở nên xáo trộn, mâu thuẫn, nhất là khi tôi bỗng nhận ra sự trở mặt táo tợn của bố mẹ chồng. Chẳng cần phân vân nhiều, tôi vẫn quyết dành số t.iền ấy mua ô tô cho bố đẻ, tôi nghĩ mình hoàn toàn có quyền được quyết định, không nên phụ thuộc vào bất cứ ai, dù cho sau này có thể tôi và gia đình chồng sẽ mất một thời gian khá dài để có thể dung hoà như trước.
Theo Kienthuc
Cái thai không đúng hẹn (Phần 17)
Cô đã từng là một người bị phản bội cho nên cô biết được cảm giác ấy như thế nào. Hẳn là anh sẽ thấy tức giận, sẽ thấy kinh tởm. Nhưng nếu anh không biết gì, hai người sẽ vẫn sống với nhau đến hết đời.
Video đang HOT
Xuân trở về và đã thấy Nghĩa ngồi vắt chân ở ghế cùng với bố mẹ chồng lẫn bố mẹ đẻ cô. Họ dường như đã chờ đợi rất lâu, khuôn mặt đầy sự giận dữ.
Mẹ Xuân đứng dậy, bước đến cạnh Xuân:
- Con đã đi đâu cả đêm qua hả Xuân? Cả nhà gọi mà không được.
- Cô về muộn chút nữa là chúng tôi báo công an rồi - Nghĩa tức giận bảo.
Xuân không dám biện hộ cho mình, giờ đây cô chỉ biết tìm cách để lấp liếm. Mọi người đang đợi một câu trả lời nhưng đầu óc cô trống rỗng. Nếu như họ biết...
- Con xin lỗi, điện thoại con hết pin. Vì con với Nghĩa giận nhau, nên con đã dại dột thuê khách sạn một đêm.
Nghĩa khoanh tay lại:
- Sao cô không nói cô đi với Kì? Cô tưởng qua mắt được tôi sao?
Xuân bất ngờ vì câu nói này của Nghĩa. Chẳng lẽ anh đã biết được sự thật khủng khiếp đó? Trái tim Xuân đ.ập dồn dập, hơi thở trở nên nặng nề.
Xuân bất ngờ vì câu nói này của Nghĩa. Chẳng lẽ anh đã biết được sự thật khủng khiếp đó? (Ảnh minh hoạ)
- Tôi thấy cô và nó đi với nhau chiều qua, thế nào? Cô định chối cãi hả?
Vậy là anh chỉ thấy được buổi chiều cô đi cùng với Kì. Xuân nhìn bố mẹ. Mọi người vẫn đang chờ một câu trả lời hài lòng nhất. Xuân lắc đầu:
- Con xin lỗi, là con sai. Còn chuyện đi với Kì, anh ấy là đồng nghiệp của con.
Xuân không để Nghĩa tiếp tục tấn công mình, cô nhìn anh nói:
- Còn hơn một số người ngoài mặt quan hệ đồng nghiệp nhưng bên trong thì lại là quan hệ bất chính.
Nghĩa nuốt nước bọt, bố mẹ hai bên vẫn chưa biết chuyện anh n.goại t.ình với vợ của sếp. Khi Xuân nói ra điều này tức là cô đang doạ anh, hẳn là cô ta đang giấu anh điều gì đó. Nhưng vì không chắc chắn, nên Nghĩa chỉ biết nhếch môi cười và nhìn cô. Tại sao tình yêu của họ lại đi đến bước này?
Bố mẹ đều khuyên can hai người hãy nghĩ đến chuyện có con, vợ chồng một đêm hạnh phúc trăm năm, đừng có giận dỗi nhau ba chuyện linh tinh mà để lỡ mất hạnh phúc. Cả Xuân và Nghĩa đều không có tâm trạng để nghe những lời đó. Cô và anh vẫn nhớ rất rõ rằng họ còn một buổi nói chuyện thành thật với nhau.
Xuân đem điện thoại đi sạc, trong đầu cô cứ quay đi quay lại cảnh mình nằm cạnh Kì và từ đó, cô tưởng tượng ra đêm giông hôm qua. Bây giờ thì cô tự thấy tức giận chính mình nhiều hơn. Là cô đã theo anh về nhà, và cuối cùng chuyện đó mới xảy ra. Dù anh có ý với cô hay không, thì nguồn cơn của sai lầm chính là cô.
Điện thoại sáng lên, những tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ, tin nhắn của bố mẹ, của Nghĩa ồ ạt đổ tới. Xuân thở dài, đặt điện thoại xuống và quyết định đi tắm.
Khi vừa mở vòi nước thì Nghĩa đột ngột đi vào, Xuân giật mình nhìn anh. Chưa kịp nói gì đã bị anh xô vào góc tường. Cả cơ thể trần trụi đ.au đ.ớn vì cú va đ.ập. Nghĩa hôn nghiến cô, bàn tay bắt đầu ngông cuồng nghịch ngợm. Xuân cố đẩy chồng ra, khó chịu:
- Anh làm cái gì vậy?
Nghĩa không thèm nghe cô nói, anh nhanh chóng c.ởi q.uần á.o rồi nhào đến bên cô như một con thú. Xuân không làm gì được, cô để mặc anh muốn làm gì thì làm. Xong xuôi, Nghĩa lau người rồi đi ra ngoài. Xuân cảm thấy như mình vừa bị chính chồng mình c.ưỡng h.iếp. Anh không còn dịu dàng và những lời nói yêu thương như trước? Anh đang tức giận cô ư?
Xuân bước ra ngoài đang thấy Nghĩa kiểm tra điện thoại của mình, anh biết cô nhìn thấy nhưng vẫn ngang nhiên tiếp tục.
- Anh có thể tôn trọng em một chút được không?
Nghĩa vứt điện thoại sang một bên, nói bằng giọng hách dịch:
- Thì sao? Cô đi cả đêm không về, tôi không có quyền làm thế à?
- Anh... anh không còn yêu em nữa rồi phải không Nghĩa?
Nghĩa nhìn cô, bất ngờ trước sự yếu nhược của cô. Dạo gần đây Xuân và anh thường tranh cãi nhiều vấn đề. Anh n.goại t.ình, và cô cũng đang ở ranh giới đó. Dù cô không nói, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang rời xa anh.
- Anh không bao giờ hết yêu em!
- Vậy sao anh lại đối xử với em thế này?
Nghĩa cúi đầu, anh thấy có lỗi với Xuân, nhưng tự tôn đàn ông khiến anh không nói ra được một lời xin lỗi tử tế.
- Anh...
- Anh cần gì ở người phụ nữ đó chứ? T.iền sao? Em chưa bao giờ cần chúng ta phải giàu có cả Nghĩa. Em cũng đâu đòi hỏi anh quá nhiều? Nếu chồng chị ta biết thì anh định tính sao?
- Anh không biết, anh chưa nghĩ đến. Nhưng cô ta không buông tha cho anh.
- Anh còn giấu em những gì nữa không?
- Không gì cả. Anh không yêu người phụ nữ đó, là do anh bị ép. Về nhà áp lực từ em nữa nên dạo gần đây anh mới không tốt. Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em.
Dù cô không nói, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang rời xa anh. (Ảnh minh hoạ)
Xuân tự nhiên thấy buồn bã, cho cả hai. Mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Tại sao cô và Nghĩa lại như thế này? Rõ ràng cô và anh đều yêu nhau cơ mà. Có lẽ đời sống vợ chồng phức tạp hơn những gì người ta nghĩ. Khi yêu và khi cưới là hai màu sắc đối lập hoàn toàn.
- Vậy còn em?
Xuân giật mình nhìn Nghĩa. Anh hỏi lại:
- Còn em thì sao? Em có đang giấu anh điều gì không?
- Em...
- Em và Kì có chuyện gì không? Anh không nghĩ một người đàn ông tiếp cận em lại không có ý gì. Anh ta đưa em đi chơi, an ủi khi em buồn, em nghĩ rằng Kì chỉ coi em là đồng nghiệp ư?
Khi Nghĩa hỏi đến vấn đề này tức là anh đã bắt đầu nghi ngờ. Nếu như cô nói ra cô đã cùng với Kì qua đêm thì thái độ của anh thế nào? Xuân sợ rằng Nghĩa biết. Cô đã từng là một người bị phản bội cho nên cô biết được cảm giác ấy như thế này. Hẳn là anh sẽ thấy tức giận, sẽ thấy kinh tởm. Nhưng nếu anh không biết gì, hai người sẽ vẫn sống với nhau đến hết đời.
Xuân biết mình ích kỷ khi giấu đi mọi chuyện, nhưng cô có quyền làm thế. Vì cô sợ sẽ mất anh.
RENGGGG!!!
Chuông điện thoại của Xuân khiến cả hai giật mình, và cái tên "Kì" trên màn hình càng khiến Xuân hoảng loạn hơn.
Theo 24h
Tôi bị gán cho tội bất hiếu khi nhắc bố đẻ trả nợ cho bố chồng 200 triệu Chuyện được bố mẹ chồng cho t.iền, tôi cũng kể với bố mẹ đẻ. Tôi kể xong liền bị bố tôi giáo huấn cho một trận. Tôi may mắn được gả vào một gia đình có điều kiện. Bố mẹ chồng tôi là dân kinh doanh nên gia cảnh khá giả. Còn tôi và chồng thì làm nhân viên văn phòng cho một...